CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hùng nghe Kim Trung nói những lời này thì trong lòng có chút kích động.

Hoàn toàn chính xác!

Tỉnh Thanh Hóa là trụ sở chính của Hoàng Long, thân thế của anh ấy đã được phơi bày, rất nhiều người đều đã biết rằng anh ấy là con trai của Triệu Khải Thời.

Theo lý mà nói, Hoàng Long sẽ cử người đến đuổi giết anh mới đúng. Nhưng mà tại sao “Hoàng Long” lại có thể không có động tĩnh gì như vậy. Có một âm mưu? Rốt cuộc Hoàng Long đang có âm mưu gì?

Nếu như là ở “Hải Phòng” thì Hoàng Long có thể sẽ không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ. Suy cho cùng, thế lực của anh ấy ở Hải Phòng đã ăn sâu bén rễ. Nhưng mà đây là đang ở tỉnh Thanh Hóa?

Triệu Hùng nhìn Kim Trung bằng một ánh mắt đầy cảm kích và nói:

“Trung! Cậu đã làm tôi tỉnh ngộ. Chuyện này thật sự rất kì lạ.”

Một nụ cười xuất hiện ở khóe miệng Kim Trung, anh vỗ vai Triệu Hùng và nói:

“Nếu bọn họ đã không chịu ra tay với cậu nên đứa trẻ như cậu có thể làm bất cứ điều gì mà cậu muốn.”

Hai người nhìn nhau mỉm cười.

Người thông minh đúng là người thông minh. Chỉ một điểm là có thể nhìn thấu.

Kim Trung nghĩ đến điều then chốt này, Triệu Hùng vừa mới tỉnh ngộ đã thật sự nhanh chóng giác ngộ.

“Nhìn thấy tâm trạng của cậu đã tốt lên rồi, tôi cũng nên trở về thôi. Công ty còn rất nhiều việc đợi tôi về giải quyết.”

“Đợi việc đấu thầu khu kinh tế đặc biệt mới có kết quả tôi lại đến nói với cậu.”

“Tôi tiễn cậu.” Triệu Hùng đứng dậy.

Kim Trung mỉm cười nói:

“Với tôi mà cậu còn khách khí cái gì. Cậu vẫn nên đi theo cùng Thanh Tịnh đi. Nhân tiện, tôi sẽ đến uống rượu vào buổi tối, Thanh Tịnh có đồng ý hay không?”

“Nếu như là người khác thì đương nhiên là không đồng ý. Nhưng nếu là cậu, cho dù có say và ngủ tại chỗ cũng không sao cả.”

“Vậy thì một lời đã định.” Kim Trung cười lớn và quay người rời đi.

Lý Thanh Tịnh đã ở suốt trong phòng của Hà Ngọc Kỳ để nói chuyện với Hà Ngọc Kỳ.

May mắn thay, cô gái nhỏ Hà Ngọc Kỳ này có tính cách của những đứa trẻ giang hồ, sẽ không giống với những đứa con gái bình thường chỉ biết khóc lóc.

Sau khi Lý Thanh Tịnh trở về phòng, Kim Trung đã rời đi.

“Trung rời đi rồi sao?” Lý Thanh Tịnh hỏi.

“Đã rời đi rồi!” Triệu Hùng trả lời.

“Ngọc Kỳ như thế nào rồi?”

“Đứa nhỏ đó trái tim rộng lớn, không có chuyện gì rồi. Đừng nhìn bình thường quan hệ của cô ấy và thầy Toàn không hòa hợp, trong lòng cô ấy thật sự cũng rất lo lắng cho sự an toàn của thầy Toàn. Nhân tiện, nói về chuyện đàn tế của Hoàng Long, có tin tức gì không?”

“Không có.” Triệu Hùng lắc đầu nói:

“Trung phái người đi khắp mọi nơi nhưng cũng không tìm ra được thông tin của đàn tế.”

“Thanh Tịnh, em ngồi đi. Anh có chuyện muốn nói với em.”

Lý Thanh Tịnh ngạc nhiên không hiểu, mím môi cười nói:

“Anh có chuyện gì muốn nói với em.”

Nói xong, cô ngồi xuống ghế phía đối diện Triệu Hùng.

“Vừa rồi một câu nói của Kim Trung đã làm anh tỉnh ngộ. Thanh Tịnh, em nói xem, nếu Hoàng Long đã có thần bảng cao thủ, vậy tại vì sao bọn họ lại không ra tay đối phó với anh. Hiện tại thân phận của anh đã được phơi bày rồi. Theo lí mà nói, anh đến tỉnh Thanh Hóa là cơ hội tốt nhất để bọn họ tiêu diệt anh tận gốc.” Triệu Hùng hỏi Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh nhíu mày khi nghe thấy điều này, im lặng một lúc mới khẽ mở môi nói:

“Đây thật sự là một vấn đề. Anh chắc chắn là Hoàng Long có thần bảng cao thủ không?”

“Nên có! Cha anh nói, trong số những Am Cẩu thì thực lực của Hoàng Long và Tây Giao là mạnh nhất. Tây Giao có thần bảng cao thủ thì Hoàng Long không có khả năng không có.”

“Vậy nếu Hoàng Long đã không ra tay với anh thì em đoán có hai điểm khả năng.” Lý Thanh Tịnh nói.

“Hai điểm nào?”

“Điểm thứ nhất, bọn họ có một âm mưu để đối phó với anh.”

“Cụ thể như thế nào?” Triệu Hùng truy hỏi.

“Ngũ tộc đều sống một cuộc sống ẩn dật. Tuy rằng anh đã xây dựng Ngũ Tộc Thôn, có một số người của Ngũ tộc đã dọn vào đó ở. Thế nhưng cho đến nay nhà họ Trương vẫn không có tin tức gì, Tần Lục Gia cũng đã sống ẩn dật ở tỉnh Thanh Hóa. Có thể bọn họ đang đợi anh tìm ra người của Ngũ tộc, sau đó sẽ bắt hết người của Ngũ tộc một lần.”

Sau khi Triệu Hùng nghe Lý Thanh Tịnh phân tích xong liền cảm thấy rét lạnh. Nếu như thật sự là như vậy, chỉ có thể nói người của “Hoàng Long” lòng dạ quá thâm sâu. So với người của Tây Giao thì càng khó đối phó hơn.

Triệu Hùng cau mày hỏi:

“Vậy còn điểm thứ hai?”

“Anh nghĩ xem, mục đích Am Cẩu đuổi giết những người trong Ngũ tộc của các anh là gì?” Lý Thanh Tịnh hỏi.

“Lấy lại chìa khóa hộ mệnh, thèm muốn kho báu của Thẩm Công.”

“Đúng vậy. Nhưng mà hiện tại, trong tay chúng ta có chìa khóa của nhà họ Triệu và nhà họ Tần, chìa khóa của nhà họ Tiêu đã nằm trong tay của Hoàng Long. Nếu như anh lấy được chìa khóa của nhà họ Mã và chìa khóa của nhà họ Trương vào tay, vậy thì Hoàng Long sẽ dễ dàng thu thập được chìa khóa của Ngũ tộc, từ đó sẽ mở được kho báu của Thẩm Công.”

“Này.” Triệu Hùng vỗ đầu nói: “Nếu nói như vậy, không phải anh sẽ trở thành một quân cờ của Hoàng Long hay sao?”

“Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của em, nó còn phụ thuộc vào tiếp theo Hoàng Long đối xử với anh với thái độ như thế nào. Bởi vì, trông số Ngũ tộc, chỉ có anh có khả năng thu thập chìa khóa mà năm gia tộc lớn canh giữ.” Lý Thanh Tịnh nói.

Nghe xong điều này, Triệu Hùng đứng dậy, chậm rãi đi tới đi lui ở trong phòng. Trước đây, Triệu Hùng thật sự chưa bao giờ nghĩ đến điểm này. Trước mắt Hoàng Long có xuất hiện cao thủ mạnh nhất, cũng chính là Đao Tu La Dương Hưng người đứng thứ năm trong bảng xếp hạng “Thiên bảng”.

Ngoài cái này ra, hình như Hoàng Long từ trước đến nay chưa bao giờ chủ động tấn công chính mình. Hải Phòng và tỉnh Thanh Hóa cách nhau rất gần, theo lý mà nói, Hoàng Long không có khả năng sẽ từ bỏ cơ hội tốt như vậy để tấn công chính mình. Nhưng “Hoàng Long” vẫn luôn không có động tĩnh gì. Có âm mưu, chắc chắn có âm mưu. Phân tích của Lý Thanh Tịnh rất có lý.

Hoặc là Hoàng Long muốn bắt tất cả người của Ngũ tộc một lần, hoặc là Hoàng Long thèm muốn chìa khóa mà Ngũ tộc canh giữ. Nghĩ đến điều này, Triệu Hùng lại ngồi xuống, hỏi Lý Thanh Tịnh:

“Thanh Tịnh, vậy em nói xem bây giờ anh nên làm gì?”

“Trước tiên, tạm thời dừng lại việc điều tra nhà họ Trương của Ngũ tộc, cũng không cần chủ động đi chào hỏi Tần Lục Gia. Như vậy, sự an toàn của bọn họ sẽ được đảm bảo. Còn việc Hoàng Long sẽ làm gì tiếp theo thì chúng ta còn phải chờ xem những chuyển biến.” Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng:

“Hiện tại anh đã là một người được xếp hạng trong thiên bang, chỉ thiếu một bước nữa là đến bảng xếp hạng thần bảng. Anh phải nâng cao trình độ tu luyện của mình càng nhanh càng tốt để tiến vào danh sách xếp hạng thần bảng. Chỉ cần sức mạnh của anh xếp vào danh sách thần bảng thì sẽ có ông cụ Khổng giúp anh. Đến lúc đó, cho dù Hoàng Long có dẫn người tìm tới tận cửa thì cũng không sợ bọn họ.”

Triệu Hùng dở khóc dở cười nói:

“Anh cũng muốn sớm có tên trong danh sách thần bảng. Nhưng ông cụ Khổng đã tốn hơn hai mươi năm, cuối cùng, với sự giúp đỡ của thư pháp của anh, mới có thể vượt qua danh sách thiên bang tiến vào danh sách thần bảng. Mặc dù ông cụ tiền bối nói mười năm nữa anh có thể đứng trong danh sách thần bảng, nhưng mà rốt cuộc đến lúc nào mới tiến lên danh dách thần bảng, thật sự là một ẩn số.”

Lý Thanh Tịnh thở dài nói:

“Mười năm! Cuộc đời mỗi người nhưng mà có mấy cái mười năm.”

“Đúng vậy. Mười năm đối với người khác mà nói, có khả năng sẽ rất nhanh chóng tiến lên đột phá được. Nhưng đối với anh mà nói thì thật sự quá dài.”

Triệu Hùng không để ý đến sự bí ẩn trong lời nói của Lý Thanh Tịnh. Lý Thanh Tịnh đã xúc động cho kiếp nạn vào năm năm sau của mình. Còn Triệu Hùng lại hiểu lầm rằng anh ấy phải dùng đến mười năm tu luyện để đột phá tiến lên, thời gian quá dài.

Triệu Hùng nói với Lý Thanh Tịnh:

“Thanh Tịnh, vậy chúng ta cần thăm dò một chút là rốt cuộc Hoàng Long có ý nghĩ đối địch với anh hay không.”

“Thăm dò như thế nào?” Lý Thanh Tịnh hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi