CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Sau khi mọi người trong phòng họp rời đi gần hết, Hà Vương Hội chỉ giữ lại hiệu trưởng Lê Minh Phách.

Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh vốn cũng đang định đi ra ngoài, Hà Vương Hội liền nói: “Hai người ở lại đây chờ một chút!”

Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh liền ngồi ngay ngắn ở đó, không nhúc nhích gì.

Lý Diệu Linh nhận thức được trên người Hà Vương Hội còn tỏa ra áp lực uy quyền và nghiêm khắc hơn cả hiệu trường. Sợ lại bị ông lão này giữ lại giáo huấn nên cũng tháo chạy quay lại lớp học.

“Lê Minh Phách, trước khi nghỉ hưu tôi đã nói như thế nào với thầy?” Hà Vương Hội cất tiếng hỏi Lê Minh Phách.

Lê Minh Phách đáp: “Bản thân không bao giờ được quên mục tiêu của giáo dục!”

“Vậy thầy nói lại một lần nữa tôi xem  thế nào là mục tiêu của giáo dục!”

Lê Minh Phách nói: “Mục tiêu của giáo dục là đào tạo thế hệ trẻ trở thành những người tiếp bước, phát triển toàn diện về đạo đức, trí tuệ, thể chất, phù hợp với cách mạng và xây dựng đất nước!”

Hà Vương Hội trừng mắt, lớn tiếng hỏi Lê Minh Phách: “Thế nhưng thầy đã làm được chưa?”

“Lê Minh Phách được thầy giao phó nhưng đã phụ sự tin tưởng của thầy!”

Hà Vương Hội “Hừ!” nhẹ một tiếng, nói: “Tôi đã kỳ vọng rất cao ở thầy. Lê Minh Phách, sự nghiệp giáo dục, công việc ở hiện tại, nhưng thành quả lại là mãi mãi. Nếu trong mắt thầy chỉ có chữ lợi trước mắt thì còn nói gì đến chuyện giáo dục con người?”

“Thầy Hội, tôi đã hiểu rồi!”

“Mau đi đi! Đừng có làm xấu mặt tên tuổi Hà Vương Hội này.”

“Dạ!”

Lê Minh Phách vẻ mặt kính cẩn, yên lặng rời khỏi phòng họp.

Sau khi Lê Minh Phách đi khỏi, Hà Vương Hội liếc nhìn Triệu Hùng cười híp mắt nói: “Triệu Hùng, còn không mau mau giới thiệu cho anh!”

“Thanh Tịnh, đây là ‘anh’ Khổng, người mỗi ngày dạy võ thuật cho anh.”

“Anh Hội, đây là vợ của em Lý Thanh Tịnh!”

Ánh mắt Hà Vương Hội dừng lại trên gương mặt tươi cười của Lý Thanh Tịnh, trong mắt tràn ngập tán thưởng.

Lý Thanh Tịnh khẽ mở môi, nụ cười trong trẻo lên tiếng với Hà Vương Hội: “Chào anh Hội!”

Ông giáo Hội gật gật, cười ha hả nói: “Không tệ! Em dâu này của tôi thật xinh đẹp. Không ngờ ông già Lý lại có một đứa cháu gái xinh đẹp thế này.”

“Anh Hội, anh biết ông nội em?”

“Đương nhiên biết, chúng tôi còn cùng uống rượu với nhau.”

Lý Thanh Tịnh không nghĩ tới, Hà Vương Hội với ông nội mình lại là bạn cũ, kính cẩn nói: “Anh Hội! Sự việc ngày hôm nay rất cảm ơn anh.”

“Không cần khách sáo, tiện tay làm thôi!” Hà Vương Hội nói xong, quay sang Triệu Hùng: “Triệu Hùng, nhớ phải luyện tập, không được bỏ giữa chừng, anh đi trước đây!”

Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đồng thanh nói: “Anh Hội đi thong thả!”

Trong phòng họp lúc này chỉ còn hai người Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh nhìn Triệu Hùng nói: “Anh Hội cũng thật thú vị!”

“Ừ! Người cực kỳ tốt! Thanh Tịnh, việc của Diệu Linh giải quyết xong rồi, chúng ta cũng đi thôi.” Triệu Hùng theo thói quen đang định nắm tay vợ mình, nhưng vừa mới chạm vào đã bị Lý Thanh Tịnh hất ra.

Lý Thanh Tịnh lạnh giọng nói: “Đừng tưởng rằng giải quyết được một chút việc thì em sẽ dễ dàng tha thứ cho anh!” Nói xong liền bước đi trước Triệu Hùng, chân giẫm trên giày cao gót đi ra khỏi trường.

Sau khi ra khỏi trường học, Lý Thanh Tịnh lái xe trực tiếp đi thẳng đến công ty. Triệu Hùng lái xe đi đến chỗ Trần Thiên Trung.

Khi Triệu Hùng nói chuyện với Trần Thiên Trung đã kể chuyện Hà Vương Hội, người dạy võ cho anh, đến trường học vừa đúng lúc giúp anh giải quyết chuyện phiền phức.

Trần Thiên Trung híp mắt cười cười hỏi Triệu Hùng: “Cậu chủ, cậu có biết vì sao mấy người Lê Minh Phách họ lại e ngại đối với ông Hội không?”

“Cháu làm sao biết được!” Triệu Hùng châm một điếu thuốc, ngồi dậy nhàn nhã hút. Hôm nay có thể làm cho con cáo già Hà Thịnh Kha lúc đến vui vẻ rồi lại mất hứng đi về, điều này khiến cho anh cảm thấy rất hài lòng.

Trần Thiên Trung quay sang giải thích với Triệu Hùng: “Ông Hội trước kia từng là một hiệu trưởng giỏi, nhưng ông ấy còn kiêm một chức vụ khác, là giám đốc của Sở Giáo dục thành phố. Ngoài ra, Lê Minh Phách cũng là học trò của ông Hội.”

Triệu Hùng nghe xong liền bị sốc, không ngờ tới thân thế của Hà Vương Hội lại oai phong như vậy.

Triệu Hùng cười khổ nói: “Nếu không phải ông Cửu nói cho cháu biết thân phận hiệu trưởng của ông Hội, cháu còn đang định tìm bác giải quyết việc này.”

“Cậu tìm tôi, tôi vẫn phải tìm đến Hà Vương Hội! Đi một vòng tròn, không phải vẫn thế cần đến ông ấy sao!”

Triệu Hùng gật gật đầu, thầm nghĩ: Hà Vương Hội thật đúng là một con người ưu tú, kể cả sau khi về hưu cũng không nhàn rỗi. Cho dù anh có dậy sớm đến thế nào, ông lão này cũng đều đến công viên trước một bước.

“Đúng rồi, bác Trung! Ngày mai cháu định đi một chuyến vào thành phố, nếu Thanh Tịnh có hỏi đến, bác cứ nói cháu đi thành phố giải quyết công việc.”

Trần Thiên Trung nhíu nhíu chân mày, hỏi Triệu Hùng: “Cậu chủ, cậu muốn vào thành phố làm gì vậy?”

“Thứ tư tới này là sinh nhật Thanh Tịnh, hiện tại cô ấy vẫn còn đang giận cháu. Là em vợ Lý Diệu Linh nói với cháu Thanh Tịnh thích ăn bánh ngọt của tiệm bánh Đinh Hương trong thành phố. Cho nên cháu định tự mình đi mua bánh sinh nhật cho cô ấy.”

Trần Thiên Trung nghe vậy cười cười nói: “Xem ra cậu định đem việc mua lại căn nhà lớn nói với Lý Thanh Tịnh.”

“Phải! Cũng đến lúc nói với Thanh Tịnh  rồi. Căn nhà cho thuê đó hiện tại không an toàn, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của đứa nhỏ. Môi trường sống đảm bảo thì mới tốt cho thể chất và tinh thần của Dao Châu.”

Trần Thiên Trung dặn dò Triệu Hùng: “Hay là cậu mang theo Nông Tuyền cùng đi vào thành phố đi? Nếu không để cậu đi một mình tôi thực sự lo lắng.”

“Được rồi, bác đừng lo, cháu sẽ đi cùng với Nông Tuyền.”

“Vậy được! Tôi cũng mong cậu với Lý Thanh Tịnh sớm ngày hòa thuận hạnh phúc.”

Triệu Hùng tự tin cười nói: “Yên tâm đi bác! Cháu tự mình chọn vợ, chắc chắn sẽ cực kỳ hạnh phúc.” Nói xong, anh dập tắt tàn thuốc, đứng dậy rời khỏi biệt thự của Trần Thiên Trung.

Buổi tối, Triệu Hùng đem chuyện đi lên thành phố giải quyết công việc nói với Lý Thanh Tịnh. Nói sáng sớm mai có thể gửi con, gửi con xong thì đi thẳng lên thành phố luôn.

“Vậy bao giờ thì anh về?” Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng cố tình nói: “Có thể là hai, ba ngày, hoặc cũng có thể là ba đến năm ngày!”

Ngày kia chính là sinh nhật của Lý Thanh Tịnh! Bây giờ Triệu Hùng đi giải quyết công việc quan trọng, nếu thật sự đi công tác mất ba đến năm hôm, thì sẽ bỏ lỡ mất sinh nhật Lý Thanh Tịnh.

Tuy rằng Lý Thanh Tịnh không phải quá chú trọng vấn đề sinh nhật, nhưng nghĩ đến việc chỉ có một mình trải qua sinh nhật, trong lòng vẫn có chút mất mát. Mặc dù hiện tại cô và Triệu Hùng đang có chút mâu thuẫn, nhưng cô cũng chỉ nhân cơ hội muốn kiểm nghiệm một chút tình cảm của Triệu Hùng với mình, cũng muốn thử xem thái độ và cách giải quyết của anh với vấn đề này.

“Được! Vậy anh đi đường nhớ cẩn thận.”

Triệu Hùng lại cố ý nói tiếp: “Thanh Tịnh, nếu trường hợp anh không về kịp sinh nhật em, anh sẽ gửi video chúc mừng em.”

“Ngày sinh nhật thôi mà, anh không cần quá để tâm!” Dáng vẻ Lý Thanh Tịnh lãnh đạm, nói với Triệu Hùng: “Bố gọi anh có việc, anh mau đi đi!”

Triệu Hùng “Ừ!” một tiếng, xoay người rời khỏi phòng.

Kết quả vừa bước ra khỏi cửa, đã bị cô em vợ Lý Diệu Linh chặn lại.

Vẻ mặt Lý Diệu Linh tươi cười, phấn khích nói với Triệu Hùng: “Anh rể, hôm nay anh thực sự cho em thể diện quá lớn rồi. Hà Thanh Vân chủ động tới tìm em, bắt tay tuyên bố làm hòa. Cũng đồng ý sẽ không làm khó Đỗ Mỹ Ngân nữa. Bây giờ các bạn học ai cũng rất ngưỡng mộ em.”

Triệu Hùng giơ tay chỉ giữa trán cô em vợ Lý Diệu Linh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Từ nay về sau chăm chỉ học tập cho anh, đừng có lại lén lút phát sóng trực tiếp ở trường. Nếu để anh biết được, anh sẽ đánh mông em như đánh Hà Thanh Vân đấy.”

Kết quả, Lý Diệu Linh lại trìu mến nói với Triệu Hùng: “Anh muốn đánh thì cứ đánh đi! Em sẽ không phản kháng đâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi