CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Ngay tại thời điểm Nhãn Kính Vương Xà nhào tới, chỉ thấy Kim Châu đem túi bắt rắn trong tay vung lên cao, thân thể lách mình tránh thoát, túi bắt rắn trong tay bằng tốc độ nhanh nhất xuất ra, vừa vặn chụp vào Nhãn Kính Vương Xà.

Sau đó, đem miệng túi bắt rắn xắn lại, thành công đem Nhãn Kính Vương Xà bắt giữ.

Bắt Xà Vương xong, Kim Châu cầm theo túi bắt rắn đi đến bên người Hoa Di, nói: “Bắt được rồi! Con Nhãn Kính Vương Xà này thật là giảo hoạt.”

“Nó nhất định được Tà Y thuần hóa, mới khó bắt giữ như vậy.” Hoa Di thở dài, nói: “Có mười mấy người bị rắn cắn tổn thương, tôi chỉ chuẩn bị mấy cái huyết thanh. Còn có, con Nhãn Kính Vương Xà này có độc rắn cực mạnh, muốn cứu hai người này, sợ là có chút khó khăn.”

Kim Châu cười cười, nói: “Em biết bản lãnh của chị mà, cái này không làm khó được chị.”

Đúng lúc này, từ đằng xa truyền đến từng đợt tiếng sáo gầm nhẹ.

Thanh âm không phải rất lớn, nhưng Kim Châu nghe được vô cùng rõ ràng.

“Có người lại gọi con Nhãn Kính Vương Xà này về!” Kim Châu nói.

Chỉ thấy Nhãn Kính Vương Xà bên trong túi bắt rắn, bắt đầu xao động bất an, tỏng túi uốn qua uốn lại. Nhưng mà, túi bắt rắn rắn chắc vô cùng, căn bản không thể từ trong túi trốn ra.

Hoa Di biến sắc, nói: “Nhất định là Tà Y!”

Kim Châu cũng từ phía sau lưng lấy ra một cây sáo ngắn ra, nằm ngang ở ngoài miệng, bắt đầu thổi lên.

Tiếng sáo của hai người thôi trong ban đêm, nghe được hết sức rõ ràng.

Mà những con rắn ở Ngũ Tộc Thôn kia, nghe được hai cái tiếng sao, trở nên khó chịu dị thường. Trên mặt đất lăn lộn, tựa hồ nhận lấy kích thích cực lớn.

Hoa Di nói với Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, anh phái người đến tiếp cận cổng, Tà Y kia nhất định còn ở gần đây.”

Vừa dứt lời, liền nghe có người hô: “Người đâu tới đây mau! Có người xông vào Ngũ Tộc Thôn!”

Trần Văn Sơn sắc mặt đại biến, hô câu: “Nông Tuyền, Tiết Ân! Nhanh!” Nói xong, thân thể mấy người tung nhảy, đi đầu hướng cổng Ngũ Tộc Thôn tung đi.

Nông Tuyền cùng Tiết Ân theo sát phía sau, nhanh chóng đuổi theo Trần Văn Sơn.

Nơi cửa Ngũ Tộc Thôn, Mặt Nạ, Ông Tựu đã đi đầu dẫn người giết tiến đến.

Lấy thân thủ hai người, những người hộ vệ Cửu đường kia căn bản không phải đối thủ. Liên tục bại lui, lui hướng cửa khẩu thứ nhất của Ngũ Tộc Thôn. 

Cái gọi là Cửa khẩu thứ nhất, chính là địa phương có trận pháp dễ thuật.

Lúc trước, thời điểm kiến tạo Ngũ Tộc Thôn, Triệu Hùng mấy lần gọi điện thoại cho Lỗ đại sư, hỏi thăm, như thế nào để bố trí cọc ngầm dễ thuật.

Lỗ đại sư không có tự mình đến, ở trong điện thoại tùy tiện chỉ điểm một phen cho Triệu Hùng. Cho nên, người Ngũ Tộc Thôn, đều biết hành tẩu ở mỗi đạo cửa ải như thế nào.

Tà Y dùng tiếng sáo gọi Nhãn Kính Vương Xà mình thuần hóa, muốn lợi dụng bầy rắn, phối hợp với đối Ngũ Tộc Thôn để phát động tiến công. Thế nhưng mà, lại thấy một cỗ tiếng sáo khác đến phá hư.

Sắc mặt Tà Y biến hóa, không nghĩ tới bên trong Ngũ Tộc Thôn, thế mà cũng có người hiểu được đạo huấn thú.

Đợi bọn người Trần Văn Sơn rời đi, Kim Châu nói với Hoa Di: “Chị Hoa, chị mau đi cứu người đi! Em theo sau nhìn một chút.”

Hoa Di ừ một tiếng, căn dặn Kim Châu nói: “Kim Châu, phải cẩn thận!”

“Yên tâm đi!”

Kim Châu nói xong, người hướng về cổng Ngũ Tộc Thôn, nhanh chóng lao đi.

Trần Văn Sơn đuổi tới nói, đã thấy mặt sẹo Ngô Tranh thua trận.

Mặt sẹo Ngô Tranh bị một chưởng của Ông Tựu đánh bay ra ngoài, may mắn Đồng Phú cũng vừa kịp thời đuổi tới, đón lấy chưởng của ông Tựu, mới cứu được mặt sẹo Ngô Tranh.

Ông Tựu không nghĩ tới, vừa mới tiến Ngũ Tộc Thôn, liền cùng Đồng Phú hội ngộ

Vừa nhìn thấy tên phản đồ Đồng Phú này, Ông Tựu tức giận đến trợn mắt tròn xoe, vừa cả giận nói: “Được lắm cái tên Đồng Phú này, tên phản đồ này, lại dám phản bội tổ chức. Hôm nay, tao muốn chính tay đâm chết tên phản đồ này.”

Đồng Phú vừa phi ra, cũng không nghĩ tới sẽ gặp được ông Tựu.

Cái công phu của ông Tựu này, ở xa trên anh ta.

Đồng Phú cũng quay qua Ông Tựu nói: “Tôi vốn định ẩn lui giang hồ, là các người không chịu cho tôi cơ hội. Nếu không phải anh Triệu đã cứu tôi, trên giang hồ sớm đã không còn Đồng Phú người như tôi rồi. Cho nên, tôi cùng Liệp Hộ Môn đã sớm không còn dây dưa.”

Ông Tựu cười lạnh hai tiếng, nói: “Mày nói không còn liên quan liền không còn dây dưa à? Chẳng lẽ mày không biết quy củ Liệp Hộ Môn sao? Ký văn tự bán mình, sinh là người Liệp Hộ Môn, chết là quỷ Liệp Hộ Môn.”

Ông Tựu nói xong, trực tiếp nhào tới Đồng Phú, giận dữ hét: “Phản đồ, chịu chết đi!”

Đồng Phú song chưởng đón lấy ông Tựu, chỉ nghe ‘Bình’, hai người rắn chắc chạm nhau một chưởng.

Đồng Phú liên tiếp rút lui năm, sáu bước mới cầm chắc bước chân. Mà thân thể Ông Tựu, chỉ là có chút lung lay.

Ông Tựu một chiêu đã thành, nhanh chóng hướng Đồng Phú bức tới.

Mà Mặt Nạ mang theo thủ hạ, bắt đầu xung kích những người khác.

Đồng Phú cùng Ông Tựu chiến qua lại với nhau. Nhưng mà, người sáng suốt có thể nhìn ra, Đồng Phú căn bản không phải đối thủ của Ông Tựu.

Ngay tại lúc Mặt Nạ mang theo thủ hạ, trắng trợn ngược sát đối với bảo tiêu Ngũ Tộc Thôn.

Không trung nổi lên hàn tinh trắng xóa.

Mặt Nạ lách mình tránh, kêu câu: “Là ai?”

Trần Văn Sơn mang theo Nông Tuyền cùng Tiết Ân xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Trần Văn Sơn thấy Đồng Phú gặp nguy hiểm, cổ tay rung lên, năm thanh phi đao đánh úp về phía ông Tựu.

Ông Tựu kia đang muốn hạ sát thủ đối với Đồng Phú, nghe được âm thanh phá không vang lên, thân thể nhanh chóng hướng về sau thối lui, tránh khỏi công kích của Trần Văn Sơn.

Cúi đầu nhìn lên, vị trí tay áo, bị một thanh phi đao b ắn ra lỗ rách.

Ông Tựu kinh hãi, nhìn chằm chằm Trần Văn Sơn nói: ‘Thì ra, anh chính là đại Trần Văn Sơn đại danh đỉnh đỉnh? Diệp Liễu phi đao, lệ vô hư phát, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Đồng Phú trở lại bên người Trần Văn Sơn, nói: “Người này là ông Tựu, là cao thủ xếp hạng mười bốn Thiên Bảng.”

Trần Văn Sơn nhẹ gật đầu.

Cái Ông Tựu này, anh ta ngược lại không để ở trong lòng, địch nhân chân chính là Mặt Nạ kia.

Nếu như Mặt Nạ thật là Yến Văn Đức lúc trước trên cái Thiên Bảng Bên kia, công phu như vậy đã sớm xưa đâu bằng nay. Coi như còn duy trì võ công trước đó, Trần Văn Sơn cũng không phải đối thủ.

Lúc này, Tà Y mang theo người cũng vọt vào.

Trần Văn Sơn bên này ngoại trừ Đồng Phú, Nông Tuyền cùng Tiết Ân ra, Tàn Kiếm Hồ A, bốn anh em nhà họ Mã cũng chạy tới.

Tà Y đối diện nói câu: “Hắn tới rồi!”

Mặt Nạ ừ một tiếng, nhìn Trần Văn Sơn nói: “Triệu Hùng đâu? Để hắn cút ra đây. Chỉ cần giao ra chìa khoá nhà họ Triệu và nhà họ Tần, liền bỏ qua Ngũ Tộc Thôn các người. Nếu không, để Ngũ Tộc Thôn các người sinh linh đồ thán vậy.’

Trần Văn Sơn nói ra âm thanh lạnh lùng: “Chỉ có các người thôi sao? Còn chưa xứng gặp cậu chủ nhà tôi!”

Tiết Ân nhảy ra ngoài, chỉ vào Tà Y cả giận nói: “Tà Y, mày còn nhận ra tao không?’

Tà Y cười lạnh nói: “Mày, cái dư nghiệt này, hóa thành tro bụi tao cũng nhận ra mà!”

“Thù giết cha không đội trời chung, tao muốn thay Dĩnh báo thù!” Tiết Ân nói, rồi nhào tới Tà Y.

Chờ thời điểm Trần Văn Sơn muốn gọi Tiết Ân lại, đã tới đã không kịp.”

Nhưng mà, thấy Tiết Ân giao đấu với Tà Y, hơi chiếm thế thượng phong.

Trần Văn Sơn lúc này mới yên tâm lại.

Vừa rồi Tà Y nói câu kia “Hắn tới rồi!”, vừa vặn bị Trần Văn Sơn nghe được. Trong lòng của anh ta đang suy nghĩ: “Rốt cuộc là ai tới?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi