Triệu Hùng lái xe chở gia đình cùng Lê Mai đến "Quán rượu Hạ Chí"
Trước khi tới, chỉ nói với Lý Quốc Lâm là ở nhà đã bị trộm hai lần, không an toàn. Trước khi dự định ở nhà mua sẽ tạm thời ở đây một thời gian.
Lần đầu tiên Lê Mai nhìn thấy cảnh Lý Quốc Lâm, Lý Thanh Tịnh đã bí mật giới thiệu Lê Mai cho ông rồi.
Lý Quốc Lâm cũng là một người tốt, vừa nghe nói Lê Mai bị "u não", lại còn là ở trong ngôi nhà cũ nát kia cũng đồng ý cho cô ta ở lại trong khách sạn.
Lý Diệu Linh nhìn Lý Quốc nói: "Bố! Buổi tối có concert ca nhạc của đại minh tinh Triệu Hiền, bố có đi xem không?"
"Bố tuổi đã cao rồi, con cho rằng còn giống đám người trẻ tuổi bọn con theo đuổi thần tượng sao"
"Ai da! Bố à, bố cổ hũ quá đi. Người hiện đại ai lại không có thần tượng, đi xem concert ca nhạc, có thể cảm nhận không khí náo nhiệt ở hiện trường, còn có thể tự mình trải nghiệm phong phú hơn."
"Không đi! Ta không có thời gian rảnh" Lý Quốc Lâm lần nữa cự tuyệt nói.
Ngoại trừ cho em dâu Lý Diệu Linh 5 tấm vé vào cổng, trong tay Triệu Hùng còn 5 tấm vé nữa, chuẩn bị cho Nông Tuyền, Trần Nam Sơn mỗi người một tấm, còn dư bao nhiêu sẽ hỏi xem Lê Mai có muốn đi hay không?
Lê Mai nói có chút việc phải đến tòa soạn báo một chuyến nên không đi!
Triệu Hùng suy nghĩ một lát, cuối cùng gọi điện cho Cố Minh Tuyết để cô ta đến xem concert ca nhạc của Triệu Hiền.
Cố Minh Tuyết vừa nghe liền vô cùng vui vẻ, ít nhất Triệu Hùng cũng không quên mình.
Trước vài giờ diễn ra concert của Triệu Hiền, người nhà của Triệu Hùng nghỉ ngơi bên trong quán rượu, mà Lê Mai mượn cớ đến toàn soạn báo, trên thực tế là bí mật đi tới mật thất nhà thờ tổ tiên của nhà họ Hà.
Ông cụ Hà đang ở bên trong mật thất ngồi luyện công, chỉ thấy Lê Mai chắp tay hướng về phía ông cụ nói: "Cụ Hà!"
Ông cụ Hà chậm rãi mở mắt, nhìn Lê Mai nói: "Điều tra thế nào rồi?"
"Vẫn chưa điều tra được thân thế thực sự của Triệu Hùng, chỉ biết là anh ta cùng tập đoàn Hùng Quang, người nhà họ Vân, Thẩm Minh, Dư Tuấn Kiệt, Hoa Mi, đám người Văn Báo có quan hệ mật thiết."
"Cô đi lâu như vậy, chỉ điều tra được mấy thứ này?" Giọng của ông cụ Hà hiển nhiên không tức giận, nhiệt độ bên trong căn phòng đột nhiên giảm xuống mấy độ.
Trong lòng Lê Mai run lên, nhìn Hà Quy Chính đáp: "Sáng sớm hôm nay, có người đến tìm Triệu Hùng! Tôi có theo dõi người đó, tra hỏi hắn ta về thân thế của Triệu Hùng nhưng mà hắn đã tự sát."
"Tự sát? Cô không để xảy ra sơ suất gì chứ? Cẩn thận bị cảnh sát để mắt tới!"
"Không có, xin cụ Hà yên tâm"
Hà Quy Chính gật đầu một cái, nói: "Ta cho cô thêm nửa tháng nữa để điều tra ra thân phận của Triệu Hùng, nếu như còn không tìm ra được, thì giết nó!"
"Giết anh ta?" Lê Mai kinh ngạc.
"Sao vậy, chiêu thức giết người ta dạy cô, chẳng lẽ đều quên hết rồi? Nó giúp đỡ Trần Thiên Trung, bên cạnh lại có người người giúp đỡ như vậy. Tên này, nếu nhà họ Hà không thể sử dụng, dĩ nhiên không được tha cho nó."
Lê Mai nhanh trí cử động, nói: "Cụ hà, Triệu Hùng hình như biết võ. Mỗi đêm khuya lúc nào cũng chạy ra ngoài công viên luyện võ, tôi không dám đến quá gần, sợ cao thủ kia ở trong công viên phát hiện ra tôi."
"Trong công viên có cao thủ?"
"Vâng! Tôi chỉ là nấp ở đằng xa dùng ống nhòm nhìn xem. Nhưng nhìn không rõ. Nhưng từ chiêu thức người kia tung ra, nhất định là rất lợi hại."
Ông cụ Hà nghe như vậy chân mày khẽ chau lại, nói: "Triệu Hùng không phải có vợ và con sao? Nếu thật nhắm vào nó tương đối khó, có thể xuống tay với vợ và con của nó."
"Vâng, tôi sẽ tận lực điều tra thân thế của Triệu Hùng."
"Ừm, cô trở về đi. Nhớ thỉnh thoảng đến tòa soạn báo, ở bên đó tôi đã mở ra mối quan hệ tốt cho cô rồi."
"Vâng, cụ Hà!"
Vừa lúc ra khỏi mật thất từ đường của nhà họ Hà, rời khỏi nhà họ Hà, Lê Mai liền gặp phải Hà Quý Nam.
Lê Mai vừa nhìn thấy Hà Quý Nam, vốn dĩ định tránh đi nhưng vì ngại thân phận, vẫn là chủ động tiến lên chào hỏi: "Cậu chủ Nam!"
"Lê Mai, cô không phải là đi theo dõi tên Triệu Hùng kia sao? Thu thập được gì chưa?"
"Tạm thời vẫn chưa có!"
Hà Quý Nam khẽ chau mày, anh ta nhìn thấy Lê mai mặc một bộ đầm màu trắng, phía trước ngực căng phồng sinh động, không khỏi buông một cái liếc nhìn xằng bậy.
"Cô Mai có rãnh không? Chúng ta tìm một chỗ để trò chuyện một chút."
"Tôi phải đến tòa soạn báo một chuyến." Lê Mai nói.
Hà Quý Nam cười một tiếng, nói: "Đừng dối nữa! Thân phận nhà báo của cô chẳng qua là để che mắt người mà thôi. Cô yên tâm, kế bên có một quán rượu là của anh em tôi mở, sẽ không bại lộ thân phận của cô đâu."
Lê Mai cảnh giác nhìn xung quanh, cuối cùng vẫn là gật đầu một cái. Dù là cô ta không ưa gì Hà Quý Nam, nhưng Hà Quý Nam dù sao cũng là cháu đích tôn của nhà họ Hà.
Cô ta đi theo Hà Quý Nam vào quán rượu.
Quán rượu này, chủ yếu là kinh doanh các loại món buffet xiên que tự chọn.
Quán nhỏ, nhưng kinh doanh không tệ.
Tìm một chỗ ngồi xuống, Hà Quý Nam gọi hai chai rượu Giang Tiểu Bạch, đưa cho Lê Mai một chai, sau đó cười nói: "Cô Mai! Tôi nghe ông nội nói, cô vẫn độc thân. Không cảm thấy cô đơn sao?"
"Quen rồi!" Lê Mai lạnh nhạt nói.
"Nào, tôi kính cô một ly."
Hà Quý Nam giơ ly rượu lên, mi mắt sắc lên nhìn Lê Mai nói: "Cô Mai dáng người đẹp như vậy, nếu chỉ có một mình, hệ bài tiết sẽ mất cân đối. Trên đời này sở dĩ có nam và nữ chính là nhât định trai gái phải ở cùng nhau, mới có thể đạt được ngưỡng cân bằng tốt nhất, cô nói có đúng hay không?"
Lúc Hà Quý Nam nói chuyện, tay đưa về phía đầu ngón tay của Lê Mai sờ mó.
Tay Lê Mai run một cái, rượu trong ly đổ ra hơn một nửa. Có mấy giọt dính vào váy của Lê Mai.
Hà Quý Nam vội vàng cầm khăn giấy lau giúp Lê Mai, thuận tay ở trên bắp chân của cô ta sờ một cái.
Lê Mai thấy Hà Quý Nam đang chiếm tiện nghi của mình, vô cùng tức giận, đặt ly rượu xuống bàn một cái, lạnh giọng nói: "Cậu Nam, Lê Mai tôi ở nhà họ Hà các người mặc dù không có địa vị gì. Nhưng không phải loại đàn bà lẳng lơ như cậu nghĩ. Mong cậu không cần có ý gì đối với tôi, nếu không phải cậu là cậu chủ nhà họ Hà, chỉ với một cái sờ tay khi nãy thì tay của cậu cũng bị chặt đứt rồi đó!"
Hà Quý Nam ngược lại là có thể nặng nề kìm chế, cười đắc ý: "Cô Mai! Phụ nữ xinh đẹp như cô, lấy sắc dụ dỗ Triệu Hùng, quyến rũ hắn. Không bằng cô cùng tôi trước!"
"Anh...?" Lê Mai khinh thường cười nhạt nói: "Chẳng lẽ anh quên, anh đã là một kẻ bị cắt rồi sao? Cậu Nam, chuyện hôm nay tôi có thể bỏ qua. Nếu cậu còn dám quấy rầy tôi, đừng trách tôi không khách sáo với cậu." Lê Mai vừa nói vừa vỗ bàn một cái, thức ăn cũng chưa ăn đã rời khỏi quán rượu.
Hà Quý Nam li3m đôi môi khô khốc, giận đến lật tung cả bàn rượu ra đất.
Trong ánh mắt của anh ta lửa giận bùng lên hừng hực, đến tận bây giờ, cũng chưa điều tra ra ai đã khiến anh ta trở thành thái giám.
Hà Quý Nam rống lên một câu: "Mẹ kiếp! Nếu để cho tao điều tra ra được, tao sẽ băm nhỏ mày ra thành trăm mảnh."
Sân vận động trung tâm Hải Phòng, còn chưa tới thời gian trình diễn của Triệu Hùng, bên ngoài sân vận động trung tâm cũng đã tấp nập người.
Triệu Hiền là đại minh tinh rất hot ở trong nước và cả Đông Nam Á, giá vé mặc dù cao ngất ngưỡng, tuy nhiên bán sạch không còn một vé. Đủ thấy được độ thu hút mãnh liệt thế nào!
Làm người phụ trách tổ chức concert này, người quản lý của công ty giải trí, Hoa Mi vẫn là lần đầu tiên đảm nhận kiểu concert lớn như thế này.
Hoa Mi thuê toàn bộ người trong công ty, lại phân phó công việc cho người trong công ty của mình. Tự mình trấn an, nổ lực để concert có thể tiến hành theo tuần tự.
Lý Diệu Linh lòng sớm đã bồi hồi như lửa đốt, nhìn thấy thời gian không còn bao lâu nữa, quay sang giục Triệu Hùng: "Được rồi, anh rể! Thời gian đến rồi, chúng ta nên đi đến concert rồi."
Triệu Hùng nhìn thời gian, chỉ còn một tiếng nữa là diễn ra concert. Sau đó liền nói với bà xã Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, em thay đồ cho con đi, Nông Tuyền, Nam Sơn, còn có Tiểu Tuyết cũng sắp đến rồi."
Lý Thanh Tịnh "Ừm" một tiếng, đi thay cho cô con gái nhỏ Dao Châu một bộ quần áo xinh đẹp.
Ngay tại lúc này, Trần Nam Sơn gửi tin nhắn cho Triệu Hùng, nói bọn họ đã ở cửa khách sạn.
"Bọn họ đến rồi!" Triệu Hùng nhìn Lý Thanh Tịnh nói.
"Vậy chúng ta cũng xuống lầu đi!"
Sau khi cả nhà Triệu Hùng cùng Lý Diệu Linh xuống lầu, Lý Diệu Linh liếc mắt thấy được Cố Minh Tuyết. Cô ta không biết Cố Minh Tuyết cũng tới, chỉ vào Cố Minh Tuyết nói: "Tiểu hồ ly tinh, sao cô tới rồi?"
Cố Minh Tuyết cũng không nguyện bị bắt nạt, đáp trả: "Cô mới là hồ ly tinh chứ?"
Lý Thanh Tịnh thấy em gái mình cãi vã với Cố Minh Tuyết, cô quay sang nhìn Lý Diệu Linh khuyên nhủ: "Diệu Linh, sao em lại nói thế? Tiểu Tuyết là em gái nhà hàng xóm của Triệu Hùng. Sao em lại mắng người ta là hồ ly tinh?"
"Chị! Sao chị cái này cũng tin, cái kia cũng tin vậy. Mấy loại đàn bà này, rõ ràng là nhắm vào anh rể của em mà."
"Anh rể của cô có sức hút lớn vậy sao?"
"Đây..."
Lý Diệu Linh nhất thời á khẩu không trả lời được.
Triệu Hùng nghe vậy cười ngượng ngùng, nói: "Thanh Tịnh, em như vầy là đang nghi ngờ sự lựa chọn của mình đó! Anh vô cùng có sức hút, tâm hồn cũng rất đẹp, chỉ là em không phát hiện ra thôi."
Lý Thanh Tịnh lạnh giọng nói một câu: "Em chỉ phát hiện được da mặt của anh dày hơn trước mà thôi. Đến nổi nét đẹp trong tâm hồn kia, em quả thật là nhìn không ra?"
Một câu nói chọc cho mọi người cười vang. Cũng hóa giải được trạng thái gươm súng sẵn sàng giữa Lý Diệu Linh và Cố Minh Tuyết. Nhưng hai cô nàng kia vẫn là như ở trên đầu ngọn xà đơn vậy, đến cùng vẫn là không ai phục ai.