CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hùng nghe theo lời cô em vợ Lý Diệu Linh đặt một cái bánh sinh nhật có tạo hình bạch tuyết ở tiệm bánh ngọt Đinh Hương. 

Trên đường đi về, Triệu Hùng không tự tay cầm lái mà để Nông Tuyền ngồi ở vị trí tài xế. Một đường về nhà, anh giữ chiếc bánh trong tay rất là cẩn thận, chỉ lo bánh ngọt bên trong sẽ bị biến dạng. 

Sức ăn của Nông Tuyền rất lớn, sau khi ăn cơm trưa xong đã phải vội vàng chạy đến Hải Phòng, lúc tới thành phố cũng khoảng sáu giờ tối rồi mà anh ta vẫn chưa được ăn cái gì, cái bụng đã sớm âm thầm đánh trống vì đói. 

“Cậu chủ Triệu Hùng, bánh ngọt kia có thể cho tôi ăn một miếng không? Bụng tôi đói đến mức kêu rộn ràng rồi.” Nông Tuyền vừa lái xe, mắt vừa liếc nhìn đến cái hộp trên tay Triệu Hùng. 

“Cút. Đây là bánh sinh nhật tôi mua cho Thanh Tịnh, không có phần cho cậu đâu.”

“Nhưng tôi thật sự rất đói bụng mà.”

“Lát nữa tôi mời cậu đi ăn buffet.”

Nông Tuyền nghe tới cụm từ “Buffet” ánh mắt lập tức sáng lên. Không ngừng gật đầu nói: “Thế thì tuyệt quá. Cậu chủ, anh không về ở chung với mợ chủ à?”

“Ừ, không cần đâu. Thanh Tịnh không biết là tôi sẽ trở về, đến lúc đó tôi sẽ tạo cho cô ấy một bất ngờ.”

Sau khi tới Hải Phòng, theo như kế hoạch ban đầu sẽ trực tiếp đi ăn cơm. Nhưng khi Triệu Hùng thấy địa điểm quán ăn cách công ty của vợ anh - Lý Thanh Tịnh không xa, anh lập tức nói với Nông Tuyền: “Nông Tuyền, cậu chạy tới công ty Thanh Tịnh một chuyến trước đi. Chắc hẳn bây giờ cô ấy sắp tan làm rồi.”

Ở trong tưởng tượng của Triệu Hùng, vợ của anh có lẽ sẽ đi đến nhà trẻ đón đứa nhỏ trước, sau đó sẽ đưa đứa nhỏ quay về công ty, lúc này cũng gần như là xong việc rồi. 

“Cậu chủ, tôi thật sự đang rất đói bụng mà.” Nông Tuyền oán giận nói.

Triệu Hùng giở giọng hù dọa anh ta: “Nếu cậu không nghe lời thì sau này tôi sẽ không bao giờ để cho cậu đánh nhau nữa.”

Quả nhiên là chiêu này rất có hiệu quả. Sau khi nghe xong Nông Tuyền lập tức ngậm chặt miệng, lái xe chạy về hướng “Công ty thiết kế bao bì Hà Diệp”.

Sau khi đến cửa công ty thiết kế bao bì Hà Diệp, Triệu Hùng nhìn thấy Lý Thanh Tịnh nắm tay Dao Châu, cô đang trò chuyện với một người đàn ông có ngoại hình đẹp trai, cao lớn nào đó. 

Xem xét biểu hiện của hai người bọn họ thì dường như cuộc nói chuyện có chút vui vẻ.

Nông Tuyền vừa nhìn thấy đã có ý định xuống xe đi đến đánh người đàn ông kia một trận nhưng lại bị Triệu Hùng nhanh chóng ngăn lại. 

“Triệu Hùng, người đàn ông này rõ ràng là có ý đồ gì đó với mợ chủ, sao anh không để cho tôi đánh người đó?”

“Đừng có manh động, phải quan sát trước đã. Lỡ đâu đó là khách hàng của Thanh Tịnh thì không được.” Triệu Hùng giải thích cho Nông Tuyền hiểu. 

Quả nhiên, sau khi Lý Thanh Tịnh nói chuyện với người đàn ông kia một lúc thì hai người tách ra. 

Người kia bước lên một chiếc xe Maserati dành cho tổng thống. 

Triệu Hùng nhìn thấy vợ mình mang theo đứa nhỏ và lái xe rời khỏi mới phân phó cho Nông Tuyền: “Nông Tuyền, đuổi theo chiếc Maserati kia đi.”

“Được, cậu chủ.”

Nông Tuyền một bên lái xe, một bên oán giận nói: “Mẹ nội nó, nếu tên này thực sự có ý với mợ chủ thì đừng trách tôi xử gọn nó không chừa lại một chút nào cả.”

Triệu Hùng chắc chắn rằng anh chưa từng gặp qua người đàn ông này. Nhưng người đàn ông này dường như có quen biết rất sâu với Thanh Tịnh, rốt cuộc anh ta là ai đây?

Lúc này, Nông Tuyền đã quên đi cái bụng đói của mình, một đường lái xe đuổi theo chiếc Maserati phía trước rồi dừng lại trước khách sạn Minh Phú, khách sạn của nhà họ Thẩm. 

Sau khi đậu xe xong xuôi, người đàn ông kia mới cùng tái xế bước xuống xe. 

Triệu Hùng thấy thế vội vàng đuổi theo vào trong. 

Khách sạn Minh Phú là do nhà Thẩm Minh mở ra, mà Triệu Hùng với Thẩm Minh lại là bạn bè cho nên hiện tại anh cũng được tính là khách VIP của khách sạn Minh Phú. Hầu như tất cả các nhân viên và quản lý của khách sạn đều quen mặt Triệu Hùng, ngay cả ông chủ Thẩm Minh cũng rất khách sáo với Triệu Hùng nên đám nhân viên quản lý này nọ nào dám đắc tội với anh. 

Lúc Triệu Hùng vừa mới đến, quản lý đại sảnh đã đích thân đi ra đón tiếp anh, nhiệt tình chào hỏi: “Anh Triệu Hùng, anh tới rồi.”

“Ừ. Mau giúp tôi kiểm tra một chút, hai người vừa bước vào kia, bọn họ ở phòng nào?”

Quản lý đại sảnh nghe thế lập tức dẫn theo Triệu Hùng đi đến quầy lễ tân. 

Sau một hồi kiểm tra thì Triệu Hùng cũng đã thấy trong danh sách có một cái tên là Cao Tuấn Vũ.

“Cao Tuấn Vũ?”

Triệu Hùng bỗng nhiên nhớ ra, mình đã từng nhờ Trần Văn Sơn đi điều tra vụ tai nạn xe hơi của vợ mình, cái người tên Cao Tuấn Vũ kia chính là người đã cứu vợ anh lúc đấy. Anh ta còn gọi điện thoại báo tin cho anh biết Lý Thanh Tịnh gặp tai nạn. 

“Chẳng lẽ người đó là anh ta?” Trong lòng Triệu Hùng thầm nghĩ.

Triệu Hùng cẩn thận nhớ lại chuyện xảy ra lúc nãy, đoán chắc chín mười phần là anh ta chứ không thể là ai khác. 

Sau khi biết Cao Tuấn Vũ không có ác ý hay ý đồ gì với vợ mình, lúc này Triệu Hùng mới rời khỏi khách sạn Minh Phú. 

Ra cửa rồi Nông Tuyền mới gấp gáp hỏi Triệu Hùng: “Cậu chủ, người kia có vấn đề gì không?”

“Bây giờ thì không dám chắc được, có thể có vấn đề nhưng cũng có thể không có gì?”

Nông Tuyền “hừ” một tiếng, nói: “Người này mà dám có hành vi gây rối với mợ chủ thì dù thế nào tôi cũng phải giáo huấn anh ta một trận ra trò.”

“Quên đi, không có chứng cứ, chúng ta đừng đoán mò ác ý như vậy. Với lại nói thế nào đi nữa thì anh ta cũng coi như là ân nhân cứu mạng của Thanh Tịnh.”

“Ân nhân cứu mạng?”

Nông Tuyền nghe xong có chút bất ngờ, thầm nghĩ trong đầu vừa rồi vẫn còn là “kẻ quấy rồi” như thế nào mà bây giờ đã trở thành “ân nhân cứu mạng” rồi?

“Được rồi. Không nói về anh ta nữa. Chúng ta đi ăn buffet thôi.”

Triệu Hùng đưa Nông Tuyền đến một nhà hàng buffet thịt nướng kiểu Brazil có tên là “Bratime”.

Giá cả của nhà hàng này cũng thuộc loại là giá cả đại trà, khoảng hai trăm ngàn dành cho một người. 

Sau khi vào trong, vừa vặn có một vài chỗ ngồi đang trống. 

Cơn đói của Nông Tuyền vốn đã sắp lên tới đỉnh điểm, vừa đặt mông xuống đã nóng lòng muốn gắp đồ ăn ngon lắm rồi. Còn cố ý nói với Triệu Hùng lát nữa có món gì ngon thì cứ lấy hết đi.

Một lát sau, Nông Tuyền thật sự mang một mớ đồ ăn trở về. 

Người bên cạnh nhìn thấy mà trợn tròn mắt há hốc mồm. Triệu Hùng đối với hành vi của Nông Tuyền giống như đã sớm tập thành thói quen. 

Nông Tuyền chính là loại người có sức ăn rất lớn, sức ăn của một người nhưng lại giống như là của hai ba người bình thường cộng lại.

Nông Tuyền trời sinh là người có sức mạnh rất lớn, điều này chắc chắn sẽ có liên quan đến việc anh ta ăn nhiều. 

Nông Tuyền vừa ăn vừa nhếch miệng cười nói với Triệu Hùng: “Cậu chủ, vẫn là buffet ăn ngon nhất. Tuy rằng bữa lúc cơm trưa rất đắt nhưng mà ăn vẫn không ngon miệng lắm.”

“Được. Cậu thích thì cứ ăn nhiều một chút. À mà Nông Tuyền, gần đây cậu đã đi thi lên hạng Võ Thần chưa? Thực lực và sức mạnh hiện tại như thế nào?”

“Còn chưa tới ngày mà, qua mấy ngày nữa mới thi.”

Nông Tuyền vừa nhai một miệng đầy đồ ăn, vừa trả lời Triệu Hùng: “Cậu chủ, không phải mỗi ngày anh đều luyện tập sao, còn có thầy giáo rất lợi hại dạy anh có phải không? Thực lực bây giờ của anh sao rồi?”

“Tôi cũng không biết, nhưng mà chắc chắn không có sức mạnh đột phá Địa Bảng đâu, vẫn là Nhân Bảng thôi. Hay mấy ngày nữa tôi với cậu cùng thi đấu thử xem cá nhân có tiến bộ được không?”

“Được. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, sức mạnh của anh bây giờ thật sự rất tốt.” Nông Tuyền nhếch miệng trêu chọc Triệu Hùng. 

Triệu Hùng lườm Nông Tuyền một cái rồi nói: “Cậu cho rằng thần lực trời sinh của mỗi người đều giống nhau sao?”

Nông Tuyền đắc ý cười nói: “Tôi đã ăn cái này rồi, anh ăn nhiều hơn tự nhiên cũng sẽ có sức lực hơn.”

Triệu Hùng nhìn Nông Tuyền trước mắt, hai má chất đầy đồ ăn phồng lên như hai ngọn núi nhỏ, chỉ biết lắc đầu thở dài nói: “Thôi quên đi, tôi còn phải luyện tập đến nơi đến chốn. Nếu không lại luyện thành sức mạnh siêu nhiên như cậu, luyện thành mập mạp một trăm năm mươi kí thì người vợ xinh đẹp của tôi không đòi ly hôn mới lạ đó.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi