CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

“Có một quán rượu!”

Cốc Phương đưa hai người anh em là Triệu Hùng và Nông Tuyền bước vào.

Quán rượu không lớn lắm, chỉ có sáu cái bàn. Nhưng bà chủ lại rất xinh đẹp, là một thiếu phụ hấp dẫn và vô cùng duyên dáng.

Nhìn thấy vết máu trên ngực Cốc Phương, bà chủ quan tâm hỏi: “Sao anh lại bị thương?”

“Không sao đâu!” Cốc Phương đáp rồi nói với bà chủ: “Bà chủ, lấy cho anh mấy món nhậu với một thùng bia, anh muốn uống mấy ly với hai người anh em này.”

“Bị thương vậy mà còn uống sao?”

“Một chút rượu thôi mà, có chết cũng phải uống!” Cốc Phương cứng rắn đáp.

Bà chủ trừng mắt nhìn Cốc Phương, nói: “Đúng là sĩ diện đàn ông!”

Cô ta liếc nhìn Triệu Hùng và Nông Tuyền rồi cong eo xoay người đi vào phòng bếp.

Từ đầu đến cuối, Triệu Hùng luôn chú ý đến lời nói giữa Cốc Phương và bà chủ.

Anh nhìn ra được chút mập mờ, bèn mỉm cười hỏi Cốc Phương: “Cốc minh chủ, xin hỏi, anh đã kết hôn chưa?”

“Đã kết hôn! Nhưng vợ tôi đã qua đời rồi.”

“Thực xin lỗi, tôi không cố ý đụng vào chuyện buồn của anh.” Triệu Hùng lên tiếng xin lỗi, anh không ngờ mọi chuyện lại như vậy.

Cốc Phương cười khổ, nói: “Không có gì đâu! Thực ra, ở tuổi của tôi, chuyện gì mà chưa từng trải qua. Đối với loại người như tôi, không bị người ta chém chết trên đường đã là tốt lắm rồi.”

“Cô ấy thì sao?” Triệu Hùng nhìn về hướng phòng bếp.

“Cô ấy đã ly hôn, đang sống cùng một cô con gái.” Cốc Phương giải thích.

Triệu Hùng không hỏi thêm gì nữa, trong lòng anh đã hiểu được phần nào.

Lấy thuốc lá từ trong túi ra, Triệu Hùng tiện tay đưa cho Cốc Phương một điếu.

Vừa đưa qua lại thu về, nói: “Quên mất, Cốc minh chủ chắc không hút loại rẻ tiền như vậy.”

“Cho tôi một điếu! Thuốc lá của tôi rơi mất rồi.” Cốc Phương đưa tay về phía Triệu Hùng.

Triệu Hùng rút ra một điếu, đưa cho Cốc Phương rồi châm lửa cho anh ta.

Nông Tuyền nhìn bọn họ đầy khó hiểu.

Tuy Cốc Phương là một ông trùm ở Thanh Hóa, nhưng địa vị của Triệu Hùng cũng đâu có thua kém gì Cốc Phương, tại sao lại hạ mình nói chuyện với Cốc Phương như vậy.

Hút một hơi thuốc, Cốc Phương nheo mắt nói: “Tôi đã ra ngoài lăn lộn từ năm mười sáu tuổi. Thực ra, tôi đã quá mệt mỏi với cuộc sống cứ đánh đấm giết chóc rồi. Nhưng vì lợi ích của anh em, tôi phải cố gắng mà đi tiếp. Người anh em này của cậu có bản lĩnh lắm, cậu chắc cũng không tồi! Hay là, hai cậu đi theo tôi?”

Triệu Hùng cười nói: “Thật xin lỗi, Cốc minh chủ! Tôi và bạn tôi không muốn đi vào con đường này.”

“Sao thế, nghĩ tôi không thể trả nổi sao? Các cậu ra một cái giá đi!” Cốc Phương cau mày.

“Không phải là vấn đề giá cả! Mà tôi đã hứa với mẹ tôi rằng tôi sẽ không bao giờ đi vào con đường này.”

Cốc Phương cười nói: “Người anh em, tôi biết cậu rất coi thường những người như chúng tôi. Nhưng trong mắt cậu, đâu là trắng, đâu là đen. Tôi có thể nói với cậu rằng những người trong Liên minh Tứ Phương của tôi chưa từng làm những chuyện bắt nạt kẻ yếu, chúng tôi lúc nào cũng đầu đội trời chân đạp đất!”

“Ông chủ Cốc, chúng tôi thực sự chưa bao giờ nghĩ đến việc tham gia!” Triệu Hùng lại từ chối.

Khuôn mặt của Cốc Phương lộ ra chút thất vọng.

Anh ta chủ động mời Triệu Hùng và Nông Tuyền đi uống rượu.

Một là để cảm ơn đã cứu mạng, hai là muốn lôi kéo Triệu Hùng và Nông Tuyền về dưới trướng của mình.

Nếu Liên minh Tứ Phương có thể có được những cao thủ như Nông Tuyền, thì việc quét sạch các thế lực khác sẽ nằm trong tầm tay.

Triệu Hùng thay đổi chủ đề, hỏi Cốc Phương: “Ông chủ Cốc, có phải anh bị thương trước khi chiến đấu với Tần Ưng không?”

“Thị lực tốt thật!” Cốc Phương lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: “Tôi không ngại nói cho cậu biết, tôi đến thương lượng với tập đoàn Văn Ngạn rồi bị chúng tập kích. Mẹ kiếp, tên Trịnh Văn Ngạn đó đúng là một kẻ tiểu nhân hèn hạ!”

“Vậy sao anh lại bị Hội Minh Quân đuổi giết?” Triệu Hùng hỏi.

Cốc Phương nói: “Tần Ưng nói đúng! Chuyện này không có lý do gì cả. Con đường một đi không trở lại của chúng tôi vốn là thế giới mà cá lớn nuốt cá bé. Hôm nay không phải là tôi giết bọn chúng, thì ngày mai bọn chúng sẽ giết tôi. Hiếm có được cơ hội giết tôi dễ dàng như vậy, tất nhiên là Hội Minh Quân sẽ không bỏ qua.”

“Hiện tại Liên minh Tứ Phương đang ở trong tình thế vô cùng nguy hiểm!” Triệu Hùng nói.

Cốc Phương gật đầu: “Nếu Hội Minh Quân không bắt tay với Tập đoàn Văn Ngạn thì còn đỡ. Nếu chúng hợp lực, tôi e rằng Liên minh Tứ Phương sẽ gặp nguy hiểm.”

Lúc này, bà chủ bưng một vài món ăn lên.

Cô ta đặt một bó đũa xuống rồi nói: “Các anh ăn trước đi, tôi sẽ lấy bia ra sau!”

“Ông Bốn, giúp bà chủ bưng bia lên!” Cốc Phương gọi một người đàn ông.

Người đàn ông đáp một tiếng rồi quay người đi vào bếp. Một lát sau, anh ta bước ra với một thùng bia.

Sau khi bảo người đàn ông tên Bốn mở giúp một vài chai, Cốc Phương chộp lấy chai bia, nói với Triệu Hùng và Nông Tuyền: “Nào, hai anh em, cảm ơn các cậu đã cứu tôi! Tôi sẽ uống một chai để tỏ lòng cảm ơn.” Nói rồi, uống ừng ực cạn sạch một chai bia.

Triệu Hùng chỉ uống có nửa chai, còn Nông Tuyền nói lát nữa sẽ lái xe nên không uống.

Triệu Hùng nói: “Ông chủ Cốc, tôi không có bản lĩnh nốc cạn một chai như anh.”

“Không sao cả, người anh em! Cứ uống từ từ.”

Bà chủ lại bước tới, đặt một đĩa đậu phộng và một đĩa dưa leo lên bàn rồi quay vào làm việc khác.

Triệu Hùng nhìn theo bóng lưng của bà chủ, nói: “Đúng là một người phụ nữ tốt!”

Cốc Phương cười khổ: “Cũng không sợ anh em cười nhạo, thực ra tôi muốn ở lại Thanh Hóa vì cô ấy. Ban đầu tôi định đưa cô ấy đi nơi khác. Nhưng cha mẹ cô ấy vừa qua đời, cô ấy nói muốn chịu tang ba năm rồi mới rời đi.”

Triệu Hùng nói chuyện với Cốc Phương một lúc, cảm thấy rằng Cốc Phương là một người tốt. Anh ta là một người đàn ông giàu tình cảm và chính trực, hảo cảm với người này cũng tăng lên rất nhiều.

Hai người nói chuyện câu được câu chăng.

Hơn một giờ sau, Triệu Hùng nói rằng còn có việc phải làm nên muốn đi về trước.

Cốc Phương đưa danh thiếp của mình cho Triệu Hùng, nói: “Người anh em, đây là danh thiếp của tôi. Với võ công của hai cậu, có lẽ cũng không cần sự giúp đỡ của tôi. Tuy nhiên, Liên minh Tứ Phương của tôi vẫn có chút thế lực ở tỉnh này. Nếu có chỗ nào cần giúp đỡ thì cứ gọi.”

“Cảm ơn Cốc minh chủ!”

“Đừng minh chủ này minh chủ nọ nữa! Tôi muốn phát triển liên minh, nhưng giờ bên cạnh tôi cũng chẳng có nổi vài người bạn chí cốt. Liên minh Tứ Phương cũng chỉ là một trò cười thôi!”

“Vậy chúng tôi đi trước đây!” Triệu Hùng nói.

“Ừm, đi cẩn thận!”

Nhìn bóng lưng Triệu Hùng và Nông Tuyền rời đi, thật lâu sau, Cốc Phương mới thu ánh mắt lại.

Lúc này, bà chủ đi tới, hỏi Cốc Phương: “Hai người họ là ai?”

Cốc Phương nheo mắt, lẩm bẩm nói: “Là người rất bí ẩn! Cậu thanh niên đó không hề đơn giản.”

Lúc Nông Tuyền lái xe đưa Triệu Hùng về đến quán bar Tử Minh cũng vừa tròn mười một giờ.

Triệu Hùng nhìn thấy trên ghế, ngoài Kim Trung và Đường Thất thì còn có cả Tần Ưng.

Kim Trung nói: “Triệu Hùng, cuối cùng cậu đã trở lại! Người tìm cậu đã đến rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi