CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Hàn Mân một lần nữa từ chối đáp lời anh ta: "Không cần phải suy nghĩ, chúng tôi sẽ không chấp nhận đầu tư của Dubanfik. Ngoài ra, tôi muốn nói với anh rằng đây không phải là nước ngoài của anh. Nếu anh muốn chèn ép công ty của chúng tôi, chúng tôi sẽ khiến công ty Dubanfik của anh phải trả một cái giá rất đắt!”

Trong ánh mắt Trần Văn Sơn tràn đầy sự tán thưởng, liếc nhìn Hàn Mân một cái.

Hàn Mân tràn đầy chính trực, nói chuyện rất đúng mực. Không hề luống cuống khi trước mặt Công ty Dubanfik hùng mạnh. Sự điềm tĩnh này quả thực là phong thái của một vị đại tướng.

Ôn Thành thấy Hàn Mân một lần nữa từ chối, liền thay đổi giọng điệu: "Phó tổng Hàn, nếu Tập đoàn Hùng Quang của anh không chấp nhận đầu tư của chúng tôi, chi bằng chúng ta thay đổi phương thức hợp tác, chúng ta cùng phát triển các dự án trong khu đô thị mới của công ty anh. Thế nào?”

“Đừng nghĩ về điều đó! Chúng tôi có một hạng mục quy hoạch khu đô thị mới ở Hải Phòng, nhưng sẽ không cùng các người hợp tác phát triển.”

“Vậy anh đã chọn đối đầu với Công ty Dubanfik?”

“Là các người đã sớm đứng ở vị trí đối Tập đoàn Hùng Quan chúng tôi!” Hàn Mân đôi mắt tỏa ra hào quang sắc lạnh, nhìn chằm chằm Ôn Thành nói: "Đừng tưởng rằng chúng tôi không biết, công ty Dubanfik của các người âm thầm làm ra chuyện tốt gì? Mặc dù không trực tiếp ra tay với Tập đoàn Hùng Quang chúng tôi, nhưng vẫn lợi dụng tin tức dư luận để tạo ra sự khủng hoảng cho công ty chúng tôi. Món nợ này, tôi sẽ từ từ tính hết với anh!”

Hai người mà Ôn Thành dẫn heo, đều là người người nước ngoài.

Hai người nước ngoài này không biết tiếng Việt Nam, chỉ có thể dựa vào thông dịch viên bên cạnh giúp họ thuật lại. Nhưng hai người đó nói chuyện bằng tiếng Anh, Hàn Mân lại có thể hiểu được.

Hai người nước ngoài cùng Ôn Thành trao đổi vài câu, Ôn Thành gật đầu.

Ôn Thành nói với Hàn Mân: "Phó tổng giám đốc Hàn, hai thành viên hội đồng quản trị của công ty chúng tôi, có một tiết mục muốn chơi với anh.”

“Là muốn có một trận đấu đấu quyền anh đúng không?” Hàn Mân hỏi.

Ôn Thành gật đầu, cười nói: "Chúng tôi dẫn theo một vị Quyền vương tới đây! Vị Quyền vương này khiêu chiến hơn mười cao thủ trong nước, sau cùng những đối thủ kia, không chết, cũng dính trọng thương. Cho nên, nếu các anh dám tiếp nhận sự thách đấu này, trước trận đấu sẽ ký vào bản cam kết sinh tử.”

“Chuyện đàm phán không thành rồi, chúng tôi đành phải buông bỏ thôi!” Ôn Thành nói.

Hàn Mân nói nhỏ với Trần Văn Sơn.

Trần Văn Sơn gật đầu, thì thầm vào tai Hàn Mân một một tràng.

Hàn Mân hỏi Ôn Thành: "Đánh một trận quyền anh cũng được! Tuy nhiên, chúng ta phải có một chút giải thưởng gì đó. Nếu không có giải thưởng, thì trận đấu này không có gì thú vị cả.”

“Giải thưởng mà anh muốn là gì?” Ôn Thành hỏi.

“Một tỷ! Dám nhận không?” Hàn Mân nhấc mày hỏi.

Ôn Thành nào dám tự tiện làm chủ, thì thầm một lúc với hai người nước ngoài bên cạnh.

Hai người kia nghe xong, gật đầu đồng ý với điều kiện của Hàn Mân.

Lần này, Hàn Mân chăm chăm muốn chĩa mũi nhọn vào Ông Thành. Ngược lại, Ôn Thành thấy bộ dạng của Hàn Mân cũng không dễ chịu gì. Cũng muốn thông qua trận quyền đấu này, giết chết nhuệ khí của đối phương.

Cả hai giám đốc đều đồng ý, anh ta tự thấy rất vui.

“Đánh cuộc, một tỷ là một tỷ! Đến lúc đó, chúng ta sẽ cùng chuyển tiền vào một tài khoản công cộng. Bất cứ ai giành chiến thắng, số tiền này sẽ thuộc về người đó.” Ôn Thành nói.

Hàn Mân gật đầu: "Thỏa thuận vậy đi! Đường Thể Bắc của thành phố Hải Phòng, có một quyền quán, chúng ta hãy đến đó để tỉ thí! Anh chốt thời gian đi.”

“Tối mai lúc 8 giờ!”

“Ok!” Hàn Mân gật đầu.

Ôn Thành đứng dậy và nói: "Vậy chúng ta sẽ gặp nhau vào tối mai!” Nói xong, cùng với đám người đang chờ kia rời đi.

Sau khi bọn họ đi khỏi, Trần Văn Sơn nói với Hàn Mân: "Đám người này căn bản không phải là tới để đàm phán, thực ra chỉ muốn thị uy mà thôi?”

Hàn Mân “Ừm!” một tiếng, gật đầu. Cau mày nói: "Nếu đối phương đã muốn tổ chức đấu quyền anh, tin rằng người kia thực lực nhất định là bất phàm. Anh có thực sự muốn đặt cược 1 tỷ với họ không?”

Trần Văn Sơn cười cười, đáp: "Vậy có thể đánh với bọn họ không? Những đồng ngoại tệ này, nên kiếm được thì cứ kiếm, cần đối thì cứ đối! Nghĩ rằng có thể đến đây hù dọa chúng ta, không cho bọn chúng nếm chút mùi vị, thì bọn chúng cứ cho rằng đi tới đâu cũng có thể tác oai tác quái! Có điều, anh thẳng thừng cự tuyệt hợp tác với bọn họ như vậy, cẩn thận bị giở trò bẩn ám hại.”

“Yên tâm đi! Tôi đã sẵn sàng để đối phó với họ. Chỉ là trận đấu quyền này...”

Trần Văn Sơn ngón tay chỉ về phía Nông Tuyền, nói: "Có Nông Tuyền ở đây, anh không cần sợ bất cứ điều gì!”

“Nông Tuyền, anh sắp đánh quyền với Quyền vương nước ngoài, lần này phải dựa vào anh thôi. Nếu anh đánh thua trận này, để cậu chủ biết được, không chỉ sẽ mất mặt anh, cũng sẽ làm cậu chủ mất mặt, nghiêm trọng hơn sẽ làm mất mặt toàn thể người dân trong nước chúng ta!” Trần Văn Sơn dặn dò Nông Tuyền.

“Quyền vương?” Lông mày Nông Tuyền dựng lên, giận dữ nói: "Tôi giết nhất là mấy kẻ nước ngoài chạy tới đây diễu võ dương oai. Yên tâm đi! Tôi nhất định đánh gã kia quỳ xuống cầu xin tha thứ. Làm thế nào tôi có thể thua một tên ngoại quốc.”

“Đừng khinh địch! Những Quyền vương này sở dĩ trở thành Quyền vương, là do hắn ta đã trải qua hàng trăm trận chiến mà nên. Không hề quá cường điệu khi nói rằng, ông ta đã từ đống người chết mà trèo lên. Một quyền là có thể lấy mạng người bình thường! Đây không phải là một cuộc tỉ võ, mà là một trận đấm bốc. Kỹ năng rất được xem trọng!”

Vậy tôi cũng sẽ không mất mặt là được!” Nông Tuyền vỗ ngực bảo đảm nói.

Trần Văn Sơn đứng dậy, vỗ vỗ vai Hàn Mân, nói: "Hàn Mân, vậy tôi dẫn Nông Tuyền về trước. Hãy để anh ta nghỉ ngơi tốt và hẹn gặp mọi người vào tối mai!”

“Anh trước tiên giúp tôi chuẩn bị một tỷ, nếu thắng thêm một tỷ, cho chúng tôi một 100 triệu là được rồi. Tôi lấy đi chia cho các huynh đệ, còn lại cho xung công cho công ty của Cậu chủ!”

Hàn Mân mỉm cười và nói: "Anh yên tâm! Cho dù cậu chủ ở đây, anh ấy cũng sẽ đồng ý với cách làm của các anh! Hãy để Nông Tuyền nghỉ ngơi thật tốt, tôi chờ tới lúc anh ấy giáo huấn tên Quyền vương nước ngoài kia!”

Sau khi Trần Văn Sơn dẫn Nông Tuyền trở về Ngũ Tộc Thôn, anh ấy bảo Nông Tuyền đi nghỉ ngơi trước. Đến chỗ ở của Lý Thanh Tịnh, nói với cô chuyện đàm phán, cả chuyện về trận đấu quyền anh.

Lý Thanh Tịnh nghe xong, lo lắng nói với Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, Nông Tuyền lại chưa từng đánh quyền. Anh ta đánh với Quyền vương, có thể đánh lại người ta được không? Mất tiền là chuyện nhỏ, tôi sợ sẽ bị những người đó lợi dụng cơ hội này, cường điệu về chủ đề này.”

Trần Văn Sơn cười cười, nói: "Thanh Tịnh, cô cứ yên tâm đi! Nông Tuyền trời sinh thần lực, anh ta tuy rằng không hiểu những kỹ thuật đánh quyền, nhưng thân pháp và quyền lực đều là vương giả tuyệt đối. Tôi sẽ giúp anh ta phổ cập kỹ năng đánh quyền, sự kiện lần này chắc chắn sẽ giành chiến thắng!”

“Lúc ấy cô không nghe thấy, đám người nói Quyền vương này sau khi đi vào trong nước, liên tục chọn nhiều quyền sư trong nước. Còn nói rằng chúng ta không có cao thủ quyền anh trong nước! Bọn họ rõ ràng là không xem người Việt Nam ta ra gì, muốn lợi dụng quyền sư này để sỉ nhục người Việt Nam chúng ta! Không cho họ mở mang tầm mắt, thì họ vẫn cho rằng nước mình không có ai đánh lại được.”

Lý Thanh Tịnh gật đầu, nói: "Cũng tốt! Nhưng hãy nhất định phải nói Nông Tuyền chú ý an toàn. Tôi cũng không hy vọng khi anh Triệu Hùng xuất quan, lại nhìn thấy Nông Tuyền bị thương.”

“Cô yên tâm đi! Nông Tuyền nghe đối phương là Quyền vương nước ngoài, trong lòng anh ta bừng lên một luồng sức mạnh rồi.” Trần Văn Sơn mỉm cười và nói: "Anh ta cũng nói, đây là cơ hội của mình để mang về chiến thắng cho đất nước! Chắc chắn sẽ không thua Quyền vương nước ngoài kia.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi