CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Trần Văn Sơn quay đầu nhìn lại, thấy người trong xe là một người đàn ông trung niên, tóc vuốt bóng lộn, mặc vest, đi giày da.

Người đàn ông đeo một cặp kính râm, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng dày bằng ngón tay út.

Thoạt nhìn, người này trông giống như một ông chủ hách dịch, là kiểu nhà giàu mới nổi. Nhưng Trần Văn Sơn lại cảm nhận được một luồng nội lực ở trên cơ thể người này.

Trần Sơn che giấu nội lực đi, hỏi những người dân làng bên cạnh: “Anh trai, người này là ai?”

Người dân làng nói nhỏ bên cạnh Trần Văn Sơn: “Ông ấy là ông chủ của Nhà máy gia công vật liệu Thiên Phong đấy.”

Giọng anh ta rất nhỏ vì sợ người bên kia nghe thấy.

Người đàn ông tên là Trịnh Văn Ngạn, mở cửa xe bước tới chỗ Trần Văn Sơn.

“Các cậu là ai?” Trịnh Văn Ngạn hỏi, nhìn chằm chằm vào Trần Văn Sơn.

Người dân làng lại nở nụ nịnh nọt, giải thích với người bên kia: “Ông chủ Trịnh, ông chủ này có ý định đầu tư vào làng Thiên Phong của chúng tôi.”

“Đầu tư? Vậy các cậu đang làm gì ở trong nhà máy của tôi?” Trịnh Văn Ngạn hỏi, nhìn chằm chằm vào Trần Văn Sơn.

Trần Văn Sơn cười nói với Trịnh Văn Ngạn: “Nực cười, dù nhà máy này là của ông, nhưng chẳng lẽ nơi này cũng là địa bàn của ông hay sao?”

Vệ sĩ bên cạnh Trịnh Văn Ngạn định ra tay để dạy dỗ Trần Văn Sơn, nhưng Trịnh Văn Ngạn đã ngăn anh ta lại.

Trịnh Văn Ngạn đi tới trước mặt Trần Văn Sơn, trong mắt hiện lên vẻ âm u, lạnh lùng nói: “Tốt hơn hết cậu nên tránh xa chỗ của tôi ra, nếu không tôi sẽ không khách sáo với cậu đâu!”

“Ông chủ Trịnh phải không? Tôi không muốn gây chuyện, nhưng cũng không sợ phiền phức! Thôn Thiên Phong không phải của một mình ông, vậy tại sao ông có thể đến mà người khác lại không thể?”

“Bởi vì tôi là ông trùm ở chỗ này!” Trịnh Văn Ngạn chọc ngón tay vào trán Trần Văn Sơn, nói: “Cậu cũng không phải là người mới lăn lộn trong xã hội? Chắc là biết ông trùm có nghĩa gì?”

Trần Sơn lùi lại hai bước, sắc mặt thay đổi vài phần.

Nếu anh ta muốn ra tay thì ông Trịnh này đã ngã xuống từ lâu rồi.

Nhưng một giây thiếu kiên nhẫn sẽ làm hỏng cả kế hoạch.

Cuối cùng, Trần Văn Sơn vẫn cố nín nhịn, nhìn Trịnh Văn Ngạn nói: “Ông được lắm!”

Trịnh Văn Ngạn đắc ý cười, nói: “Đương nhiên rồi! Hãy nhớ kỹ, tôi đây là vua. Đừng nói đến một nhà đầu tư nhỏ bé như cậu, cho dù đại ca có tới đây, Trịnh Văn Ngạn tôi cũng không sợ.”

Trần Văn Sơn cười vang hai tiếng, giơ ngón tay cái lên với Trịnh Văn Ngạn rồi nói với dân làng: “Đi thôi.”

Theo Trần Văn Sơn thấy, Trịnh Văn Ngạn này đúng là cực kỳ kiêu ngạo.

Tuy nhiên, nếu người này có thể phụ trách tất cả các vấn đề ở đây, một là hắn ta có sức mạnh vượt trội, hai là có người đứng sau chống đỡ.

Trên thực tế, Trần Văn Sơn đã đoán đúng.

Mặc dù Trịnh Văn Ngạn này cũng là một thành viên của Thiên Bảng, nhưng võ công của hắn ta xếp hạng chót, là người thứ một trăm bốn mươi sáu.

Nếu nhìn vào võ công thì Trịnh Văn Ngạn chắc chắn không phải là một cao thủ. Thế nhưng hắn ta lại có Hoàng Long làm hậu thuẫn vững chắc, hắn ta là anh rể của một nhân vật quan trọng trong Hoàng Long. Do đó, Trịnh Văn Ngạn có được quyền lực, đồng thời, cũng không hề coi ai ra gì.

Sau khi rời khỏi thôn Thiên Phong, Trần Văn Sơn nhìn thấy một chiếc SUV màu đen đang theo sau xe của mình.

Khóe miệng Trần Văn Sơn có một tia giễu cợt, lúc này, anh ta mới biết tại sao Trịnh Văn Ngạn không ra tay với mình.

Người này tuy trông tùy tiện nhưng làm việc lại khá thận trọng, muốn khiến anh ta tức giận rời đi, sau đó lại phái người đi theo.

Có vẻ như anh ta đã thu hút được sự chú ý của đối phương.

Trần Văn Sơn cố ý lái xe vào khu vực trung tâm thành phố, sau khi qua mấy đoạn đèn đỏ, người bên kia đã không còn thấy bóng dáng xe của Trần Văn Sơn nữa.

Mấu chốt là xe của Trần Văn Sơn là xe cũ nhập khẩu.

Khi thuộc hạ trở lại báo cáo với Trịnh Văn Ngạn, nói rằng đã để mất dấu. Trịnh Văn Ngạn tức giận mắng anh ta một trận.

Hiện tại, những người quan trọng đã bị nhốt ở nơi này, Trịnh Văn Ngạn không dám lơ là, ra lệnh cho thuộc hạ: “Dặn dò bên dưới, đề cao cảnh giác, không cho phép người lạ tới gần đây.”

“Vâng!” Thuộc hạ đáp lại, vội vàng truyền đạt chỉ thị của Trịnh Văn Ngạn.

Trịnh Văn Ngạn mở cơ quan bí mật, bước vào bên trong.

Trong mật thất, ngoài gia đình của Tần Lục Gia, còn giam giữ những người phạm tội và không còn giá trị lợi dụng của Hoàng Long.

Trịnh Văn Ngạn vênh váo bước đến nơi mà Tần Lục Gia bị giam cầm. Nhìn về phía ông cụ, hắn ta kỳ quái nói: “Này! Ông Lục, thức ăn trong nhà giam của chúng tôi thế nào? Không biết có hợp với khẩu vị của ông không?”

Tần Lục Gia liếc nhìn Trịnh Văn Ngạn một cái, tiếp tục ngồi ở góc tường, tựa như một nhà sư đang ngồi thiền.

Trịnh Văn Ngạn chế nhạo, nói: “Tần Lục Gia, nếu không phải cấp trên hạ lệnh giữ lại mạng cho nhà họ Tần mấy người thì tôi đã tra tấn các người đến chết rồi. Nhưng đừng lo lắng! Thời gian vẫn còn dài, tôi sẽ chậm rãi chơi với mấy người.”

Sau khi tiếng bước chân rời đi, Tần Lục Gia chậm rãi mở mắt ra.

Những gì đã xảy ra ngày hôm qua dường như đang ở ngay trước mắt.

Nếu ông chịu nghe lời khuyên của Triệu Hùng thì nhà họ Tần đã tránh được tai họa này. Tuy nhiên, việc này sẽ vô hình trung mang đến những mối nguy tiềm ẩn cho Ngũ Tộc Thôn.

Hiện tại, Tần Lục Gia đã biết rằng tất cả mọi chuyện là do Kế Lập Quân âm thầm gây ra.

Triệu Hùng đoán không sai.

Tần Lục Gia chỉ hận chính mình không chủ động ra tay trước, để giờ thua hết cả ván bài.

Một lúc sau, Trịnh Văn Ngạn đưa cháu gái của Tần Lục Gia, tên là Tần Thiên đến nhà tù của Tần Lục Gia.

Tần Thiên giãy dụa, la hét: “Ông thả tôi ra, thả tôi ra!”

Tần Thiên là con gái của Tần Hoài, con trai cả của Tần Lục Gia, cô ấy vừa tròn hai mươi tuổi, là một thiếu nữ còn đang độ xuân xanh.

Tuy ngoại hình không quá xinh đẹp nhưng trông cũng rất thanh tú.

Tần Lục Gia đột nhiên mở mắt ra, ông đứng lên, trừng mắt nhìn Trịnh Văn Ngạn, tức giận nói: “Cậu định làm gì?”

Trịnh Văn Ngạn liếm mặt Tần Thiên một cái, Tần Thiên lập tức cảm thấy buồn nôn, trên người nổi hết cả da gà.

“Đồ đê tiện, thả tôi ra!” Tần Thiên giãy dụa, nhưng cô là một cô gái nhỏ bé, làm sao có thể địch nổi sức mạnh của Trịnh Văn Ngạn.

Tần Lục Gia tức giận hét lên: “Tên cầm thú, mau buông ra cháu gái của tôi ra.”

Trịnh Văn Ngạn vuốt ve cơ thể của Tần Thiên, Tần Thiên lại hét lên, trực tiếp cắn vào cánh tay của Trịnh Văn Ngạn.

“Bốp!”

Trịnh Văn Ngạn giơ tay lên, cho Tần Thiên một cái tát.

Trong mắt Trịnh Văn Ngạn hiện lên tia tà ác, nói với Tần Lục Gia: “Ông Lục, tuy rằng cấp trên ra lệnh không được giết các người, nhưng lại không nói không cho tôi động vào mấy người. Cháu gái của ông thật xinh đẹp, chắc là vẫn còn nguyên đai nguyên kiện chứ hả! Hôm nay, tôi sẽ biểu diễn một màn kịch xuân cung thật sống động cho ông xem.”

“Đồ cầm thú, nếu mày dám động cháu gái của tao, mày sẽ không xong với tao đâu!” Tần Lục Gia tức giận gầm lên.

Người nhà họ Tần nghe thấy động tĩnh, tất cả đều chạy đến trước cửa phòng giam, ầm ĩ sỉ vả Trịnh Văn Ngạn.

“Cứ chửi đi! Càng chửi nhiều, tôi sẽ càng hưng phấn.”

“Mày là đồ biến thái!” Tần Hoài tức giận gầm lên: “Nếu như mày động con gái của tao, Tần Hoài này làm ma cũng không tha cho mày!”

Trịnh Văn Ngạn cười lạnh một tiếng, nói: “Người tao còn không sợ, mày nghĩ tao sợ ma nhà mày chắc?” Vừa nói hắn ta vừa bắt lấy Tần Thiên.

Tần Thiên sợ hãi, vừa giãy dụa vừa hét lớn: “Buông tôi ra! Đồ cầm thú, thả tôi ra!”

Chỉ nghe “Xoẹt” một tiếng, áo ngoài của Tần Thiên đã bị xé toạc.

Trịnh Văn Ngạn lộ ra vẻ điên cuồng, vội vàng lao tới chỗ Tần Thiên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi