Triệu Hùng lái xe đến đón Nông Tuyền, lại đến tập đoàn Nhật Hạ để đón Hồ Dân. Sau đó trực tiếp lại xe chạy thẳng hướng vào thành phố.
Ngay lúc Triệu Hùng đang trên đường rẽ hướng đi vào thành phố, anh liền để ý thấy một chiếc Buick GL8 đang bám theo xe mình.
Chiếc xe này đi rất cẩn thận, không nhanh không chậm, luôn duy trì khoảng cách ba đến năm xe, đi theo sau xe của Triệu Hùng.
Triệu Hùng là một tài xế chuyên nghiệp, có thói quen mắt luôn để ý bốn phương tám hướng, tai nghe xung quanh. Anh lái xe chậm lại, chiếc xe đó cũng chạy chậm lại; lúc anh tăng tốc, chiếc xe đó cũng chạy nhanh theo. Vậy nên, Triệu Hùng cho rằng chiếc xe này có vấn đề.
Khi tới một khu dịch vụ có tên là “Tỉnh Tuyền”, Triệu Hùng cố ý quẹo xe vào đó. Đúng như dự đoán, chiếc xe Buick GL8 thương mại cũng rẽ theo vào khu dịch vụ.
Chủ nhân của chiếc Buick GL8 nhìn thấy Triệu Hùng đi vào nhà vệ sinh, đang muốn vào theo. Chỉ thấy một bóng người cao lớn xuất hiện trước của xe, mở cửa xe xong liền một tay kéo tài xế ra ngoài.
Nông Tuyền nắm chặt cổ áo người kia, lạnh lùng hỏi: “Tại sao đi theo bọn tao?”
Người lái xe kia vẻ mặt hoảng sợ, nói rằng mình không có theo dõi!
Lúc này, Triệu Hùng từ nhà vệ sinh đi ra, trên miệng phì phèo điếu thuốc lá.
Nông Tuyền nói với Triệu Hùng: “Cậu chủ, người này không thừa nhận.”
Triệu Hùng không nói gì, liếc mắt đánh giá kẻ lái chiếc xe Buick, cảm thấy hơi thở từ trên người anh ta không có lực, chắc hẳn là không biết võ. Ánh mắt anh buốt lạnh thấu xương, nhìn chằm chằm tên lái xe nói: “Tốt hơn hết mày nên nói ra, nếu không sẽ không tránh khỏi da thịt bị tổn thương đôi chút. Đàn em của tao cũng không phải chưa từng giết người!”
Triệu Hùng cố ý hăm dọa tên tài xế.
Người lái xe nọ vừa nghe thấy thế thì nhất thời hoảng sợ, nói: “Tôi nói, tôi nói! Có người đưa cho tôi gần mười triệu, bảo tôi lái xe đi theo các anh.”
“Ai?”
“Tôi không biết người đó.”
“Là nam hay nữ?”
“Là nam, dáng người trung bình, có đeo kính râm!” Tên tài xế lấy từ trong túi áo ra gần mười triệu nói: “Anh nhìn xem, tiền vẫn còn ở đây.”
Triệu Hùng liếc mắt một cái, trong tay lái xe đúng là tiền, hỏi tiếp: “Ngoại trừ mang kính râm ra, anh ta còn có đặc điểm nào không?”
Tên tài xế thận trọng suy nghĩ, nói: “A, tôi nhớ ra rồi, trên mu bàn tay phải của anh ta có một vết sẹo như bị bỏng bởi tàn thuốc.”
Triệu Hùng thấy vẻ mặt tên lái xe căng thẳng, không giống như phạm tội nhiều lần, khả năng độ tin cậy trong lời nói của người này rất cao, liền nói với Nông Tuyền: “Nông Tuyền, thả hắn đi!”
Nông Tuyền “Hừ!” một tiếng nói: “Nếu không phải cậu chủ bảo tao thả mày, tao nhất định đánh cho mày gãy mấy chiếc răng! Cút.”
Tên tài xế gật đầu lia lịa, lên xe nổ máy xong, rất nhanh đã đi mất.
Đúng lúc này, Triệu Hùng nhìn thấy một gã đàn ông mặc đồ đen, nhanh chóng rời đi bên cạnh xe của anh. Sau đó lên một chiếc xe màu trắng có rèm che, lái xe phóng nhanh rời khỏi chỗ đó.
Triệu Hùng nhíu chân mày, sao cảm thấy người mặc đồ đen đó mới là kẻ khả nghi. Chỉ là lúc nãy toàn bộ sự chú ý đều dồn lên chiếc xe Buick thương mại đó, nên cũng không để ý tới những chiếc xe khác cũng có thể có dấu hiệu đáng ngờ.
Hồ Dân hỏi Triệu Hùng: “Cậu Hùng, tại sao cậu lại thả người đi, cậu không sợ hắn ta lừa chúng ta sao?”
“Lời của anh ta hẳn là sự thật! Chúng ta đi nhanh thôi, tránh thêm phiền phức.”
Triệu Hùng nói xong liền vứt đi nửa điếu thuốc còn trong tay, cùng với Nông Tuyền và Hồ Dân lên xe.
Ngay lúc Triệu Hùng định khởi động xe, bỗng nhiên nhận thấy có gì đó không ổn. Hồ Dân đang thao thao bất tuyệt nói về một chuyện gì đó thú vị với Nông Tuyền.
Triệu Hùng đột nhiên nói: “Tất cả đừng nói chuyện nữa!”
Trong xe nhất thời trở nên yên lặng.
Triệu Hùng vểnh tai lên nghe được một lúc, sắc mặt đột nhiên thay đổi, hét lên với Nông Tuyền và Hồ Dân: “Nhanh lên! Mau ra khỏi xe.”
Nông Tuyền, Hồ Dân vừa mới nhảy xuống khỏi xe theo Triệu Hùng, chợt nghe “Bùm!”... một tiếng, chiếc xe bị nổ tung. Ngọn lửa ngay tức khắc bùng lên ngùn ngụt, khói đen cuồn cuộn bốc lên.
Nông Tuyền và Hồ Dân sợ đến mức mặt không còn chút huyết sắc, nếu không phải Triệu Hùng cẩn thận, thận trọng cảnh báo hai người họ, chỉ sợ bây giờ cả ba đã bị nổ tung thành từng mảnh.
Lúc này, một chiếc xe SAIC Maxus thương mại dừng lại ngay gần ba người Triệu Hùng. Một cô gái xinh đẹp từ tên xe bước xuống, người này không ai khác chính là Lê Mai.
Lê Mai chạy tới chỗ Triệu Hùng, vội vàng hỏi: “Anh Hùng, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Triệu Hùng thấy Lê Mai thì kinh ngạc hỏi: “Lê Mai, sao cô lại ở đây?”
“A! Tôi đang đi vào thành phố để đào tạo hai ngày ở tòa soạn báo. Vừa mới rẽ xe vào khu dịch vụ này thì thấy một chiếc xe bị nổ tung, sau đó thì nhìn thấy anh.”
Triệu Hùng nói: “Là xe của tôi bị nổ!”
Lê Mai kinh hãi giương mắt nhìn, sau đó cầm lấy điện thoại chụp lại vài tấm ảnh ở hiện trường, hỏi Triệu Hùng: “Anh Hùng, đây là tin tức chấn động, anh không phiền nếu tôi đưa lên chứ?”
“Cô muốn đưa tin thì cứ đưa tin đi! Chỉ cần không đăng tên với hình ảnh của tôi là được.”
“Hiểu rồi!” Lê Mai gật gật đầu.
Triệu Hùng đột nhiên gọi: “Cô Mai, không phải cô đi vào thành phố sao?”
“Đúng vậy! Tôi cho anh đi nhờ xe, hung thủ vừa gây ra vụ tai nạn chắc cũng vừa bỏ trốn thôi.”
“Mau chóng lên xe đi!” Lê Mai gấp rút nói.
Triệu Hùng đi vòng sang chỗ tài xế giọng điệu ra lệnh nói: “Anh ngồi sang ghế bên cạnh đi, để tôi lái xe!”
Người lái xe bị ánh mắt của Triệu Hùng làm cho sợ hãi, gật đầu, nhanh chóng đổi sang ngồi ở ghế lái phụ.
Sau khi mọi người lên xe, Triệu Hùng vội vàng khởi động, nhanh chóng đuổi theo hướng chiếc xe màu trắng.
Chiếc xe SAIC Maxus thương mại này có tốc độ tối đa là 90km/ giờ. Về cơ bản vượt quá 70km/ giờ, cơ thể đã muốn bay lên rồi.
Chỉ thấy Triệu Hùng vẫn giữ tốc độ xe lên đến 70km. Ngoại trừ Nông Tuyền ra, những người còn lại trên xe đều đến thở cũng không dám, thầm nghĩ: người đàn ông này thật sự bị điên rồi.
Triệu Hùng lái xe trên đường cao tốc, nhẹ nhàng luồn lách vượt lên phía trước. Ngồi được một lúc, mọi người phải thán phục khả năng lái xe của Triệu Hùng.
Lê Mai không ngờ rằng kỹ thuật lái xe của Triệu Hùng tốt như vậy, quả thật là có thể tận dụng triệt để, hơn nữa vẫn luôn duy trì tốc độ ở 70km. Nếu không phải chiếc xe này, với khả năng của Triệu Hùng đã sớm có thể đuổi kịp chiếc xe màu trắng có rèm che kia.
Lê Mai thấy Triệu Hùng điều khiển xe không có vấn đề gì, lúc này mới hỏi anh: “Anh Hùng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
Triệu Hùng vừa lái xe vừa nói: “Vừa rồi tôi phát hiện có người theo dõi mình, nhưng không ngờ lại trúng phải mưu kế của người khác. Hắn ta khiến tôi dồn toàn sự chú ý lên một chiếc xe khác, sau đó lúc ở khu dịch vụ đã gắn bom hẹn giờ lên xe tôi. Nếu không phải tôi phát hiện có một người áo đen lén lút ở bên cạnh xe tôi rời đi, cứ lên xe rồi khởi động, chỉ sợ là đã bị nổ chết rồi.”
“Người này tâm địa thật ác độc! Có biết được là ai làm không?” Lê Mai hỏi tới.
Triệu Hùng lắc đầu: “Không biết!”
Đột nhiên phía trước xuất hiện một chiếc xe nhỏ màu trắng.
Triệu Hùng không nhìn được biển số xe, nhưng anh có khả năng ghi nhớ đáng kinh ngạc. Nhìn thoáng qua đã nhận ra đó chính là chiếc xe màu trắng có rèm đang chạy trốn.
Triệu Hùng dặn mọi người trong xe: “Tất cả ngồi cho vững, chiếc xe trắng có rèm phía trước chính là xe của hung thủ!”
Lê Mai nghe xong cực kỳ kích thích, hỏi Triệu Hùng: “Anh Hùng, tôi có thể đưa tin về tin tức độc quyền này không?”
“Miễn là cô không làm lộ danh tính của tôi, có thể!”
Lê Mai hai mắt phát sáng nói: “Tốt quá đi! Anh Hùng, anh nhất định phải đuổi theo hắn. Chuyện thăng chức tăng lương của tôi toàn bộ đều dựa vào anh.”