CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

“Xí nghiệp Lăng Công” của Nhật Bản, là một là một xí nghiệp có tai tiếng trong nước, từng bị toàn dân chống lại.

Triệu Hồng Thâm biết rõ điều này, thông qua việc xuất khẩu cho các doanh nghiệp khác, lại bán lại cho “Xí nghiệp Lăng Công”. Cho nên, “Tập đoàn Tĩnh Viễn” của Triệu Hồng Thâm, căn bản không hề lo đến việc kinh doanh trên thị trường quốc tế. Trên cơ bản là có bao nhiêu hàng thì sẽ được tiêu thụ bằng đó. 

Đây là một hành vi thương nghiệp bí mật, ngoài một số người thân cận trong công ty ra, đến cả người vợ là Từ Mạn cũng không biết. Triệu Hồng Thâm nghĩ mãi cũng không ra, vì sao giới truyền thông lại biết được việc này.

Một khi sự việc đã bại lộ, vậy thì xong đời rồi! Rất có thể sẽ liên quan tới pháp luật, thậm chí là bị toàn dân tẩy chay. 

Sau khi bình tĩnh lại, Triệu Hồng Thâm có hơi hoảng. Lúc này mới biết được nguyên nhân thực sự khiến cho giá cổ phiếu ngừng lại.

Triệu Hồng Thâm hỏi thư kí: “Ngoài việc giá cổ phiếu của công ty ngừng lại ra, còn có tin tức ảnh hưởng xấu nào bị truyền ra hay không?”

“Đã bị đẩy hết lên hot search rồi ạ! Cái bài viết đều đang mắng chúng ta là đồ bán nước ạ.”

Thư kí Đinh vừa dứt lời, điện thoại của Triệu Hồng Thâm ở trên bàn liền vang lên tiếng chuông.

Cuộc gọi tới là của lãnh đạo của Hiệp hội khai thác mỏ Lạng Sơn, thông báo rằng đã trực tiếp gạch bỏ tên của “Tập đoàn Tĩnh Viễn” ra khỏi hiệp hội.

Tiếp theo đó, điện thoại cứ như muốn nổ vậy, liên tục rung chuông không ngừng.

Triệu Hồng Thâm bị cơ quan cấp cao hẹn gặp để nói chuyện, Triệu Hồng Thâm nơm nớp no sợ nhận từng cuộc gọi điện thoại.

Thật sự là vui quá hóa buồn!

Vốn dĩ vẫn còn đang hăng hái, lập tức liền biến thành sợ hãi tột độ. Chỉ cần điện thoại vừa rung chuông, thì sẽ Triệu Hồng Thâm sợ hãi một trận.  Tức giận tới mức ông ta trực tiếp rút dây cáp điện thoại ra.

Vừa rút dây cáp điện thoại bên này ra, di động liền vang lên tiếng chuông.

Vốn dĩ Triệu Hồng Thâm định cúp máy, nhìn thấy người gọi tới là Trác Kỳ. Lập tức liền nhận máy, cất lời gọi: “Anh Kỳ!”

“Triệu Hồng Thâm, ông làm cái gì vậy hả? Gọi vào điện thoại bàn của văn phòng ông thì thư kí của ông lại nói ông không có ở đây. Gọi vào di động của ông, thì luôn trong trạng thái tắt máy.”

Triệu Hồng Thâm không dám nói, bản thân tới tận trưa vẫn đang quấn lấy nghệ sĩ mà mình đang bao nuôi, trả lời một câu: “Điện thoại sập nguồn, vừa mới mở lên!”

“Chuyện của công ty ông, ông đã biết rồi chứ?”

“Tôi biết rồi! Sao thế, anh Kỳ cũng tới cười nhạo tôi đấy à?”

“Tôi thấy ông lại nói vớ vẩn rồi đấy, tôi muốn nhắc ở ông. Triệu Hùng ra tay với ông rồi đấy!”

“Triệu Hùng? Thằng con trai của Triệu Khải Thời kia á?” Triệu Hồng Thâm kinh ngạc.

Trác Kỳ nói: “Ngoài anh ta ra thì còn ai được nữa? Ông cho rằng công ty của ông dễ dàng trúng mánh như vậy à.”

Triệu Hồng Thâm nghe vậy, nói với Trác Kỳ: “Anh Kỳ, chúng ta là đồng minh đó! Nếu không phải vì nhà họ Lưu của các anh, sao tôi có thể chọc vào thằng ranh Triệu Hùng này chứ? Bây giờ dư luận đang gây bất lợi cho tôi, anh phải nghĩ cách giúp tôi mới được.”

“Triệu Hồng Thâm, có phải ông quá căng thẳng rồi hay không. Chuyện này còn cần tôi dạy ông à? Với thực lực bây giờ của ông, làm dịu dư luận không phải là một việc dễ như trở bàn tay sao. Quan trọng nhất là, phải hủy chứng cứ qua lại với xí nghiệp Lăng Công. Nếu không, cho dù ông có thực lực hơn đi nữa, một khi bị điều tra, thì ông liền xong đời. Ngoài ra, nếu như đã là Triệu Hùng ra tay đối phó ông, lẽ nào ông không muốn làm gì anh ta một chút sao?”

“Bây giờ tôi đã thế này rồi, còn có thể làm được gì nữa?” Triệu Hồng Thâm hỏi ngược lại.

Trác Kỳ nói: “Nhà họ Niếp ở tỉnh Sơn Lâm đã bắt đầu công kích tập đoàn Hùng Quang rồi. Tôi đã báo cho Tập đoàn Thiên Sơn, Tập đoàn Hải Bác và Tập đoàn Lệ Phàm. Bây giờ chỉ còn mỗi các ông thôi.”

Triệu Hồng Thâm cắn chặt răng nói: “Thằng ranh Triệu Hùng này hại tôi rơi vào thế bị động, sao tôi có thể tha cho cậu ta được. Có điều, chúng ta phải bàn trước kế hoạch, nên đối phó với Triệu Hùng thế nào chứ?”

“Lấy là họ Niếp làm đầu, chúng ta ở bên cạnh trợ giúp. Ông hiểu ý của tôi chứ? Tin rằng, Tập đoàn Hùng Quang của Triệu Hùng căn bản không thể chống đỡ nổi.”

“Được! Bây giờ tôi sẽ mở cuộc họp công ty, bàn bạc về chuyện này.”

Sau khi cúp máy, ánh mắt Triệu Hồng Thâm căm tức, lạnh lùng tự nói một mình: “Được lắm thằng ranh Triệu Hùng này, hóa ra là mày giở trò sau lưng tao.”

Sau khi Từ Mạn rời khỏi “Tập đoàn Tĩnh Viễn”, trực tiếp lái xe về thẳng nhà.

Khi về tới nhà, một bóng người quen thuộc đứng ngay bên đường.

Từ Mạn bảo tài xế dừng xe lại, mở cửa xe bước xuống nhìn đối phương rồi hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”

Người tới là vệ sĩ bên cạnh Hồ Dân.

“Bà Triệu, phó giám đốc Hồ của chúng tôi ở trong chiếc xe bên kia đợi bà.”

Từ Mạn gật gật đầu, nói: “Dẫn tôi qua đó!”

Từ Mạn đi theo vệ sĩ tới xe của Hồ Dân.

Hồ Dân thấy trên mặt Từ Mạn hiện năm dấu ngón tay rõ ràng liền biết giữa Từ Mạn và Triệu Hồng Thâm xảy ra tranh chấp.

“Bà Triệu, tin tức tôi đưa cho bà không có vấn đề gì chứ?”

Từ Mạn nhìn chằm chằm Hồ Dân rồi hỏi: “Vì sao ông phải làm như vậy?”

“Bởi vì, chồng bà sắp toi đời rồi! Tôi không muốn bà phải chịu liên lụy theo thôi.”

“Lời này của ông có ý gì?” Từ Mạn nhướn nhướn mày.

Hồ Dân bình tĩnh chậm rãi nói: “Bà cũng biết xí nghiệp Lăng Công của nước Nhật, là xí nghiệp bị toàn dân tẩy chay đúng không. Chồng bà có làm ăn với xí nghiệp Lăng Công, hậu quả thế nào, không cần tôi nói chắc bà cũng biết được nhỉ? Hang trống thì sẽ có gió lọt, chuyện này đã bị giới truyền thông đăng lên rồi, một khi bị điều tra, thì bà biết hậu quả rồi đấy. Còn nữa, chồng bà lại phản bội bà, bà vẫn bảo vệ ông ta, thì đó không phải là một hành động sáng suốt. Tôi đã điều tra rồi, bà và con trai bà chiếm 20% cổ phần công ty, chồng bà chiếm 40% cổ phần. Còn lại mấy cổ đông khác, có mấy người là bạn của nhà họ Từ bà. Tập đoàn Hùng Quang của chúng tôi có ý định thu mua Tập đoàn Tĩnh Viễn của nhà bà, chỉ cần lật đổ Triệu Hồng Thâm, thì cuộc mua bán này sẽ thành công. Tới lúc đó, bà có thể cầm lấy tiền, xây dựng một xí nghiệp mới. Mà thứ đợi Triệu Hồng Thâm, đó chính là cuộc sống trong ngục tù.”

“Hóa ra ông muốn lợi dụng tôi, để lật đổ chồng tôi?” Từ Mạn cười lạnh một tiếng, nói: “Tuy Triệu Hồng Thâm có lỗi với tôi, nhưng sản nghiệp này, là do tôi và ông ta cùng nhau gây dựng nên. Tôi sẽ không mở mắt trừng trừng nhìn xí nghiệp này rơi vào tay các người đâu.”

“Bà Triệu, biết thức thời mới là trang tuấn kiệt! Nếu như bà không gạt bỏ sạch quan hệ với Triệu Hồng Thâm kịp thời, thì tương lai bà cũng sẽ phải sống trong tù. Đừng tưởng rằng chúng tôi không biết việc bà đã từng âm thầm làm giúp ông ta. Việc vào ngày 24 tháng 9 đó, bà chính là kẻ đầu sỏ gây ra chuyện. Tôi nói như vậy bà hiểu được ý của tôi chứ?”

“Ông…”

Từ Mạn kinh ngạc tới há hốc miệng, giật mình hỏi Hồ Dân: “Sao ông lại biết được chuyện vào ngày 24 tháng 9?”

Hồ Dân cười cười, nói: “Hồ Dân tôi đã dám tới tìm bà, đương nhiên là nắm được điểm yếu của mấy người rồi. Lào Cai có việc, tôi phải quay về! Sức kiên nhẫn của tôi có hạn, nếu như bà nghĩ kĩ rồi, thì có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào.” Nói rồi lấy sấp danh thiếp trong túi áo ra, cầm lấy một tấm danh thiếp nhét vào trong tay Từ Mạn.

Tới tận khi xe của Hồ Dân rời đi từ lâu, Từ Mạn mới bình tĩnh lại từ trong kinh hãi.

Bà không biết được, Triệu Hồng Thâm chồng bà rốt cuộc đã đắc tội với người nào?

Nhưng đối thủ như vậy, thực sự quá đáng sợ rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi