CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Thấy Đầu bếp Phạm gặp nạn, Lưu Hồng Nguyên nhanh chóng cướp công, nhanh chóng bị một chưởng của Nhan Tú đánh lùi.

Nhan Tú nhanh chóng kéo Đầu bếp Phạm đến gần, dùng một tay khác tấn công Đầu bếp Phạm. Bởi vì một cánh tay của Đầu bếp Phạm bị áp chế, Nhan Tú nhân cơ hội điểm huyệt vào ngực của Đầu bếp Phạm, cơ thể Đầu bếp Phạm không thể động đậy được.

Sau khi giải quyết xong Đầu bếp Phạm, Nhan Tú nhanh chóng kéo sợi dây lụa trên tay Đầu bếp Phạm xuống, sợi dây lụa nhanh chóng cuốn về phía Lưu Hồng Nguyên.

Sợi dây lụa giống như một con rắn treo lơ lửng trên không trung.

Lưu Hồng Nguyên không ngừng né tránh, liên tiếp tránh né sự tấn xông của sợi dây lụa kia.

Bàn tay chợt vung lên nhanh chóng đánh về phía Nhan Tú.

Khí công?

Nhan Tú cảm thấy kinh ngạc!

Bà ta vội vàng thu hồi sợi dây lụa kia, vẽ một vòng trước người nhanh chóng tạo thành một cái bức tường chắn.

Dấu tay đập vào tường và ngay lập tức biến mất vào hư vô, làn sóng năng lượng sinh ra buộc Nhan Tú và Lưu Hồng Nguyên phải rút lui. Tội nghiệp Đầu bếp Phạm, vì bị điểm huyệt, không thể cử động được nên đã bị luồng khí kia đánh tới mức trọng thương.

Đường Tử Hoa thấy thế thì hai hàng lông mày ông ta không khỏi nhíu chặt lại.

Lưu Hồng Nguyên lại bắt nạt mình và đánh nhau với Nhan Tú.

Lần này hai người đã toàn lực tấn công, tiếng đánh nhau “Ầm ầm” vang lên không dứt.

Tất cả mọi người được mở mang tầm mắt, một luồng ánh sáng kỳ dị nhanh chóng tách ra, với cấp bậc của bọn họ thì chắc chắn sẽ không địch nổi. Mỗi một chiêu thức trông vô cùng bình thường thế nhưng lại ẩn chứa một lực sát thương vô cùng lớn.

Nhan Tú và Lưu Hồng Nguyên lại đấu thêm hơn một trăm hiệp, Lưu Hồng Nguyên nắm lấy cơ hội, đẩy ngang cú đấm nhanh chóng tấn công vào ngực Nhan Tú.

Nhan Tú cảm thấy vô cùng kiêng dè chiếc bao tay của Lưu Hồng Nguyên vì thế không dám cứng rắn với ông ta. Cả người lách qua một cái không ngờ Lưu Hồng Nguyên lại có thể bấu vào cánh tay Nhan Tú.

Cơ thể Nhan Tú run lên một cái, nhanh chóng gỡ bàn tay đang đặt trên vai mình xuống.

Trong lúc né tránh, "dải lụa dài" trong tay trực tiếp quấn lấy cơ thể Lưu Hồng Nguyên.

Sau khi cơ thể Lưu Hồng Nguyên bị dải băng lụa cuốn lấy thì nhanh chóng dùng sức lôi kéo dải băng lụa này bây về phía mình.

Nhan Tú và Lưu Hồng Nguyên kéo một cái, cả hai bắt đầu giằng co.

Dải băng lụa không ngừng bị lôi kéo, Lưu Hồng Nguyên nhanh chóng thoát khỏi sự trói buộc của dải băng lụa, ông ta chủ động tấn công về phía Nhan Tú.

Một đợt chưởng bay đầy trời, nhanh chóng rơi xuống người Nhan Tú,

Dưới áp lực cực lớn, hô hấp của Nhan Tú bị đ è xuống, người ta có thể tưởng tượng được lòng bàn tay của Lưu Hồng Nguyên mạnh đến mức nào.

Nhan Tú chưởng một cái, nhanh chóng đỡ được lực chưởng của Lưu Hồng Nguyên, cơ thể cố gắng đón nhận hai chưởng đó của Lưu Hồng Nguyên. Sợi dây lụa trong tay càng lúc càng quấn chặt lấy Lưu Hồng Nguyên, quấn lấy ông ta giống như xác ướp.

“Ông thua rồi!” Nhan Tú nói.

Sau đó, Nhan Tú nhanh chóng cho Lưu Hồng Nguyên thêm một chưởng nữa, vì thế việc Lưu Hồng Nguyên chết là không còn nghi ngờ gì nữa.

Lưu Hồng Nguyên không thể phá nổi sợi dây lụa này của Nhan Tú. Mặc dù ông ta không cam lòng thế nhưng ông ta thua là sự thật. Ông ta biết Nhan Tú cũng không khá hơn là bao, dùng việc bị thương để đổi lấy chiến thắng này.

Lưu Hồng Nguyên phát ra âm thanh không rõ: “Thua!”

Nhan Tú nhanh chóng thu hồi sợi dây lụa quấn trên người Lưu Hồng Nguyên, trả lại tự do cho ông ta, Lưu Hồng Nguyên nhanh chóng lên tiếng: "Nếu tôi thua vậy thì cứ dựa theo những gì đã nói, các người đưa bọn họ đi đi!"

Ông ta vừa nói xong thì nhanh chóng nhìn thấy cơ thể Đường Tử Hoa động một cái, ngay sau đó một tiếng “A” vang lên, cơ thể Lục Tiểu Xuyên ngã văng ra ngoài.

Lưu Hồng Nguyên quay đầu nhìn lại thấy phi đao trong tay Lục Tiểu Xuyên đặt ở một bên, trợn mắt hét lên với Lục Tiểu Xuyên: "Tôi nói là thả bọn họ đi đi, Lục Tiểu Xuyên, cậu không nghe thấy sao?"

Lục Tiểu Xuyên không cam lòng trợn mắt nhìn Trần Văn Sơn cuối cùng nói với Lưu Hồng Nguyên: "Thuộc hạ biết sai rồi!"

Anh ta vừa nghe Lưu Hồng Nguyên bảo sẽ để cho đám Trần Văn Sơn đi thì có cảm giác như thứ sắp đạt được tuột khỏi tay mình. Vì thế Lục Tiểu Xuyên muốn nhân cơ hội đó giế t chết Trần Văn Sơn. Thế nhưng không ngờ Đường Tử Hoa lại nhìn thấy, ông ta nhanh chóng tiến lên chặn Lục Tiểu Xuyên.

Đường Tử Hoa đi tới trước mặt Lưu Hồng Nguyên: "Cậu nhóc, kỹ năng của cậu quả thực đã tiến bộ rất nhiều. Tuy nhiên, sự hy sinh của cậu quá lớn. Có đáng không?"

Sắc mặt Lưu Hồng Nguyên nhanh chóng thay đổi, ông ta không ngờ Đường Tử Hoa lại có thể nhận ra, lạnh lùng đáp lại: "Đây là việc của tôi, không phải việc của ông. Đường Tử Hoa, ông đừng tưởng rằng tôi không đánh lại ông, ông muốn làm gì nhà họ Lưu của tôi thì làm thế nhưng đừng quên La Vân Phong đấy!"

“Sao thế, cậu dùng tên đó ép tôi sao?” Đường Tử Hoa trừng mắt.

Lưu Hồng Nguyên nói: "Tôi chỉ đang nhắc nhở ông thôi, thân phận của ông bây giờ không thuộc về thế giới này, ông có hiểu không?"

"Tên nhóc, chuyện tôi nên làm gì vẫn còn chưa tới lượt tên nhóc như cậu dạy dỗ tôi! Cậu cố tình đúng không? Đừng vì luyện công mà thay đổi quá nhiều để rồi cuối cùng trở thành trò cười cho người khác."

Lưu Hồng Nguyên hừ lạnh ra lệnh: "Thả bọn họ đi!"

Đường Tử Hoa biết huyệt đạo trên người Trần Văn Sơn, trừng mắt với Trần Văn Sơn: "Đi thôi! Còn chờ người sắp xếp đi ăn cơm sao?"

Trần Văn Sơn gât đầu một cái, tiến lên cầm lấy một chén máu uống sau đó ôm lấy thi thể của em gái, những người còn lại mỗi người cũng ôm lấy một người đã chết, bi thương dìu dắt nhau ra khỏi nhà họ Lưu.

Trác Kỳ nhanh chóng hỏi Lưu Hồng Nguyên: "Giáo chủ, ngài có muốn phái người đi theo bọn họ không?"

"Không! Hay nhớ rõ Đường Tử hoa và bà lão Nhan Tú kia, đừng chọc đến bọn họ. Với tu vi của các người thì chỉ cần đi theo đã bị bọn họ phát hiện rồi."

"Cậu bị sao vậy? Bị thương à?" Lưu Hồng Nguyên nhìn chằm chằm Trác Kỳ.

Trác Kỳ cảm thấy chột dạ, không dám nói mình bị Ngân Châu hút nội lực, gật đầu nói mình bị thương.

Trận chiến này đã khiến nhà họ Lưu tổn thất nặng nề.

Hơn hai mươi hộ vệ của nhà họ Lưu chết đi, họ đều là những cao thủ trên “Thiên bảng” và “Địa bảng” thế mà bây giờ lại chết quá nhiều.

Lưu Hồng Nguyên nhanh chóng để Trác Kỳ sắp xếp hậu sự, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.

Sau khi Đường Tử Hòa và Nhan Tú đưa đám Trần Văn Sơn rời khỏi nhà họ Lưu, khi đi tới một thửa đất, Nhan Tú đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

“Nhan Tú, bà không sao chứ?” Đường Tử Hoa lên tiếng hỏi Nhan Tú.

Nhan Tú trợn mắt nhìn Đường Tử Hoa, hỏi: "Ông đang mong đợi tôi chết sao?"

"Tôi đang quan tâm bà mà!"

"Bớt đi! Ông đang chê cười tôi chứ gì, bị hai tên nhóc kia gây thương tích."

"Không tôi thật sự đang quan tâm tới bà đấy." Đường Tử Hoa lên tiếng giải thích.

Trần Văn Sơn nghe thấy thế thì hơi buồn cười, thế nhưng trong lòng lại không cười nổi.

Sau khi đến một ngã ba đường, Thạch Lão Bản chắp hai tay với Đường Tử Hoa và Nhan Tú, nói: "Cảm ơn hai vị tiền bối đã giúp đỡ!"

"Đừng khách sáo, tôi biết các người là ai mà! Mau chóng đưa những người đã chết đi lo hậu sự đi, đã có người giúp mọi người sắp xếp ổn thỏa cả rồi, mau đi đi!" Đường Tử Hoa nói.

“Được rồi!” Thạch Lão Bản gật đầu.

Thạch Lão Bản lại chắp tay nói với Trần Văn Sơn: "Cậu Trần, sau này gặp lại!"

“Sau này gặp lại!” Trần Văn Sơn cũng chắp tay hỏi: “Cho tôi hỏi rốt cuộc mọi người đến từ đâu?

"Chúng tôi là người của Phong Nam Đường!"

Nói xong, nhanh chóng đưa người của “Phong Nam Đường” nhanh chóng rời khỏi đó.

Đường Tử Hoa nhìn một cái sau đó nói với Trần Văn Sơn, lên tiếng: "Trong cơ thể của người bạn này đang rối loạn, bệnh tái phát vì thế cần chữa trị, để họ đi trước đi. Cô Kim Châu cũng mau đi trước đi thôi, em gái cũng đã qua đời rồi, nén bi thương." 

"Văn Sơn, mau gọi điện cho cậu chủ của cậu đi. Cậu ấy đang chờ cậu đấy, bảo rằng có chuyện quan trọng cần nói." Đường Tử Hoa lên tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi