CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hồng Thâm vừa đánh nhau với Từ Mạn vừa há mồm mắng chửi: "Triệu Hồng Thâm tôi bạc đãi nhà họ Từ bà bao giờ?  Vậy mà em trai bà lại đi kiện tôi."

Tuy rằng Từ Mạn bị đánh mặt mũi bầm dập, nhưng không hề cam chịu chấp nhận yếu kém, bà ta mạnh miệng đáp trả: "Triệu Hồng Thâm, ông bị trừng phạt là đúng tội! Tôi chỉ ước ông bị tống vào ngục cho rồi."

"Bà già thối tha! Cho dù tôi đây có vào ngục giam cũng không để bà sống yên ổn đâu."

"Bang!..."

Triệu Hồng Thâm đánh một quyền vào trán Từ Mạn.

Từ Mạn đau đớn kêu rên ngã thẳng xuống sô pha.

Triệu Hồng Thâm bị dọa không hề nhẹ, còn tưởng lỡ tay đánh chết Từ Mạn rồi đấy chứ.

Ông ta đưa tay lên mũi bà ta, cảm nhận được bà ta còn thở mới bình tĩnh lại.

Ông ta gọi người làm trong nhà lên, ra lệnh: "Mau gọi bác sĩ đến đi, khám chữa cho bà ta một chút."

Người làm bị dọa đến mơ màng, hỏi kỹ lại Triệu Hồng Thâm: "Ông Triệu, bà chủ..."

"Bà ta chỉ hôn mê thôi. Tôi còn có việc, các người mau gọi bác sĩ tới chữa cho bà chủ của các người đi. Tôi phải ra sân bay gấp rồi!"

"Ông Triệu, ông phải ra ngoài ạ?" Người làm hỏi.

Triệu Hồng Thâm trừng mắt nhìn người kia: "Chuyện này không có liên quan đến cô!" Nói xong thì vội vã chạy lên lầu, dọn một vài thứ đồ quan trọng.

Sau khi dọn đồ xong, Triệu Hồng Thâm gọi điện cho tài xế kiêm vệ sĩ của mình: " Kim Hổ, lái xe đưa tôi ra sân bay."

"Rõ! Chủ tịch, tôi đang chờ ở cửa ạ!"

"Vậy mau vào đi, giúp tôi xách đồ rồi chúng ta đi thôi." Triệu Hồng Thâm dặn dò Kim Hổ.

Kim Hổ đáp một tiếng.

Sau khi ra ngoài, Triệu Hồng Thâm định sẽ đến Nha Trang trước, bàn bạc với nhà họ Lưu ở Nha Trang chút chuyện rồi xuất ngoại.

Triệu Hoàng Thâm đã có dự định ra nước ngoài từ trước, định sẽ thành lập một công ty mới ở nước ngoài, nhưng mà vốn đầu tư vẫn còn khá ít.

Ông ta không ở trong nước được nữa rồi, nếu bây giờ còn không xuất ngoại, vậy chắc chắn sẽ bị đám thân thích anh em nhà vợ hại tống vào ngục giam cho mà xem.

Vệ sĩ đi theo Triệu Hồng Thâm ra khỏi biệt thự, trước khi lên xe bỗng nhìn thấy một người đang cầm một cây kiếm, đứng cản đường Triệu Hồng Thâm.

Người tới là Tàn Kiếm, Triệu Hùng vốn đã sớm dự liệu được Triệu Hồng Thâm sẽ chạy trốn. Cho nên đã dặn Tàn Kiếm phục kích gần nơi ở của Triệu Hồng Thâm.

Tàn Kiếm nhìn thấy vệ sĩ xách vali đồ đạc, còn Triệu Hồng Thâm thì ăn mặc chỉnh chu, rõ ràng là dáng vẻ chuẩn bị đi ra ngoài.

Tàn Kiếm khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng lên tiếng: "Chủ tịch Triệu à, hình như ông chưa biết nhỉ? Ông đã bị hạn chế xuất nhập cảnh rồi đấy."

Triệu Hồng Thâm nghe vậy thì sợ hú hồn, không ngờ đối phương ra tay lẹ quá, chưa gì đã hạn chế ông ta xuất nhập cảnh rồi.

"Cậu là ai?" Triệu Hồng Thâm hỏi Tàn Kiếm.

Tàn Kiếm cũng không giấu diếm, cậu ta nói thẳng: "Tôi là người của anh Triệu! Nhưng mà là Triệu này chứ không phải Triệu kia."

Vệ sĩ nghe xong cũng chả hiểu cậu ta đang nói gì, tên vệ sĩ nào có biết người họ "Triệu" mà Tàn Kiếm nói là Triệu Hùng đâu.

Cuối cùng Triệu Hồng Thâm cũng hiểu ra rồi, ông ta nói với Tàn Kiếm: "Hay thật! Thì ra cả chuyện này đều do cái thằng Triệu Hùng kia phá rối sau lưng."

"Chủ tịch Triệu, ông nói vậy là vu khống anh Triệu nhà tôi rồi. Ông có chứng cứ không?" Tàn Kiếm lạnh lùng cười cười, lại nói: "À mà quên nói cho ông biết chuyện này, tôi vừa gọi cảnh sát đấy, e rằng cảnh sát sắp tới đây rồi."

Triệu Hồng Thâm nghe xong, trong lòng bắt đầu vội nổi lên chủ ý bỏ trốn.

Ông ta ra lệnh vệ sĩ Kim Hổ: " Kim Hổ, mau lên!"

Kim Hổ cũng là một gã cao thủ "Địa bang", đứng thứ hạng trong top một trăm. Trong khi đó, Tàn Kiếm xếp hạng tám trên bảng "Địa bang", sao Kim Hổ có thể là đối thủ của Tàn Kiếm được chứ.

Kim Hổ đánh một quyền "Hắc Hổ Đào Tâm" đánh về phía ngực Tàn Kiếm.

Tàn Kiếm lắc mình tránh đi, rất nhanh đã nâng chân đá Kim Hổ một cái.

Sau đó Kim Hổ cũng tránh được, anh ta đánh từng quyền từng quyền đầy mạnh mẽ, không ngừng đánh về phía Tàn Kiếm.

Tàn Kiếm cản hơn mười chiêu, thấy Kim Hổ lộ sơ hở, cậu ta lập tức đá một cước vào ngang hông Kim Hổ, đá anh ta bay ra ngoài.

Triệu Hồng Thâm thấy vệ sĩ Kim Hổ của mình đánh không lại Tàn Kiếm, đành xoay người muốn bỏ trốn trước.

Nhưng vừa chạy chưa được mấy bước, vỏ kiếm trong tay Tàn Kiếm vút ra ngoài, đập vào lưng Triệu Hồng Thâm một cái.

Triệu Hồng Thâm hét một tiếng "Á!", cả người ngã nhào ra đất. Còn vỏ kiếm đập vào người Triệu Hồng Thâm thì lại bay ngược về tay Tàn Kiếm vô cùng thần kỳ.

Tàn Kiếm chụp lấy vào tay, không đợi Kim Hổ đứng dậy đã cầm kiếm trong tay đặt ngang yết hầu anh ta.

Cổ Kim Hổ bị kiếm cứa trúng, đau đớn đến tận nơi tim, giọng nói khàn khàn: "Cậu... cậu là Tàn Kiếm à?"

Tàn Kiếm lạnh lùng cười cười: "Ánh mắt không tệ đấy. Triệu Hồng Thâm xong đời rồi, anh cũng chỉ đơn thuận là bán mạng thay ông ta. Tôi không muốn giết anh, anh đi đi!"

Kim Hổ gật đầu, bò dậy rồi xoay người bỏ chạy.

Triệu Hồng Thâm tức giận quát lên " Kim Hổ ".

Đã bao năm như vậy rồi, ông ta chưa từng bạc đãi " Kim Hổ ". Thật không ngờ, đến cuối cùng lại bị anh ta phản bội thế này.

Kim Hổ là người trong bảng Võ thần, đương nhiên biết người trên bảng Thần bảng mạnh đến cỡ nào.

Triệu Hồng Thâm đắc tội với người trên Thần bảng, làm sao có kết cục tốt được chứ?

Lúc này, tiếng xe cảnh sát từ phía xa vang lên "Ò e! Ò e!”.

Xe cảnh sát đậu ở phía sau Tàn Kiếm và Triệu Hồng Thâm, vài cảnh sát nhảy từ trên xe xuống.

Tàn Kiếm chỉ Triệu Hồng Thâm đang ngồi trên mặt đất: "Triệu Hồng Thâm muốn bỏ trốn, bây giờ tôi giao ông ta cho các ông đấy."

"Cảm ơn sự phối hợp của cậu!" Một người cảnh sát gật đầu với cậu.

Cảnh sát dẫn đội vung tay lên, phân phó cho cấp dưới của mình: "Còng tay Triệu Hồng Thâm lại!"

Hai người cảnh sát đi lên phía trước, còng tay Triệu Hồng Thâm.

Lúc cảnh sát chuẩn bị đưa Triệu Hồng Thâm lên xe, người cảnh sát dẫn đội lạnh lùng bảo Triệu Hồng Thâm một câu: "Chủ tịch Triệu, chính ông cũng không ngờ trong một ngày mà bị bắt vào ngục đến tận hai lần đâu nhỉ? Tôi nói cho ông biết, người nộp tiền bảo lãnh cho ông cũng sẽ bị bắt. Lần này, vì sao người ta phải đồng ý nộp tiền bảo lãnh cho ông nữa đây?"

Triệu Hồng Thâm không phục: "Tôi muốn gặp luật sư của tôi, tôi muốn tố cáo!"

"Được chứ! Nhưng mà trước hết phải đưa ông về cục đã rồi nói sau." Cảnh sát dẫn đội bảo: "Lại còn bày đặt doanh nghiệp dân doanh xuất sắc nữa à? Ông chính là một tên bán nước mà thôi!"

Ở nước Nhật, "xí nghiệp Lăng Công" đúng là rất nổi tiếng, nhưng trong nước thì thật sự chả đáng là gì.

Hiện giờ, bị tuồn ra "tập đoàn Tĩnh Viễn" của Triệu Hồng Thâm có hợp tác với "xí nghiệp Lăng Công", vậy mọi người cũng sẽ tự xem Triệu Hồng Thâm như "quân bán nước".

Sau khi cảnh sát đưa Triệu Hồng Thâm đi, Tàn Kiếm gọi cho Triệu Hùng một cuộc.

"Anh Triệu, quả thật đúng như anh dự đoán. Có người đứng ra nộp tiền bảo lãnh cho Triệu Hồng Thâm, Triệu Hồng Thâm nhân cơ hội đó muốn bỏ trốn!"

Triệu Hùng "Ừ" một tiếng rồi mới nói: "Tôi biết là ai rồi. Có điều, bọn họ muốn so nhân mạch với tôi đấy, vẫn còn hơi non ha. Lần này, bắn con chim đầu đàn, người nộp tiền bảo lãnh Triệu Hồng Thâm ra cũng sẽ bị điều tra nốt. Sẽ không có ai dám ra mặt thay Triệu Hồng Thâm nữa đâu."

"Vậy giờ tôi về thành phố Hải Phòng hay tiếp tục ở lại thành phố Lạng Sơn đây?" Tàn Kiếm hỏi.

Triệu Hùng dặn dò Tàn Kiếm: "Triệu Hồng Thâm có thằng con trai tên là Triệu Trung Kiên, cậu tìm con ông ta rồi đưa đến thành phố Hải Phòng đi. Tôi có việc cần tìm Triệu Trung Kiên."

"Đã rõ!" Tàn Kiếm đáp.

Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hùng cười cười, khẽ nói: "Trác Kỳ, không ngờ mới đó mà đã bắt đầu nịnh bợ vuốt râu nhanh ghê à nha?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi