CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Sau khi Triệu Hùng và những người khác trở về “khách sạn Kim Nguyên”, Lý Thanh Tịnh ngay lập tức cùng với Ôn Tuấn dẫn theo Nông Tuyền chạy ra ngoài. Mặc dù vào buổi sáng đã báo bình an với cô, nhưng Lý Thanh Tịnh biết rằng Triệu Hùng và Trần Văn Sơn đã phải trải qua rất nhiều nguy hiểm.

Khi Lý Thanh Tịnh và Nông Tuyền xuất hiện, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị thu hút bởi sự tao nhã, duyên dáng hơn người của Lý Thanh Tịnh.

Triệu Hùng chậm rãi đi đến nghênh đón, nắm lấy tay của Lý Thanh Tịnh, mỉm cười nói:

“Thanh Tịnh, sao em lại ra đây?”

“Không phải là do em nghe thấy anh trở về sao.”

Khi Lý Thanh Tịnh nhìn thấy ở đại sảnh khách sạn có một vài người xa lạ đang nhìn cô thì khuôn mặt xinh đẹp của cô ửng hồng lên.

“Chị Thanh Tịnh!” Hà Ngọc Kỳ bước đến chào hỏi.

“Ngọc Kỳ!”

Lý Thanh Tịnh buông tay của Triệu Hùng ra, chào hỏi Hà Ngọc Kỳ.

Hà Ngọc Kỳ lao vào vòng tay của Lý Thanh Tịnh, tủi thân nói:

“Chị Thanh Tịnh, suýt chút nữa là em không thể gặp lại được chị rồi.”

Lý Thanh Tịnh vỗ nhẹ lưng của Hà Ngọc Kỳ, an ủi nói:

“Đã không có việc gì rồi. Không phải là em đã trở về an toàn rồi sao.”

“Nhưng bố của em vẫn ở trong tay của những người đó.”

“Em yên tâm đi. Cho Triệu Hùng một chút thời gian, anh ấy chắc chắn sẽ cứu được thầy Toàn ra ngoài.”

Triệu Hùng nói với Lý Thanh Tịnh:

“Thanh Tịnh, anh giới thiệu với em một số người bạn của anh.” Triệu Hùng đưa Lý Thanh Tịnh đi tới chỗ những người khác và giới thiệu với họ.

Tất cả mọi người đều biết Lý Thanh Tịnh là vợ của Triệu Hùng. Lý Thanh Tịnh đang mang thai, hiển nhiên là có một đứa trẻ ở trong bụng. Sau khi nghe tên của những người kia, Lý Thanh Tịnh cũng rất ngạc nhiên.

Cô đã từng nghe nói qua về việc mất tích của những người này những năm gần đây. Thật không ngờ, bọn họ bị Hoàng Long giam cầm dưới An Tháp của thành phố Long An.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa nơi ở cho tất cả mọi người, chỉ đợi người nhà của từng người đến đón bọn họ trở về nhà, Những người này hầu như đều là những người giàu có khắp nơi trên đất nước, mỗi người trong số họ đều có ảnh hưởng nhất định trong tỉnh.

Thông qua việc trò chuyện với những người này thì Triệu Hùng mới biết mục đích “Hoàng Long” bắt giam những người này. Đó là vì tài nguyên của gia đình những người này trong giai đoạn này.

Đàn tế!

Khi Dương Hưng báo cáo về vụ cướp nhà tù tư nhân ở An Tháp của “thành phố Long An” cho người đàn ông đeo mặt nạ mặc áo choàng đen thì người đàn ông đeo mặt nạ mặc áo choàng đen đã rất tức giận.

“Ngươi nói cái gì?” Người đàn ông đeo mặt nạ mặc áo choàng đen trừng mắt nhìn Dương Hưng và tức giận gầm lên.

Cơ thể Dương Hưng run lên, lắp bắp nói:

“Là do thuộc hạ đã sơ suất, không ngờ rằng Triệu Hùng lại tìm ra được An Tháp và giải cứu những người mà chúng ta đã bắt giam trước đó.”

“Đồ bỏ đi.” Người đàn ông mặc áo choàng đen mắng chửi một câu. Sau đó di chuyển cơ thể đến trước mặt Dương Hưng.

Dương Hưng theo bản năng lùi lại phía sau, nhưng dù sao anh ta cũng không thể chạy thoát khỏi bàn tay to lớn của người đàn ông đeo mặt nạ mặc áo choàng đen.

Người đàn ông đeo mặt nạ mặc áo choàng đen dùng tay nắm lấy cổ Dương Hưng rồi nhấc bổng Dương Hưng lên. Dương Hưng không thở được nhưng không dám phản kháng, cổ họng khó khắn thốt lên:

“Chủ xưởng! Tha mạng cho tôi.”

Người đàn ông đeo mặt nạ mặc áo choàng đen nhìn chằm chằm Dương Hưng, tức giận nói:

“Hãy nhớ kĩ, tôi có thể bồi dưỡng cậu, ta cũng có thể hủy hoại cậu! Vị trí của cậu, có rất nhiều người muốn làm. Cậu có biết hay không, những người đó đối với tôi mà nói quan trọng như thế nào không?”

“Tôi biết.” Dương Hưng mặt đỏ bừng, hai mắt trợn lên, kìm nén sự khó chịu nói.

Người đàn ông đeo mặt nạ mặc áo choàng đen hừ lạnh một tiếng, ném Dương Hưng mà hắn đang nắm trong tay ra.

Sau khi Dương Hưng ngã xuống đất, anh ta vội vàng quay người lại quỳ xuống trước mặt người đàn ông đeo mặt nạ mặc áo choàng đen.

“Nói rõ cho tôi biết, rốt cuộc tại sao lại có chuyện này?” Người đàn ông đeo mặt nạ mặc áo choàng đen hỏi. Mặc dù giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại mang lại cho người khác cảm giác không giận mà tự uy nghiêm. Hơn nữa, giọng nói biến ảo không lường, giống như giọng nói từ dưới địa ngục vang lên.

Dương Hưng không dám che giấu bất cứ điều gì, liền kể đầu đuôi mọi chuyện cho người đàn ông đeo mặt nạ mặc áo choàng đen.

Sau khi người đàn ông đeo mặt nạ mặc áo choàng đen nghe xong liền hỏi Dương Hưng:

“Cậu nói là cảnh sát đã can thiệp vào?”

“Đúng vậy. Nếu như không phải có sự can thiệp của cảnh sát thì lần này Triệu Hùng đã không thể chạy thoát.”

“Hừ! Chỉ có thể nói là cậu coi thường kẻ địch! Cậu có rằng thực lực của Đường Môn không tệ. Cho dù ngươi có dẫn người tới thì kết quả trận chiến với nhóm người Triệu Hùng cũng sẽ là năm mươi năm mươi, đây không phải là kết quả mà ta mong muốn.”

Người đàn ông đeo mặt nạ mặc áo choàng đen nói: “Tình hình lão Toàn như thế nào rồi?”

“Lão ta rất cứng đầu, liên tục từ chối không muốn làm việc cho chúng ta.”

“Ta nghe nói, Lão Toàn làm ra mười thanh bảo kiếm tuyệt thế, Lão Toàn giỏi nhất và các nghệ thuật về cơ quan, cậu hãy phái người đến nhà của lão ta, dò xét xem có thể tìm thấy được thanh bảo kiếm mà lão ta tự tay làm ra hay không. Lão ta là một người không thể coi thường được, nếu như lão ta làm việc cho Triệu Hùng, thì sẽ tạo ra uy hiếp lớn cho chúng ta.”

“Vâng! Bây giờ thuộc hạ sẽ phái người đến nhà lão ta tìm kiếm.”

“Không cần vội! Nếu Triệu Hùng đã có người giúp đỡ ở trong lực lượng cảnh sát thì tôi nghi ngờ anh ta sẽ mượn tay cảnh sát để đối phó với chúng ta. Tỉnh Thanh Hóa đã không còn an toàn, hãy lập tức chuyển đàn tế về thành phố Long An.”

“Chuyển tới Long An?” Dương Hưng kinh ngạc.

“Chủ xưởng, Triệu Hùng đã phát hiện ra nhà tù tư nhân của chúng ta ở Long An. Vào lúc này chuyển đàn tế tới Long An liệu có được không?”

“Long An có ngôi chùa Linh Ấn bị bỏ hoang, người hiểu ý của ta rồi phải không?”

Dương Hưng đứng dậy và quay người rời đi.

“Đợi một chút!”

Người đàn ông đeo mặt nạ mặc áo choàng đen lớn tiếng gọi Dương Hưng lại.

“Tần Lục Gia, nhà của bọn họ có còn trung thành không?” Người đàn ông đeo mặt nạ mặc áo choàng đen hỏi Dương Hưng.

“Trước mắt, Tần Lục Gia và người nhà đều nằm trong phạm vi giám sát của chúng ta.”

“Hãy giám sát bọn họ thật chặt chẽ, bọn họ là một phần quan trọng để giúp ta điều khiển Triệu Hùng. Chỉ cần Triệu Hùng không có tiếp xúc với người nhà của Tần Lục Gia thì không cần động vào bọn họ. Nếu như Triệu Hùng và bọn họ có tiếp xúc thì cậu phải ngay lập tức thông báo cho tôi.”

“Vâng!” Dương Hưng trả lời.

Lúc này người đàn ông đeo mặt nạ mặc áo choàng đen mới nói với Dương Hưng:

“Cậu đi làm việc đi.”

Dương Hưng chắp tay với người đàn ông đeo mặt nạ mặc áo choàng đen, quay người lập tức rời khỏi đàn tế.

Sau khi Dương Hưng rời khỏi đàn tế, chỉ nghe thấy người đàn ông đeo mặt nạ mặc áo choàng đen nói:

“Đi ra đi!”

Một người đàn ông có hình dáng giống hệt người đàn ông đeo mặt nạ mặc áo choàng đen bước ra.

Nếu mà Dương Hưng nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ kinh ngạc rơi quai hàm. Bởi vì hai người đàn ông đeo mặt nạ mặc áo choàng đen trước mặt có hình dạng hoàn toàn giống nhau, không thể nhìn rõ khuôn mặt. Người đàn ông đeo mặt nạ mặc áo choàng đen xuất hiện sau nói:

“Kế hoạch khống chế nhà họ Triệu của Tây Giao thất bại, chúng ta đã tốn rất nhiều công sức mới có thể thành lập được cục diện này. Hiện tại Triệu Hùng đã nằm trong vòng vây, ngươi định làm gì tiếp theo?”

“Đương nhiên là dựa theo kế hoạch mà hành động! Ta đã nghĩ rằng Dương Hưng sẽ là đối thủ của Triệu Hùng, thật không ngờ sự dũng cảm và thông minh của Triệu Hùng vượt xa Dương Hưng.”

“Chỉ có như vậy, Triệu Hùng mới là người được chọn thích hợp nhất của chúng ta. Chỉ là đứa trẻ này, từ một người trong danh sách cao thủ Địa Bảng, vọt lên trở thành một cao thủ trong danh sách mười người đứng đầu Thiên Bảng, thật sự khiến chúng ta phải nhìn bằng cặp mắt khác.”

“Như vậy cũng tốt. Thực lực của anh ta càng mạnh càng có lợi cho kế hoạch của chúng ta. Trong tay của chúng ta chỉ có chiếc nhẫn hộ mệnh của nhà họ Tiêu, mà trong tay đứa trẻ Triệu Hùng này đã thu thập được chiếc nhẫn hộ mệnh của nhà họ Triệu và nhà họ Tần. Đợi anh ta tập hợp được cả những chiếc nhẫn hộ mệnh của nhà họ Trương và nhà họ Mã, đó mới là lúc chúng ta thật sự ra tay.”

Hai người nhìn nhau chằm chằm, một trong hai người nói:

“Ta chính là ngươi.”

Người còn lại nói: “Ngươi chính là ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi