CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hiền biết Triệu Khang nói là sự thật.

Coi như cô ta không đi đối đãi Triệu Khang như thế, nhưng không dám hứa chắc người khác cũng sẽ nghĩ như vậy.

Triệu Khang thấy Trần Văn Sơn một mực như hình với bóng nhìn mình chằm chằm, cố ý quay đầu hướng Trần Văn Sơn nói: “Làm sao? Tôi thu dọn đồ đạc, cũng cần giám thị sao? Trần Văn Sơn, anh có thể nói cho Triệu Hùng. Triệu Khang tôi ngoại trừ lấy di vật của bố tôi và đồ của mình ra, sẽ không lấy thêm một châm một tuyến của nhà họ Triệu.”

Trần Văn Sơn cực kỳ lúng túng, hùa theo nói: “Tôi chỉ là thực hiện chức trách của mình thôi.”

Triệu Hiền nói với Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, tôi ở chỗ này đây. Anh cứ đi làm việc của mình đi!”

Triệu Hiền cũng đã mở miệng, Trần Văn Sơn cũng không tiện, lại tiếp tục giám thị nữa. liền ừ một tiếng, nói câu: “Được”, liền quay người rời đi.

Rời đi xong, Trần Văn Sơn nói với bảo tiêu hộ viện nói: “Quan sát Triệu Khang một chút, đừng để hắn giở trò gian.”

Hai tên bảo tiêu đáp: “Yên tâm đi anh Trần!”

Thành công đem Trần Văn Sơn ép buộc đi, trong lòng Triệu Khang mừng thầm.

Mặt ngoài lại bất động thanh sắc nói với Triệu Hiền hỏi: “Hiền à, Triệu Hùng đâu? Làm sao không thấy hắn?”

“Anh ấy... Khả năng đang bận đi.” Triệu Hiền để ý mà, không dám đem việc Triệu Hùng bế quan nói ra.

Triệu Khang cảm thấy có chút kỳ quái.

Anh ta cùng Triệu Hùng trời sinh là đối đầu.

Nếu là Triệu Hùng biết mình trở về, nhất định sẽ tự mình đến mới đúng. Làm sao hai lần đến, đều không có nhìn thấy Triệu Hùng.

Cũng không lâu lắm, Triệu Cao nghe hỏi đi tới gian phòng của Triệu Khang.

Thấy Triệu Khang thực sự đang thu dọn đồ đạc, gấp giọng nói: “Anh Khang, anh thật đúng là phải đi à?”

Triệu Khang cười khổ mà nói: “Tôi không đi, nơi này còn có thể chứa chấp tôi sao?”

“Em đi nói với bố một chút!”

“Không cần!”

Triệu Khang cùng Triệu Cao có quan hệ rất tốt.

Anh ta đang chuẩn bị đi tìm Triệu Cao nữa, không nghĩ tới Triệu Cao vừa vặn tới.

Triệu Khang nói với Triệu Hiền: “Hiền à, anh muốn nói vài câu với Cao.”

Triệu Hiền vâng một tiếng, cũng không có hoài nghi, nhẹ gật đầu, nói: “Vậy các anh trò chuyện đi!”

Hậu bối của nhà họ Triệu, người thân nhất, cũng là mấy người Triệu Hùng, Triệu Khang, Triệu Cao, Triệu Hiền cùng Triệu Hằng này.

Triệu Hiền là con gái thiện lương không nguyện ý nhìn thấy cục diện anh em tương tàn.

Lúc cô ta nghe được tin tức Triệu Khang muốn rời khỏi nhà họ Triệu, trong lòng vẫn là không thoải mái vô cùng.

Triệu Khang lôi kéo Triệu Cao đi vào trong nơi hẻo lánh của gian phòng bên, nhìn nhìn chung quanh, đè thấp lấy thanh âm hỏi: “Sau khi anh đi, gian phòng kia không ai động đậy chứ?”

“Không ai! Anh Khang, anh làm sao còn muốn đi a? Bố em nói, việc của chú hai sẽ không trách tội đến trên đầu của anh mà.”

“Em quên, Triệu Hùng làm sao khi dễ chúng ta à? Anh ta hiện tại đắc thế, chúng ta ở đây, còn có thể có cái gì để phát triển. Cho nên, anh muốn tới bên ngoài xông một phen sự nghiệp đi.”

Triệu Cao thở dài, nói: “Em cũng muốn cùng anh xông xáo đi, nhưng bố em căn bản không cho em ra ngoài. Anh Khang, anh khả năng không biết. Đám Am Cẩu kia, lần này Ngũ Tộc Thôn còn không biết có thể chống lại công kích của bọn hắn hay không?”

“Triệu Hùng đâu? Công phu của anh ta không phải rất lợi hại à. Còn có Trần Văn Sơn và đám người kia, cũng đều là cao thủ.”

“Người tới cũng là cao thủ mà!”

Triệu Cao nhỏ giọng tại bên tai Triệu Khang nói: “Em nói cho anh biết! Anh cũng đừng nói ra ngoài. Triệu Hùng trước khi đám người kia đến, đã bế quan. Cho nên, Ngũ Tộc Thôn có thể giữ được hay không, toàn bộ nhờ Trần Văn Sơn và đám người kia.”

Triệu Khang nghe giật mình, không hiểu hỏi: “Đám người kia muốn đối phó Ngũ Tộc Thôn, kia Triệu Hùng làm sao lại an tâm bế quan tiếp được?”

“Nghe nói đang luyện cái gì tuyệt thế công phu! Thật sự là ghen tị anh ta mà. Em nếu là có thân thủ kia, bố em đã thay đổi cách nhìn đối với em rồi.”

“Đừng có nằm mộng! Chúng ta không có sư phụ là Khổng Côn Bằng như thế. Lão già kia là đệ nhất nhân Thiên Bảng, chúng ta sao có thể hơn được hắn.”

Triệu Khang hỏi tới một câu với Triệu Cao: “Triệu Hùng bế quan bao lâu?”

“Không sai biệt lắm cỡ nửa tháng hơn rồi. Sao vậy?”

“À! Không có gì.”

Có được một tin tức trọng yếu như vậy, để Triệu Khang mừng rỡ như điên.

Lúc này, Triệu Khải Thời cùng Triệu Khải Nghĩa cùng nhau đi đến.

Liền nghe Triệu Hiền nói: “Bác cả, bác ba, mọi người đã tới!”

Nghe xong Triệu Khải Thời cùng Triệu Khải Nghĩa tới, Triệu Khang căn dặn Triệu Cao nói: “Vừa rồi giữa chúng ta đối thoại, tuyệt đối không nên nói ra ngoài. Nếu không, lấy cá tính nhỏ hẹp của Triệu Hùng kia, nhất định sẽ tìm em gây phiền phức.”

“Yên tâm đi, em biết rồi!” Triệu Cao nhẹ gật đầu.

Triệu Khang mang theo Triệu Cao từ bên trong nơi hẻo lánh đi ra.

Liền nghe Triệu Khang cố ý nói với Triệu Cao nói: “Cao à, anh đi rồi, em không được thương tâm, anh nhất định sẽ ở bên ngoài lập nên khoảng trời mới.”

Triệu Cao diễn kỹ coi như có thể, cười toe toét miệng rộng, nhưng mang theo giọng nghẹn ngào nói: “Anh Khang, anh đừng đi mà, nơi này mới là nhà của anh.”

“Cao à, thiên hạ nào có tiệc không tan. Đợi thời điểm về anh sau phong quang, nhớ kỹ tới tìm anh.”

Triệu Khang nói xong, liếc mắt nhìn đi tới Triệu Khải Thời cùng Triệu Khải Nghĩa.

Đem đồ vật thu thập xong, vác trên vai, đối Triệu Khải Thời cùng Triệu Khải Nghĩa, nói: “Bác cả, chú ba! Khả năng này là một lần cuối cùng gọi các người. Triệu Khang nhất định sẽ xông ra thành tựu một phen, về nhà họ Triệu thu hồi tài sản còn lại thuộc về tôi.”

Triệu Khang thấy trong hộc tủ, còn có một tấm ảnh khi còn bé của hai cha con anh ta. Đem ảnh chụp cất trong tay, nói: “Tôi đi! Không quấy rầy các người.”

“Chờ một chút!” Triệu Khải Thời lên tiếng gọi Triệu Khang lại.

Triệu Khang quay đầu lại đến, hỏi: “Còn có việc sao?”

Triệu Khải Thời một bộ phong phạm trưởng bối, nói: “Chỉ cần con không làm ra việc có lỗi với nhà họ Triệu, cái nhà này tùy thời hoan nghênh con trở về!”

Triệu Khang nói câu, “Cảm ơn!”, cũng không quay đầu lại rời đi.

Triệu Cao nói với Triệu Khải Nghĩa: “Bố, con tiễn anh Khang đi.”

Triệu Khải Nghĩa nhẹ gật đầu, nói: “Đi đi!”

“Anh Cao, chờ em một chút. Em cũng đi!” Triệu Hiền nói.

Triệu Hiền là hậu bối, ngoại trừ Triệu Niệm ra, là đứa cháu gái được sủng ái nhất.

Cô ta mặc dù cùng Triệu Hùng có quan hệ tốt nhất, nhưng Triệu Khang cùng Triệu Cao cũng đều sủng ái cô em gái này.

Triệu Hiền lo lắng Triệu Khang đi, về sau sẽ không còn được gặp lại anh ta, liền đề nghị ra ngoài đưa tiễn Triệu Khang.

Trần Văn Sơn thấy Triệu Khang vào Ngũ Tộc Thôn, không lâu liền rời đi. Đặc biệt là, anh ta cõng một cái bao hai vai, lại đẩy một cái rương hành lý, hoàn toàn giống như là tới thu thập đồ vật.

Đi tới cửa chỗ, Triệu Khang cùng Triệu Cao còn có Triệu Hiền lần lượt ôm qua, đối với hai người lưu luyến không rời nói: “Các em trở về đi! Anh phải đi rồi.”

Triệu Khang lần này là bộc lộ chân tình!

Nghĩ đến về sau, anh ta liền muốn đứng đối lập với nhà họ Triệu.

Ngày xưa anh em, có khả năng về sau lại biến thành cừu nhân. Coi như Triệu Khang là người lãnh huyết, cũng có thời điểm ấm áp.

Triệu Khang vẫy gọi một cỗ tắc xi, đem rương hành lý xếp lên xe, một giọng nói: “Hi vọng sau này không gặp lại!” Liền ngồi ở trong xe nhanh chóng rời khỏi Ngũ Tộc Thôn.”

Triệu Khang biết, lần này anh ta rời đi. Về sau cùng Triệu Khang hoặc là Triệu Hiền gặp nhau, có khả năng liền sẽ biến thành kẻ địch rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi