CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Quản lý tầng lầu này tên là Thẩm Triệu Hưng, là em vợ của Kỳ Ngọc Phong.

Trước kia Thẩm Triệu Hưng là lưu manh vô lại, vì ẩu đả đánh nhau với người ta nên bị giam. Sau khi ra tù, không tìm được việc làm, nên đến gặp chị của anh ta xin giúp đỡ.

Kỳ Ngọc Phong vốn không muốn cho thằng nhóc này vào trung tâm làm việc, sau đó bà xã thuyết phục đủ kiểu, dưới điều kiện Thẩm Minh cam đoan với anh ta sau này sẽ ăn năn hối lỗi, mới đồng ý cho thằng nhóc này vào trung tâm, làm quản lý tầng lầu.

Anh ta làm quản lý tầng lầu, chủ yếu là phụ trách đảm bảo trật tự trong trung tâm mua sắm. Mỗi ngày lúc Thẩm Triệu Hưng rảnh rỗi, sẽ đi dạo ở các quầy chuyên doanh, thấy sợi dây chuyền ngọc trai này cũng đẹp, mới đánh tiến chào hỏi với chủ tiệm, dự định mua lại với giá vốn, tặng cho chị của anh ta. Chỉ cần dỗ dành chị anh ta thật tốt, anh ta dựa vào thân phận em vợ của Kỳ Ngọc Phong, còn không phải được ăn ngon, uống say sao.

Thẩm Triệu Hưng nghe xong, Triệu Hùng bảo mình đi gọi cho anh rể Kỳ Ngọc Phong, còn giới hạn ba phút. Nếu không, sẽ khiến anh rể Kỳ Ngọc Phong đuổi mình ra khỏi cửa.

Anh ta đã gặp qua nhiều kẻ kiêu ngạo rồi, nhưng chưa gặp qua ai kiêu ngạo như Triệu Hùng.

Thẩm Triệu Hưng thấy Triệu Hùng ăn mặc bình thường, trên tay cũng không có đeo đồng hồ hàng hiệu hay đồ gì quý giá. Mặc dù muốn mua sợi dây chuyền ngọc trai mấy trăm triệu này, nhưng vốn không có ai đối đãi với anh như người có tiền.

“Tên nhóc, một con cóc ghẻ thối tha như mày, khẩu khí cũng lớn đó. Kỳ Ngọc Phong là người mày có thể sai khiến sao? Anh ấy là anh rể của tao, hiểu không. Đúng là một thằng nhóc ngu ngốc.”

Thẩm Triệu Hưng nhìn Triệu Hùng bằng ánh mắt khinh miệt, vốn không để Triệu Hùng vào mắt.

Nhân viên cửa hàng đương nhiên sẽ nói tiếp cho Thẩm Triệu Hưng, nói với Triệu Hùng: “Vị khách hàng này, thật sự xin lỗi. Anh xem quản lý Hưng của chúng tôi đã đặt trước rồi, thật sự không thể bán cho anh.”

Triệu Hùng không để ý đến nhân viên cửa hàng, cười lạnh với Thẩm Triệu Hưng một cái, nói: “Hi vọng anh đừng hối hận.”

Nói xong, lấy điện thoại ra nhấn gọi cho Kỳ Ngọc Phong.

Sau khi điện thoại được kết nối, Kỳ Ngọc Phong vừa thấy là Triệu Hùng gọi tới, lập tức nhận. Thái độ vô cùng cung kính: “Anh Hùng, hiếm khi được anh gọi cho tôi?”

Vừa dứt lời, đã nghe giọng gầm gừ của Triệu Hùng truyền đến.

“Kỳ Ngọc Phong, tôi cho anh hai phút để xuất hiện trước mặt tôi. Nếu không, cái chức tổng giám đốc trung tâm này của anh cũng không cần làm nữa.” Triệu Hùng nói xong, trực tiếp cúp máy.

Sau khi Kỳ Ngọc Phong nghe xong, kinh hãi toát mồ hôi lạnh toàn thân.

Ôi cục cưng của tôi. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?

Không kịp ngẫm nghĩ nữa, Kỳ Ngọc Phong tung bước, vội vã chạy ra khỏi văn phòng. Anh ta dám chắc chắn, nhất định là bây giờ Triệu Hùng đang ở trong “Trung tâm thương mại Tần Uyển”.

Triệu Hùng chỉ cho anh ta hai phút, lại không nói anh đang ở đâu, đây không phải là đang làm khó anh ta sao?

Kỳ Ngọc Phong vừa tìm kiếm Triệu Hùng, vừa liên lạc với hai vị phó tổng giám đốc của trung tâm, phát động bọn họ thông báo cho quản lý các tầng lầu, nhất định phải tìm được anh Hùng lần trước đã đến “Trung tâm thương mại Tần Uyển” trong thời gian ngắn nhất.

Ngoại trừ Thẩm Triệu Hưng ra, hầu như những quản lý của tầng lầu khác đều nhận được dặn dò của Kỳ Ngọc Phong. Nói phải đối đãi với anh Hùng này như khách quý siêu cấp VIP của trung tâm.

Rất nhanh, quản lý của một tầng lầu phát hiện ra Triệu Hùng, kịp thời báo lại cho Kỳ Ngọc Phong. Nói bây giờ Triệu Hùng đang ở “Cửa hàng vàng bạc Phượng Vũ” tầng một. Đồng thời còn nhấn mạnh, quản lý Thẩm Triệu Hưng cũng đang ở đó.

Nghe thấy ba chữ “Thẩm Triệu Hưng”, trong lòng Kỳ Ngọc Phong lộp bộp một cái. Không cần nghĩ cũng biết nhất định là thằng nhóc Thẩm Triệu Hưng này lại gây chuyện nữa rồi.

Kỳ Ngọc Phong vô cùng hối hận, lúc trước nghe lời mẹ vợ, mang em vợ hay gây chuyện sinh sự này đến “Trung tâm thương mại Tần Uyển”.

Lúc Kỳ Ngọc Phong thở hổn hển hồng hộc chạy đến “Cửa hàng vàng bạc Phượng Vũ”, thời gian vừa đúng một phút năm mươi giây.

Kỳ Ngọc Phong bóp eo, thở không ra hơi nói câu chào hỏi với Triệu Hùng: “Anh… Anh Hùng, tôi đến… đến rồi.”

Triệu Hùng liếc nhìn đồng hồ bấm giờ trên điện thoại di động, gật đầu nói: “Cũng không tệ lắm, thời gian một phút năm mươi giây, không có vượt qua hai phút. Nhưng mà, tổng giám đốc Phong, tình trạng thân thể này của anh hình như không ổn đó. Cần phải rèn luyện nhiều hơn mới được.”

“Yên tâm đi, anh Hùng. Tôi nhất định sẽ rèn luyện thật tốt.” Miệng Kỳ Ngọc Phong thở phì phò, cuối cùng mới điều chỉnh hô hấp được.

Thẩm Triệu Hưng thấy anh rể Kỳ Ngọc Phong, còn ra vẻ cung kính với Triệu Hùng, trong lòng thầm than “Thôi rồi.”

Anh ta nhớ lại, trước đó Triệu Hùng ăn nói kiêu ngạo, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ thật sự đụng phải cọng rơm cứng rồi sao?”

Triệu Hùng chỉ vào Thẩm Triệu Hưng hỏi Kỳ Ngọc Phong: “Tổng giám đốc Phong, người tên là Thẩm Triệu Hưng này, nghe nói là em vợ của anh đúng không?”

Kỳ Ngọc Phong nghe xong, Triệu Hùng biết thân phận em vợ của Thẩm Triệu Hưng. Trên mặt ứa ra mồ hôi lạnh, bất chấp khó khăn nói: “Anh Hùng, Thẩm Triệu Hưng quả thật là em vợ của tôi.”

Triệu Hùng hừ lạnh một tiếng, nói: “Tổng giám đốc như anh thật to gan đó. Ai cũng có thể trở thành quản lý tầng lầu sao?”

“Vâng vâng vâng. Tôi thừa nhận việc này là tôi có lòng riêng. Nhưng mà, Thẩm Triệu Hưng làm việc cũng rất chăm chỉ, tôi muốn cho nó một cơ hội để rèn luyện thật tốt.”

Trung tâm thương mại Tần Uyển, là trung tâm có địa vị cao nhất ở thành phố Hải Phòng. Chức vị tổng giám đốc này của Kỳ Ngọc Phong không cần nói cũng biết. Thẩm Triệu Hưng chưa bao giờ thấy anh rể Kỳ Ngọc Phong khiêm nhường với ai như vậy.

Thẩm Triệu Hưng thật sự nhìn không nổi nữa, nói rõ với anh rể Kỳ Ngọc Phong: “Anh rể. Thằng nhãi này cũng không phải ông chủ của anh, anh sợ cái gì chứ?”

“Mày này câm miệng lại ngay.”

Kỳ Ngọc Phong trừng em vợ Thẩm Triệu Hưng một cái thầm nghĩ: “Ngay cả người lãnh đạo trực tiếp Hồ Dân của anh ta, cũng rất cung kính với tên Triệu Hùng này, mình không sợ Triệu Hùng mới là lạ. Hơn nữa, vậy mà Triệu Hùng lại là tài xế đặc biệt của Trần Thiên Trung, anh ta đã sớm được nghe quan hệ giữa Trần Thiên Trung và Triệu Hùng vô cùng đặc biệt. Người thân cận của ông chủ, làm sao dám đắc tội Triệu Hùng.

Triệu Hùng nói với Kỳ Ngọc Phong: “Tổng giám đốc Phong, bây giờ tôi mong là anh lập tức sa thải Thẩm Triệu Hưng. Nếu không, anh và anh ta cùng cuốn gói đi chung với nhau đi.”

Lương hằng năm của Kỳ Ngọc Phong khoảng hơn mười bảy tỷ, đó là còn chưa tính đến những thu thập phụ khác. Anh ta có thể lên đến vị trí này, cũng thật sự là người có bản lĩnh.

Nhưng Kỳ Ngọc Phong biết rõ, dù mình có thành tích tốt chỉ cần một câu của Triệu Hùng, mình sẽ bị Hồ Dân đá khỏi cái ghế tổng giám đốc này.

Sao anh ta có thể vì tên em vợ Thẩm Triệu Hưng, mà mất đi tiền đồ tươi đẹp của mình.

Lúc này Kỳ Ngọc Phong quyết đoán tức giận nói với Thẩm Triệu Hưng: “Thẩm Triệu Hưng, cậu đã bị công ty sa thải, bây giờ lập tức đến bộ phận nhân sự làm thủ tục đi.”

Thẩm Triệu Hưng nhịn Triệu Hùng đã lâu, nghe xong anh rể Kỳ Ngọc Phong thật sự muốn sa thải bản thân. Nhấc tay lên nới lỏng cà vạt trên cổ, anh ta định biểu hiện một chút trước mặt anh rể Kỳ Ngọc Phong mở miệng mắng chửi: “Tao ngược lại muốn xem thằng nhóc như mày dựa vào cái gì mà phách lối như vậy?”

Thẩm Triệu Hưng lao về phía Triệu Hùng.

Lý Diệu Linh thấy bộ dạng hung ác dữ tợn muốn đánh người này của Thẩm Triệu Hưng, nhắc nhở Triệu Hùng: “Anh rể, cẩn thận đó.”

Triệu Hùng đang muốn mượn cơ hội này để xem gần đây mình luyện võ đến bây giờ tiến bộ được bao nhiêu.

Kỳ Ngọc Phong vốn định lớn tiếng quát anh ta dừng lại, nhưng thằng nhóc Thẩm Triệu Hưng này đã xông lên, đá một cái về phía Triệu Hùng. Anh ta đánh nhau đã lâu, mặc dù không biết công phu bài bản, nhưng đánh đấm vẫn rất có lực.

Triệu Hùng cũng đá một cái, sau khi chân hai người đụng vào nhau. Một sức mạnh vô cùng lớn, từ đùi của Triệu Hùng truyền đến, trực tiếp đá Thẩm Triệu Hưng bay ra ngoài.

Thẩm Triệu Hưng không ngờ Triệu Hùng lợi hại như vậy, cho là nhất định anh đã phòng bị trước. Sau khi đứng lên, chỗ chân bị va chạm, truyền đến cơn đau nhói tận tim.

Anh ta đánh nhau từ trước đến giờ, chưa từng bị xấu mặt như vậy. Cố nén cái chân đang bị đau, đi đến trước mặt Triệu Hùng lần nữa. Chỉ thấy Thẩm Triệu Hưng giơ nắm đấm lên, đánh về phía mặt Triệu Hùng.

Triệu Hùng không tránh không né, xòe bàn tay bao trùm nắm đấm của Thẩm Triệu Hưng, cánh tay dùng sức một chút, lập tức nghe thấy Thẩm Triệu Hưng kêu thảm một tiếng “A.”. Chỉ cần Triệu Hùng dùng thêm chút sức nữa là có thể bóp nát xương nắm đấm của anh ta.

Triệu Hùng đá vào bụng Thẩm Triệu Hưng một cái, đá đến mức anh ta nằm rạp xuống đất.

Triệu Hùng lạnh nhạt nhìn Kỳ Ngọc Phong nói rõ: “Tổng giám đốc Phong, đây chính là nhân viên do anh dạy ra sao? Ông Trung và phó tổng giám đốc Dân tin tưởng anh như vậy, để anh ngồi vào vị trí tổng giám đốc của Trung tâm thương mại Tần Uyển, có phải anh nên cho họ một câu trả lời hay không.”

“Anh Hùng, tôi biết mình sai rồi. Nể tình tôi, anh tha cho nó đi. Thằng nhóc này mới ra tù, bây giờ lại vào, thì cũng giống như vậy. Tôi sẽ dạy nó làm người như thế nào một cách thật tốt.”

Triệu Hùng nhẹ gật đầu, nói rõ với Kỳ Ngọc Phong: “Tổng giám đốc Phong, Trung tâm thương mại Tần Uyển vẫn luôn kinh doanh không tệ, điều này cho thấy anh rất biết cách quản lý. Nhưng trung tâm không phải của một mình anh, tất cả đều phải lấy lợi ích của trung tâm làm trọng. Tôi không hi vọng sẽ nhìn thấy tình huống như vậy một lần nữa. Hi vọng anh quản lý người phía dưới cho tốt, chuyện lần này, tôi coi như chưa từng xảy ra, sẽ không báo lại với ông Trung và phó tổng giám đốc Dân. Anh tự giải quyết cho tốt đi.”

“Cảm ơn anh Hùng.” Kỳ Ngọc Phong lau mồ hôi lạnh trên trán.

Lúc này, Triệu Hùng gõ nhẹ lên quầy hàng mấy cái, đối với nhân viên cửa hàng đang ngẩn ra: “Này cô. Người trước đó đặt sợi dây chuyền ngọc trai này, đã bị sa thải rồi, bây giờ có thể bán sợi dây chuyền này cho tôi được chưa?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi