CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Tối hôm đó, Triệu Hùng mất ngủ.

Anh đã đợi rất lâu, cũng không đợi được tin nhắn trả lời của Vân Nhã, biết Vân Nhã còn đang giận mình.

Nếu không phải Vân Nhã hất bàn đồ ăn kia xuống đất, Triệu Hùng, Trần Văn Sơn còn có Nông Tuyền, đều sẽ tiêu đời hết.

Nghĩ đến chuyện này, thật sự là quá đáng sợ!

Người phụ nữ họ "Yến", mình cũng không quen biết người phụ nữ họ Yến mà?

Triệu Hùng thật sự thể trơ mắt thấy chết không cứu được. Có lẽ, đây chính là nhược điểm lớn nhất của người tốt!

Sáng sớm hôm sau, Lý Thanh Tịnh thúc giục Triệu Hùng, nói: "Anh mau đi nói xin lỗi Tiểu Nhã! Lần này, nếu không phải có Tiểu Nhã, thì chúng ta đã gặp phiền phức lớn rồi."

"Hôm qua anh gửi tin nhắn cho cô ấy, cô ấy không trả lời anh." Triệu Hùng nói.

Lý Thanh Tịnh trợn mắt nhìn Triệu Hùng một cái, nói: "Chuyện này còn phải nói, lúc đó anh hung dữ với Tiểu Nhã ghê gớm lắm mà! Nhất định là Tiểu Nhã người ta còn giận anh đó, đổi lại là cô gái nào khác cũng không chịu nổi anh đột nhiên lại rống lên như vậy."

Mặt Triệu Hùng lộ vẻ xấu hổ, giải thích nói: "Lúc đó anh cho là cô ấy đang cố tình gây sự, ai biết được giác quan thứ sáu của phụ nữ các em lại chuẩn như vậy."

"Người phụ nữ họ Yến kia rốt cuộc là ai? Tại sao lại muốn hại anh?" Lý Thanh Tịnh hỏi.

Triệu Hùng lắc đầu, nói: "Không biết! Nhưng có thể khẳng định, là người của Am Cẩu. Anh đã bảo Văn Sơn đi điều tra cô ta rồi."

Lý Thanh Tịnh trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Ăn bữa sáng xong, anh mau đi xin lỗi Tiểu Nhã đi! Cô ấy sắp ra nước ngoài rồi, anh lại trêu chọc người ta không thoải mái. Mau đi dỗ dành người ta, khỏi cho trước khi Tiểu Nhã ra nước ngoài phải tiếc nuối.

"Thanh Tịnh, em không ghen à?" Triệu Hùng cố ý hỏi.

Lý Thanh Tịnh trừng mắt, khẽ hé môi son nói: “Chính bản thân anh không biết giữ chừng mực hả? Người đã lớn như vậy rồi, chẳng lẽ còn muốn em dạy anh?"

Triệu Hùng xấu hổ cười hai tiếng.

Anh thật sự cảm thấy mình không biết xử lý vấn đề tình cảm nam nữ.

Ăn bữa sáng xong, Triệu Hùng lái xe đến nhà họ Vân.

Khiến Triệu Hùng kinh hãi đó chính là, Vân Nhã đã đi rồi!

"Cái gì? Tiểu Nhã đã đi rồi?" Ánh mắt Triệu Hùng lộ ra vẻ kinh ngạc, hỏi bố của Vân Nhã là Vân Đức Trung.

Vân Đức Trung "ừ!" một tiếng, nhẹ gật đầu nói: "Vốn dĩ là ba ngày sau mới lên máy bay, nhưng hôm qua trở về, đột nhiên nói phải đi ngay lập tức, còn muốn ngồi chuyến bay sớm nhất để đi. Cậu cũng biết tính tình của Tiểu Nhã, tôi muốn cản cũng không cản được, đành để nó đi vậy."

"Đi bao lâu rồi?" Triệu Hùng hỏi.

Vân Đức Trung nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ, nói: "Gần hai tiếng đồng hồ rồi, từ sân bay Thanh Hoá bay thẳng chuyến bay quốc tế.”

"Máy bay của Tiểu Nhã bay lúc mấy giờ?"

"Mười giờ! Nó nói với tôi như vậy."

Sau khi Triệu Hùng nghe xoay, xoay người đi mất, cũng không lo chào hỏi Vân Đức Trung.

Nhìn bóng lưng Triệu Hùng vội vã rời đi, Vân Đức Trung lắc đầu.

Ông ta quá hiểu rõ con gái mình!

Hôm qua Vân Nhã trở về, thì nhốt mình ở trong phòng, ngay cả cơm cũng không ra ăn.

Vân Đức Trung đoán được nhất định là gây mâu thuẫn với Triệu Hùng.

Trên đường cao tốc từ Hải Phòng đến Thanh Hoá, Triệu Hùng lái xe thật nhanh, vốn dĩ thời gian chạy trên tuyến đường này là bốn tiếng, lại bị anh ép xuống còn khoảng hai tiếng rưỡi.

Sau khi đuổi tới sân bay Thanh Hoá, Triệu Hùng chạy thẳng đến chuyến bay quốc tế khu vực.

Cả một đường này, Triệu Hùng không biết gọi điện thoại cho Vân Nhã bao nhiêu lần, nhưng điện thoại Vân Nhã vẫn luôn ở trạng thái tắt máy.

Triệu Hùng đến phòng phát thanh, nhờ anh phát thanh viên giúp đỡ tìm kiếm.

Sau đó nghe được tiếng loa phóng thanh vang lên.

"Cô Vân Nhã, có anh Triệu chờ cô. Nếu như cô nghe thấy, làm phiền cô đến phòng phát thanh một chút."

"Cảm ơn!" Triệu Hùng cảm ơn phát thanh viên một câu.

Mắt thấy sắp đến giờ máy bay của Vân Nhã cất cánh rồi, Triệu Hùng thấy Vân Nhã còn chưa xuất hiện. Gấp gáp hỏi: "Làm phiền cho hỏi một chút, anh có thể kiểm tra giúp tôi xem, máy bay đến Pháp cất cánh lúc mười giờ, có cô gái nào tên Vân Nhã không."

"Chỗ này của tôi chỉ phụ trách phát thanh, anh phải đến quầy tư vấn hỏi thử xem." Phát thanh viên nói.

Triệu Hùng nói một tiếng "cảm ơn!", chạy thẳng đến quầy tư vấn.

Sau khi đến quầy tư vấn, Triệu Hùng hỏi lại câu hỏi khi nãy với nhân viên bên đó.

Sau khi nhân viên kiểm tra xong, nói với Triệu Hùng: "Cô Vân không đi trên chuyến bay đến Pháp này."

"Không đến Pháp?" Triệu Hùng nghe xong vẻ mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, truy hỏi: "Vậy cô ấy đi chuyến bay nào?"

"Xin lỗi, chúng tôi không thể tùy ý tiết lộ thông tin của khách hàng!"

Triệu Hùng nói ra thân phận: "Tôi là hội trưởng Triệu Hùng của thương hội thành phố Hải Phòng, tôi tìm cô Vân Nhã này có việc gấp!"

"Vậy làm phiền hội trưởng Hùng, gọi điện thoại cho trạm trưởng của chúng tôi trước!"

Sau khi nhân viên giúp đỡ kết nối sau, Triệu Hùng kể rõ nguyên do với trạm trưởng. Cũng may, trạm trưởng này tương đối hiểu tình đạt lý, cho phép nhân viên, có thể giúp kiểm tra một chút.

Sau khi nhân viên kiểm tra xong, nói với Triệu Hùng nói: "Nửa tiếng trước, cô Vân Nhã nữ sĩ đã ngồi chuyến bay đến nước Đức, đi rồi."

Sau khi Triệu Hùng nghe được tin này, cả người đều không ổn.

Vân Nhã thật đúng là bướng bỉnh, không cho Triệu Hùng cơ hội nói một tiếng xin lỗi. Đi trước Triệu Hùng một bước, ngồi lên chuyến bay khác rời khỏi Thanh Hóa.

Tâm trạng Triệu Hùng sa sút, thất vọng mất mát đi đến khu nghỉ ngơi.

Một âm thanh "ù ù!..." vang lên, một chiếc máy bay chầm chậm bay lên trời xanh.

Triệu Hùng đến trước cửa sổ sát đất, nhìn máy bay trên trời, suy nghĩ xuất thần.

Giờ khắc này, tâm trạng Triệu Hùng vô cùng phức tạp. Như đánh đổ lọ ngũ vị hương, không biết có mùi vị gì!

Triệu Hùng lấy điện thoại ra, gửi cho Vân Nhã một tin nhắn: "Tiểu Nhã, tại sao cô lại nhẫn tâm như vậy, ngay cả cơ hội xin lỗi, cũng không cho tôi!"

Đây là một tin nhắn không biết bao lâu mới nhận được trả lời.

Sau khi gửi xong tin nhắn, Triệu Hùng nhìn máy bay đang nhỏ dần trên không trung, ánh mắt đờ đẫn trong chốc lát. Lúc này mới quay người rời khỏi sân bay Thanh Hóa.

Sau khi về đến nhà, đã là khung cảnh hơn một giờ chiều rồi.

Lý Thanh Tịnh đang cùng với Hà Ngọc Kỳ đi dạo trong hậu hoa viên.

Sau khi trở về, thấy Triệu Hùng treo một chức ghế sofa ngẩn ngơ một mình.

Lý Thanh Tịnh hơi nhíu lông mày, đi đến bên cạnh Triệu Hùng, quan tâm hỏi: "Thế nào rồi? Tiểu Nhã còn đang giận anh sao?"

"Cô ấy đi rồi! Ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không cho anh." Triệu Hùng ngẩng đầu nói.

Lý Thanh Tịnh nghe xong giật mình, hỏi: "Kế hoạch ban đầu của Tiểu Nhã không phải ba ngày sau lên máy bay sao?"

"Có thể là cố ý tránh anh! Ngồi chuyến bay sớm nhất đi rồi."

"Anh đến sân bay chưa?"

"Đến rồi!" Triệu Hùng nhẹ gật đầu, nói: "Lúc anh đến đó, cô ấy đã đi rồi."

Lý Thanh Tịnh thấy tâm trạng Triệu Hùng không tốt, an ủi anh: "Tiểu Nhã chỉ là giận anh mà thôi. Cô chỉ là ra nước ngoài, hai người sớm muộn gì vẫn còn cơ hội gặp mặt. Lần sau, khi gặp nhau, anh phải xin lỗi cô ấy đó!"

Triệu Hùng không muốn để vợ Lý Thanh Tịnh lo lắng cho mình. Khóe miệng cố nặn ra nụ cười vui vẻ, nói: "Thanh Tịnh, em không cần lo lắng cho anh. Đúng rồi, sắp đến ngày em đi khám thai rồi đúng không? Ngày mai anh đi khám thai với em."

Lý Thanh Tịnh nhìn ra được, Triệu Hùng đây là đang cố ý nói sang chuyện khác. Phối hợp với Triệu Hùng, nhẹ gật đầu, trả lời một câu: "Được!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi