CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Trần Văn Sơn lấy chìa khoá, chậm rãi đi tới chỗ Cuồng Sư.

Thay Cuồng Sư mở còng tay cùng chân còng tay trên thân ra, nói câu: “Đi theo tôi đi!”

Cuồng Sư đi đến bên người ngục trưởng, hung hăng trừng mắt liếc ông ta một cái, dọa cho cả thân thể ngục trưởng run lập cập.

Cũng may, tên Cuồng Sư này không trêu chọc chuyện gì, ngoan ngoãn đi theo Trần Văn Sơn rời đi, cái này khiến ngục trưởng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng là đem cái tôn thần Cuồng Sư này đưa tiễn, với ngục trưởng xem ra, Cuồng Sư này thế nhưng là cái đại phiền toái.

Nếu là xử tử hình thì cũng thôi đi, hết lần này tới lần khác vẫn quyết định xích ở đây.

Vạn nhất ngày nào đó Cuồng Sư vượt ngục, chức ngục trưởng này của ông cũng không cần làm nữa.

Trần Văn Sơn mang theo Cuồng Sư rời đi tới một cái chung cư xa hoa cấp cao.

Chung cư cao cấp này cách Ngũ Tộc Thôn xem như tương đối gần, lại cùng cũng không xa tập đoàn của Triệu Hùng.

Cái chung cư này cũng là sản nghiệp địa sản của công ty Triệu Hùng.

Đi vào một tràng biệt thự liên hợp Trần Văn Sơn lấy chìa khoá, mở cửa phòng ra.

Trong phòng hết thảy đều là mới, trang trí đến cấp cao vô cùng, nhìn qua rất phong độ.

Trần Văn Sơn đem chìa khoá vứt cho Cuồng Sư: “Về sau căn phòng này sẽ là của anh!”

Cuồng Sư nhận chìa khoá, bỏ vào bên trong túi áo.

Trần Văn Sơn chỉ vào một ít quần áo trên ghế sa lon, nói: “Tôi dựa theo thân hình của anh, để người khác chuẩn bị cho anh mấy bộ quần áo, anh trước tiên đem quần áo đổi đi. Mặt khác, phòng này có người quét dọn định kỳ, là một người gọi là Chị Lý. Biệt thự sát vách, người ở là bằng hữu của tôi, anh ta tên là Hồ Dân, anh tạm thời phụ trách bảo hộ an toàn của anh ta là được.”

Cuồng Sư liếc qua quần áo trên ghế sa lon, trầm giọng hỏi Trần Văn Sơn: “Cậu chủ cua anh lúc nào xuất quan?’

“Khoảng ba tháng, tuyệt đối sẽ không vượt qua ba tháng rưỡi.”

“Vậy sau khi xuất quan anh ta xuất quan, tôi liền có thể cùng anh ta lập tức so tài sao?” Cuồng Sư hỏi.

Trần Văn Sơn mỉm cười, nói: “Chỉ cần cậu chủ nhà tôi xuất quan, lúc nào cũng có thể!”

“Nhưng mà, tôi vừa nộp tiền bảo lãnh anh ra. Anh nếu là tùy ý làm bậy, làm hoạt động phạm pháp phạm tội, tôi nhất định tự tay truy bắt đưa anh về quy án.

“Chúng ta đã nói trước, chỉ cần anh thắng qua cậu chủ nhà tôi, liền trả lại tự do cho anh. Nếu như anh đánh không lại cậu ấy, liền thực hiện kỳ hạn một năm. Một năm sau, tự nhiên muốn làm gì cũng được!”

Cuồng Sư nói: “Được! Vậy tôi liền chờ cậu chủ của anh xuất quan vậy. Đúng rồi, người anh để cho tôi bảo vệ, là ai?”

“A! Chính là cái tên mới vừa rồi nói đấy, anh ta là phó tổng tập đoàn Hùng Quang. Hồ Dân không biết võ công, chỉ là một thương nhân. Trước khi cậu chủ của tôi xuất quan, anh trước phụ trách bảo hộ an nguy của anh ta. Anh nhanh thay quần áo đi! Tôi ở khách sạn Khai Nguyên mướn phòng, một hồi giới thiệu Hồ Dân cho anh nhận biết, cũng đúng lúc chính là mở tiệc đón anh tẩy trần.”

“Tôi cần một cái điện thoại!” Cuồng Sư nói với Trần Văn Sơn.

Trần Văn Sơn nói: “Điện thoại đã chuẩn bị cho anh rồi, bên cạnh quần áo ở trên ghế sa lon. Bên cạnh có ba trăm triệu tiền tiền mặt, còn có một thẻ ngân hang hơn bảy trăm triệu, mật mã là ngày hôm nay anh ra ngục. Thẻ căn cước của anh nữa, tôi đang sai người bổ sung cho anh rồi.”

Cuồng Sư không nghĩ tới Trần Văn Sơn chuẩn bị cho anh ta chu toàn như thế.

“Vậy anh nói cho tôi biết anh mướn phòng ở đâu một hồi nữa tôi tự mình đi.”

“Mướn phòng 206!”

Trần Văn Sơn nói xong, hỏi Cuồng Sư: “Biết lái xe không?”

Cuồng Sư ‘ừ’ một tiếng nhẹ gật đầu.

Trần Văn Sơn đem chìa khóa xe của mình ném cho Cuồng Sư, nói: “Chiếc xe kia của tôi, anh cứ lái tạm. Thời điểm bình thường anh hộ tống Hồ Dân, đi xe của anh ta là được. Chờ thẻ căn cước của anh xong, tôi lại giúp anh xử lý một cái bằng lái. Tôi đi trước, tôi mướn phòng ở khách sạn Khai Nguyên chờ anh.”

Rời khỏi chung cư xong, Trần Văn Sơn đầu tiên là về tới Ngũ Tộc Thôn lấy một cỗ xe.

Tại niên đại giao thông phát đạt, không có xe thay đi bộ, thật sự là một việc gian nan.

Triệu Hùng thích xe, từ nơi của Trần Thiên Trung liền thu hết không ít xe xịn. Về sau, sự nghiệp có khởi sắc, việc làm ăn càng làm càng lớn. Triệu Hùng lại cho anh ta mua thêm mấy chiếc xe thể thao phong cách, thành thị xa hoa cùng xe SUV việt dã, nhà xe. Mà Trần Văn Sơn cũng có rất nhiều xe.

Nhưng mà, Trần Văn Sơn người rất khiêm tốn.

Danh nghĩa mặc dù có mấy chiếc xe, quý nhất có một cỗ mới là Porsche Cayenne. Bình thường, đều lái chiếc xe mấy trăm triệu thay đi bộ thôi.

Dùng để làm việc, lại thuận tiện quá mà.

Gọi điện thoại hẹn xong Hồ Dân, Trần Văn Sơn liền trước một bước đi tới khách sạn Khai Nguyên đặt trước phòng.

Cũng không lâu lắm, Hồ Dân cũng tới đến phòng Trần Văn Sơn đặt trước.

Triệu Hùng mang theo đệ tử tục gia Thiếu Lâm Triển Anh cùng Võ Đang đệ tử lạc Ninh trở lại Hải Phòng, xong lập tức bàn giao hai người cho Hồ Dân, để hai người phụ trách việc bảo hộ an toàn cho Hồ Dân.

Khoảng thời gian này là thời kỳ vô cùng phi thường, Trần Văn Sơn lo lắng Hồ Dân xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Liền chuẩn bị để Cuồng Sư trước tiên âm thầm bảo hộ Hồ Dân, thứ nhất có thể ẩn tàng thân phận của Cuồng Sư; Thứ hai mượn cơ hội quan sát khảo nghiệm anh ta một chút.

Dù sao, Cuồng Sư người này có án cũ mang theo. Lúc này mới vừa ra ngục, ai cũng không thể cam đoan, anh ta có thể làm ra các việc như cũ hay không.

Trần Văn Sơn nói rõ Tình huống của Cuồng Sư cho Hồ Dân biết, Hồ Dân cười nói: ‘Anh đây là đem một con sư tử chưa thuần hóa được đặt ở bên cạnh tôi à!”

“Làm sao, anh sợ à?” Trần Văn Sơn nhạo báng nói với Hồ Dân.

Hồ Dân nâng đỡ kính mắt gác ở trên mũi, cười híp mắt nói: “Đã biết vậy, anh cũng dám đem con sư tử này phóng xuất, tôi còn thấy cái gì đáng sợ nữa đâu. Tôi ngược lại thật ra đối tên cao thủ Thiên Bảng này, có mấy phần chờ mong nữa đấy.”

“Cam đoan sẽ không để cho anh thất vọng!”

Trần Văn Sơn cùng Hồ Dân đồng thời cười lên ha hả.

Hai người đợi một hồi, dưới sự dẫn dắt của một nhân viên phục vụ, Cuồng Sư đi đến.

Cuồng Sư mặc trên người quần áo vận động Trần Văn Sơn mua cho anh ta, mặt mũi tràn đầy râu quai nón, xõa tung tóc dài. Nhìn qua giống như là nghệ thuật gia lôi thôi lếch thếch.

Nhưng mà, tướng mạo mũi rộng miệng vuông, loại này người có tướng mạo này, xem xét cũng không phải là hạng người bình thường.

Thấy Cuồng Sư tới, Trần Văn Sơn đứng lên kêu với Cuồng Sư: “Cuồng Sư, đến bên này ngồi!”

Cuồng Sư đi vào ngồi xuống bên người Trần Văn Sơn.

Trần Văn Sơn ngồi ở giữa, giới thiệu với Hồ Dân nói: “Phó tổng Hồ, vị này chính là Cuồng Sư!”

“Cuồng Sư, vị này chính là phó tổng tập đoàn Hùng Quang, phó tổng giám đốc Hồ!”

Hồ Dân chủ động vươn tay, chủ động lấy lòng Cuồng Sư nói: “Tôi là Hồ Dân, xin hỏi nên gọi anh là gì?”

Cuồng Sư đối với thương nhân không có mấy phần hảo cảm, trong mắt anh ta, thương nhân đều là hạng người trục lợi. Uể oải vươn tay, nói: “Gọi tôi Cuồng Sư là được rồi!”

Hồ Dân biết những người trong võ lâm này, tính tình đều rất cổ quái, cũng không so đo cùng Cuồng Sư. Từ trong túi áo móc ra một tấm danh thiếp, đưa cho Hồ Dân nói: “Đây là số điện thoại của tôi, mà số của anh, Văn Sơn đã nói với tôi rồi. Mặt khác, tôi liền ở sát vách anh, về sau nhờ chiếu cố nhiều rồi!”

“Được rồi! Trần Văn Sơn để cho tôi bảo hộ anh. Vậy cái mạng này của anh, tôi chắc chắn bảo vệ!”

Hồ Dân nghe vậy mắt lộ ra kinh hãi, người dám nói bốc nói phét như thế, nhất định có phận sự lớn cần làm!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi