CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Trần Văn Sơn hai tay từ trên người rút ra một lần chín mũi phi đao phóng về phía Hắc Bào Diện Tráo Nhân.

Chỉ thấy ông ta vung vạt áo lên, chín mũi phi đao bay tới đã bị quét xuống đất toàn bộ. Ông ta liếc nhìn Trần Văn Sơn một cái, lạnh lùng nói: "Thì ra cậu chính là Trần Văn Sơn?”

Hắc Bào Diện Tráo Nhân khẽ nhún người, nhanh chóng uy hiếp Trần Văn Sơn.

Trần Văn Sơn hết sức kinh ngạc, theo bản năng nhanh chóng né tránh.

Hắc Bào Diện Tráo Nhân liên tiếp tấn công vài chiêu, đều bị Trần Văn Sơn nhanh chân né được.

“Thân thủ cũng được đấy!”

Chỉ thấy Hắc Bào Diện Tráo Nhân, tay của ông ta với hình thái ưng trảo nhanh chóng bắt lấy Thiên linh cái của Trần Văn Sơn.

Trần Văn Sơn nhanh chân thoái lui, anh ta lui mặc dù nhanh, nhưng tốc độ của Hắc Bào Diện Tráo Nhân còn nhanh hơn.

Sau một tiếng “Xoạt!”, cánh tay trái của Trần Văn Sơn đã bị Hắc Bào Diện Tráo Nhân đánh thương, ống tay áo toàn bộ bí xé toạc thành từng mảnh.

Hắc Bào Diện Tráo Nhân lại tung lên một cước, trực tiếp đá Trần Văn Sơn bay ra ngoài.

Trần Văn Sơn thấy Hắc Bào Diện Tráo Nhân chưa tha cho mình mà tiếp tục xông tới, cấp tốc cho tay vào túi, lấy ra một quả đạn, là một viên Bộc đạn châu, lập tức ném về phía Hắc Bào Diện Tráo Nhân.

Hắc Bào Diện Tráo Nhân dùng vạt áo cản lại, liền nghe “Đoàng!”, Bộc đạn châu trên không trung phát nổ.

Hắc Bào Diện Tráo Nhân toàn bộ cơ thể bay ngược ra sau, nhưng vẫn vững vàng hạ xuống chiến trường.

“Bộc đạn châu?” Hắc Bào Diện Tráo Nhân mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc, biến sắc rồi thốt lên: "Lão già họ Hà kia quả nhiên là lừa ta, thì ra ông ta đã chế tạo thành công rồi.”

“Nói nhanh, những bảo bối khác của nhà họ Hà ở đâu?” Hắc Bào Diện Tráo Nhân chậm chậm bước về phía Trần Văn Sơn.

Khổng Côn Bằng, Tiết Ân, Tàn Kiếm đồng thời đứng ra cản bước đi của ông ta.

Hắc Bào Diện Tráo Nhân mắt đầy hàn quang, lạnh lùng quát: "Cút ra. Ai cản ta sẽ phải chết!”

Nói xong dũng mãnh mà bước lên.

Khổng Côn Bằng dùng bộ Trường tiên của mình đánh về phía Hắc Bào Diện Tráo Nhân.

Hắc Bào Diện Tráo Nhân khẽ lách người, tránh khỏi tiên kích của Khổng Côn Bằng. Một cước đá bay Tàn Kiếm.

Khổng Côn Bằng vung Trường tiên trong tay mình lên, thi triển Liên hoàn tiên, dùng trường tiên múa vài đường uy lực sinh phong, từng roi liên tiếp hướng về phía Hắc Bào Diện Tráo Nhân quất tới.

Sau khi né tất cả những công kích của Khổng Côn Bằng, Hắc Bào Diện Tráo Nhân vung tay một cái bắt lấy Trường tiên. Hai cánh tay đấu lực, thân thể của Khổng Côn Bằng di chuyển về phía Hắc Bào Diện Tráo Nhân khoảng nửa mét.

Nhân cơ hội này, Tiết Ân vung thanh đao trong tay bổ về phía Hắc Bào Diện Tráo Nhân.

Hắc Bào Diện Tráo Nhân không tránh không né, lúc đao bổ tới, thì dùng Trường tiên đang cầm trong tay cuộc thanh đao lại. Lại tung thêm một cước giữa ngực Tiết Ân, đá cậu ta bay ra ngoài.

Triệu Hùng thấy phe mình liên tiếp bị đả bại, trong lòng sốt ruột như lửa đốt.

Cho dù là tháo vát đa mưu, nhưng đối mặt với thế lực hùng hậu của Hoàng Long, nhất thời cũng không biết như thế nào mới là tốt.

Một mình Đại Chủ xưởng công phu đã lợi hại như vậy, thêm vào Nhị Chủ xưởng và Tam Chủ xưởng, lại còn cả Quỷ Y võ công thâm sâu khó lường. Ngũ Tộc Thôn lâm nguy mất!

Đôi mắt của Mặt Nạ lần nữa thiêu đốt mọi tia hy vọng.

Vốn đã cho rằng, phe mình thất bại không nghi ngờ gì. Không ngờ rằng, đại Chủ xưởng của công xưởng lại đích thân xuất mã.

Nếu như cứ theo tình hình này chiếm được Ngũ Tộc Thôn, vậy thì tập đoàn Thiên Thanh của bọn họ sẽ không chiếm được lợi ích gì. Chắc chắn sẽ bị Hoàng Long chiếm lấy đa phần chiến lợi phẩm, có thể là độc chiếm luôn.

Với góc nhìn của Mặt Nạ, Chủ xưởng của Hoàng Long đúng là cáo già đa mưu. Trước tiên để bọn họ và Ngũ Tộc Thôn chém giết thỏa thích, hai bên thương vong, rồi mới xuất đầu lộ diện, chính là ngư ông đắc lợi.

Hắc Bào Diện Tráo Nhân và Khổng Côn Bằng mỗi người nắm một đầu của Trường tiên, hai người bắt đầu tung ra quyền cước.

Những người bên cạnh chỉ nhìn thấy tay chân của hai người chuyển động với tốc độ cao, một tràng “Bốp bốp chát chát” những âm thanh không dứt bên tai.

Khổng Côn Bằng và Phiên Tăng đánh nhau một lúc lâu, nội lực đã tiêu hao phân nửa, giờ làm gì có cửa là đối thủ của Hắc Bào Diện Tráo Nhân chứ.

Không tới trăm chiêu đã để Hắc Bào Diện Tráo Nhân nhìn ra sơ hở, một chưởng ấn trước ngực Khổng Côn Bằng, đánh bay ông ta ra ngoài.

Bịch!

Khổng Côn Bằng ngã lăn ra đất, miệng lập tức phụt máu.

Triệu Hùng thấy Khổng Côn Bằng ngã ra đấy, cũng không thấy ông ấy đứng dậy ngay, biết rằng vết thương phải chịu rất nghiêm trọng.

Chủ lực bên mình, hầu như đều bị Hắc Bào Diện Tráo Nhân đả thương rồi, kể cả hai Thẩn Bảng cao thủ là Thường Đức và Khổng Côn Bằng. Những người còn lại thì làm gì có ai địch nổi bọn họ cơ chứ.

Ngũ Tộc Thôn nguy to!

Làm sao đây? Rốt cuộc nên làm thế nào bây giờ?

Triệu Hùng khổ tâm suy nghĩ đối sách, lầm bẩm: "Nếu như ông cụ Đường Tử Hoa và Nhan Tú hai người họ ở đây thì tốt biết mấy. Nhưng hai người đó giờ đang du ngoạn bốn phương rồi, lâu lắm không có tin tức gì. Cũng không biết là đang ở trong nước hay nước ngoài nữa.”

Quỷ Y thấy Chủ xưởng của Hoàng Long thị uy như vậy, chỉ dùng công lực bản thân đánh cho người của Triệu Hùng kể cả chủ lực toàn quân tan tác, nói với giọng khinh khỉnh: "Hắc Bào Diện Tráo Nhân, tên ông cụ Khổng và Nhật Nguyệt Hầu hai người đó, sớm đã cùng chúng ta liều mạng cả tối, nội lực đã tiêu hao phân nửa. Ông thừa nước đục thả câu, nói trắng ra cũng không phải thủ đoạn tốt đẹp gì.”

Hắc Bào Diện Tráo Nhân biết rằng Quỷ Y không phục mình, quay đầu nói với Quỷ Y giọng bực bội: "Ông từ lúc nào lại đi giảng dạy người ta về thủ đoạn quang minh chính đại thế?”

Quỷ Y “Hừ!” một tiếng, hiển nhiên là có chút mất mặt.

Về hành sự, trước giờ ta đều làm theo cách của ta, làm việc gì cũng chỉ dựa vào tâm ý. Về việc thủ đoạn có quang minh hay không, ông ta trước giờ chưa bao giờ lăn tăn mấy chuyện này.

Mục đích tới đây lần này của Hắc Bào Diện Tráo Nhân, chính là muốn giết Khổng Côn Bằng và kẻ đeo mặt nạ đã gặp trước đó ở tỉnh Thanh Hóa.

Hắc Bào Diện Tráo Nhân nhìn chằm chằm Thường Đức, rồi nói: "Thì ra ngươi chính là Nhật Nguyệt Hầu? Ngươi là hậu duệ của nhà họ Thường đúng chứ?”

Thường Đức lau đi máu đang chảy trên miệng, lảo đảo bước về phía Hắc Bào Diện Tráo Nhân và nói: "Mấy kẻ dư nghiệt thái giám các người biết ta là hậu duệ của nhà họ Thường, sợ rồi chứ?”

“Hừ! Ta đã luôn tìm kiếm ông. Thì ra là ông trốn ở tỉnh Thanh Hóa, hôm nay không thể tha cho ông được!” Hắc Bào Diện Tráo Nhân tức giận nói.

Chính vào lúc này, từ phía cửa chính của Ngũ Tộc Thôn lại truyền tới mấy tiếng ho khan.

Hắc Bào Diện Tráo Nhân cảm nhận được một luồng hào quang mạnh mẽ, không thể không ngoái đầu lại nhìn.

Chỉ thấy ở phía cổng, là hình dáng một bà lão lom khom đang tiến vào.

Lão thái bà chống một cây gậy có cán hình đầu phượng, mỗi một bước đi đều có vẻ rất là gian nan.

Trần Văn Sơn đột nhiên nhớ lại, lúc đến tỉnh Thanh Hóa mời nhà họ Thường tới, ông ấy nói rằng có nhờ người giúp đỡ, còn đi ra ngoài gọi điện thoại. Không ngờ được rằng lại mời tới một bà già. Có điều, nhìn bà già này tuổi tác có vẻ đã cao, nhưng vừa nhìn đã nhận ra bà ấy có nội công rất thâm hậu.

Cao thủ!

Chắc chắn là cao thủ!

Triệu Hùng nhìn thấy bà ấy, lại nghe giọng điệu của Thường Đức, trong lòng mừng thầm. Không nghĩ rằng bên phe mình vẫn có người tới giúp.

Liền nghe Thường Đức hô to: "Người của Trung Sân đường nghe lệnh, bái kiến lão tổ tông!”

Người của Trung Sân Đường không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn quỳ xuống theo Thường Đức. Cảnh tượng vô cùng rung động, đồng thanh hô to: "Bái kiến lão tổ tông!”

Lão tổ tông?

Triệu Hùng nghe xong âm thầm mừng rỡ.

Thường Đức năm nay hơn tám mươi tuổi, ông ta gọi bà già này tên là Lão tổ tông. Vậy bà già này chẳng phải là lão nhân trên trăm tuổi sao?

Chẳng lẽ là cao thủ cùng thế hệ "Đường Tử Hoa", "Nhan Tú" sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi