CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Tiền Viên Mỹ là ai chứ?

Cô ta là một cô chủ có tiếng tăm ở tỉnh Thanh Hóa, cho dù nhà họ Tiền không còn được như trước nữa, nhưng đi đâu cô ta vẫn ra vẻ cô chủ, con gái nhà giàu.

Chỉ có Tiền Viên Mỹ lên mặt với người khác, từ trước tới giờ chưa từng có ai dám lên mặt với cô ta.

Tiền Viên Mỹ cười lạnh, nhìn Triệu Hùng: "Tên họ Triệu kia, đây là tỉnh Thanh Hóa, không phải Hải Phòng, cũng không phải là nơi anh đi thăm thú. Tiệc chiêu đãi là do cô Lam của tập đoàn Hoài An tổ chức, anh là cái thá gì? Bảo tôi cút, anh có tư cách đó sao?"

Ngay khi lời này của cô ta vừa nói ra, đã nghe thấy giọng nói của Dương Lam truyền đến.

“Tiền Viên Mỹ, nếu cô không muốn ở lại bữa tiệc nữa thì cút ra ngoài cho tôi!” Dương Lam lạnh mặt nói: “Tôi vẫn còn có tư cách đuổi cô đi đúng chứ?”

Tiền Viên Mỹ quay đầu lại thì thấy Dương Lam đang lạnh lùng đứng cách đó không xa.

Sự kiêu căng ngạo mạn vừa rồi của Tiền Viên Mỹ lập tức biến mất, đổi thành khuôn mặt tươi cười, nói với Dương Lam: "Chị Lam, chị đang đùa em đúng không?"

“Đùa?” Dương Lam tức giận nói: “Cô cho rằng tôi đang nói đùa?

"Dương Hưng, lập tức bắt Tiền Viên Mỹ cút ra ngoài cho em!"

Tiền Viên Mỹ không ngờ Dương Lam lại trở mặt với mình vì Triệu Hùng.

Dương Hưng đối mắt với Tiền Viên Mỹ, Tiền Viên Mỹ hiểu ra, thấy bố mình là Tiền Lợi Phú đang tiến lại gần.

Cô ta vội vàng bước đến bên người Tiền Lợi Phú, nói: "Bố! Chị Lam bắt con rời khỏi bữa tiệc, bố mau nói chị ấy giúp con đi."

Tiền Lợi Phú cau mày, khó hiểu hỏi: "Viên Mỹ, có chuyện gì vậy?"

"Ai ya! Bố đừng quan tâm có chuyện gì xảy ra, mau nói với chị Lam giúp con!" Tiền Viên Mỹ nũng nịu nói, cầm lấy cánh tay Tiền Lợi Phú.

Tiền Lợi Phú trừng mắt nhìn con gái.

Vừa rồi, ông ta gây hấn với Triệu Hùng. Con gái của ông ta là Tiền Viên Mỹ biết Tiền Lợi Phú tức giận vì Triệu Hùng nên đã dẫn theo vài chị em tốt của mình đến gây sự với Lý Thanh Tịnh.

Điều khiến Tiền Lợi Phú khó hiểu là chuyện này thì có liên quan gì đến Dương Lam?

Tiền Lợi Phú không có thời gian để hỏi chi tiết.  Nếu con gái của ông ta bị Dương Lam đuổi ra ngoài, khuôn mặt già nua của ông ta cũng sẽ bị ném ra theo.

Tiền Lợi Phú dắt con gái Tiền Viên Mỹ đến trước mặt Dương Lam, nói: "Cô Lam, tại sao con bé lại xúc phạm đến cô. Tại sao tôi lại nghe nói rằng cô sẽ đuổi con bé ra ngoài?"

Dương Lam thản nhiên nói: "Tiền Viên Mỹ có mâu thuẫn với vị khách quý của tôi."

“Khách quý?” Tiền Lợi Phú nhướng mày.

"Đúng! Chính là anh Triệu Hùng, hội trưởng thương hội thành phố Hải Phòng." Dương Lam không muốn trực tiếp lật mặt mày với Tiền Lợi Phú, nói: "Ông có thể để con gái ông ở lại, để cô ta xin lỗi hội trưởng Hùng. Nếu không, bảo cô ta cút ra ngoài ngay cho tôi."

"Tập đoàn Hoài An" là tập đoàn lớn nhất ở tỉnh Thanh Hóa. Cho dù Tiền Lợi Phú là phó hội trưởng thương hội thành phố Thanh Hóa, ông ta cũng không dám thử đắc tội với Dương Lam.

Nếu là trước đây, khi nhà họ Tiền còn như mặt trời ban trưa thì vẫn có thể.

Bây giờ, nhà họ Tiền không còn được như trước kia, vẫn chưa biết Tiền Lợi Phú có được bầu làm phó hội trưởng thương hội trong nhiệm kỳ tới hay không. Tuy nhiên, nếu có thể nhận được sự ủng hộ của "Tập đoàn Hoài An", thì chức phó hội trưởng này ông ta vẫn có hy vọng có thể được ngồi tiếp. Nếu không, e rằng sẽ không ai bầu cho ông ta nữa.

Tiền Lợi Phú nói với con gái Tiền Viên Mỹ: "Viên Mỹ, còn không mau xin lỗi hội trưởng Hùng đi!"

Giữa việc xin lỗi và việc bị đuổi khỏi bữa tiệc, Tiền Viên Mỹ cuối cùng đã chọn việc phía trước.

Vẻ mặt ấm ức, cô ta miễn cưỡng nói với Triệu Hùng: "Hội trưởng Hùng, tôi xin lỗi!"

Triệu Hùng hờ hững nói: "Người cô phải xin lỗi là vợ tôi chứ không phải tôi. Vợ tôi tha thứ cho cô thì mới tính."

"Anh..."

Tiền Viên Mỹ cắn chặt đôi môi đỏ mọng.

Bảo một cô chủ có danh tiếng như cô ta cúi đầu xin lỗi người khác đã là chuyện quá hoang đường rồi.

Tên nhãi Triệu Hùng này đúng là quá quắt, thậm chí còn bảo cô ta phải xin lỗi vợ của anh.

Dương Hưng ẩn ý nhìn Tiền Viên Mỹ, ý là: Nếu cô không muốn phải rời khỏi bữa tiệc thì hãy ngoan ngoãn làm theo lời của Triệu Hùng.

Tiền Viên Mỹ nhìn Lý Thanh Tịnh, nói: "Cô... cô Tịnh! Tôi xin lỗi."

Lý Thanh Tịnh không muốn cùng Triệu Hùng gây thù chuốc oán khắp nơi.

Cô là một người phụ nữ biết quan sát tình hình, cười nói: "Cô Mỹ, có thể cô đã hiểu lầm về tôi rồi, nhưng chuyện đó không quan trọng! Giả quyết hiểu lầm là được rồi."

Một cô gái con nhà giàu tên Tân Thu Hằng bên cạnh Tiền Viên Mỹ không thể nhìn nổi nữa.

Những cô chủ nhà giàu có như bọn họ luôn làm mọi việc theo ý của mình, chưa từng nể mặt người khác.

Nhưng bây giờ, Tiền Viên Mỹ phải bỏ mặt mũi ra để xin lỗi một người phụ nữ đến từ nơi khác.

Tân Thu Hằng chế nhạo: "Nói thế nào thì một nơi như Hải Phòng cũng là một vùng nhỏ, cho dù một số người có là hội trưởng của thương hội, cũng có thể làm được gì? Vợ ăn mặc tồi tàn, thật là xấu hổ khi đến một bữa tiệc như thế này! Nếu tôi là mấy người, làm gì còn có mặt mũi đến tham gia bữa tiệc nữa chứ."

"Gà chính là gà! Người đẹp số một Hải Phòng, tôi thấy cũng chỉ là một đứa nhà quê mà thôi! Gà sẽ không bao giờ có thể bày lên cành cao để trở thành phượng hoàng được." Tân Thu Hằng trêu chọc Lý Thanh Tịnh.

Ban đầu, Tiền Viên Mỹ đã xin lỗi Lý Thanh Tịnh, Dương Lam sẽ không tiếp tục truy cứu chuyện này nữa, cũng coi như là nể mặt Tiền Lợi Phú, hai bên đều nhường một bước. Nhưng Tân Thu Hằng này không đầu không đuôi, chỉ với vài câu nói như vậy, bầu không khí ở đây lập tức sôi sục trở lại.

"Tồi tàn?" Kim Trung nghe xong, lửa giận trong lòng bùng lên, nói với Tân Thu Hằng: "Cô San! Cô nói cô ấy đồ nhà quê, tôi thấy cô mới là đồ nhà quê! Cả một đồ trền người của cô cũng không bằng một cái cài áo nhỏ bé của cô cô Tịnh. Nói cho cô biết! Cô Tịnh vốn đã là phượng hoàng, cô mới là đồ quê mùa, ngu xuẩn, ngốc nghếch!"

"Kim Trung, đừng đi quá xa! Nói cho anh biết, người khác sợ anh, còn Tân Thu Hằng tôi thì không. Anh nói cả bộ trang phục của tôi không bằng một cái cài áo của cô ta, anh có biết chiếc đồng hồ trên tay tôi có giá bao nhiêu không? Chính là Patek Philippe, trị giá hơn 52 tỷ rưỡi."

Tiền Viên Mỹ đụng Tân Thu Hằng.

Tân Thu Hằng nói với Tiền Viên Mỹ: "Viên Mỹ, cậu đụng tớ làm cái gì? Chúng ta là những quý cô thực sự ở tỉnh Thanh Hóa, chẳng lẽ còn sợ mấy người đến từ nơi khác như bọn họ?"

"Không phải tớ muốn nói với cậu chuyện này. Tân Thu Hằng, cậu nhìn chiếc cài áo của cô ta đi, giống như là bảo vật long phượng tường của cửa hàng thị trấn vậy, một chiếc cài áo kim cương hình con công."

Tân Thu Hằng nhìn chăm chú, thấy Lý Thanh Tịnh đang đeo một chiếc cài áo kim cương trên bộ váy dạ hội, chiếc cài tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn.

Những người có mặt đều xuất thân từ các gia đình giàu có, vì vậy họ có thể phân biệt thật giả.

“Thật sự là chiếc cài áo hình con công đó!” Tân Thu Hằng cảm thán.

Kim Trung chế nhạo: "Chiếc trâm này trị giá 308 nghìn tỷ, so với đồng hồ Patek Philippe của cô thì sao? Chẳng lẽ đồ lót mà cô mặc cũng được đính kim cương?"

308 nghìn tỷ!

Dù Tiền Viên Mỹ và Tân Thu Hằng có xuất thân nổi bật thì cũng không thể bỏ ra 308 nghìn tỷ để mua một chiếc cài áo nhỏ được.

Dương Lam nói với Dương Hưng: "Dương Hưng, đuổi Tân Thu Hằng ra khỏi bữa tiệc cho em, cô ta không được phép bước vào dù chỉ là nửa bước."

"Chị Lam, em..."

Chưa kịp nói xong, Dương Hưng đã trực tiếp nắm lấy cổ áo cô ta.

Dương Hưng nắm lấy cổ áo Tân Thu Hằng, kéo cô ta lại rồi nói với các nhân viên an ninh xung quanh: "Đuổi cô Thu Hằng ra ngoài, không được phép bước vào bữa tiệc dù chỉ là nửa bước."

Hai nhân viên bảo vệ kéo Tân Thu Hằng rời đi.

Chỉ nghe Tân Thu Hằng kêu lên: "Chị Lam! Chị Lam!..."

Dương Lam nhìn chằm chằm Tiền Viên Mỹ, vẻ mặt nghiêm trọng, nói: "Phó hội trưởng Phú, tôi đã nể mặt ông rồi! Nếu cô chủ lại gây chuyện thêm lần nữa, đừng trách tôi không khách sáo!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi