CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Trong văn phòng, Lý Thanh Tịnh đang thảo luận cùng Nghiêm Hồng Đạt của tập đoàn Thiên Vương về việc hợp tác làm ăn. 

Kể từ khi công ty của Lý Thanh Tịnh vay ngân hàng, ngoài vai trò là một công ty thiết kế bao bì, còn làm thêm mảng thiết kế quảng cáo chiếu sáng ngoài trời. Tóm lại là thâu tóm mảng thiết kế đồ họa bao bì sản phẩm và quảng cáo 3D ngoài trời.

Tại thành phố Hải Phòng, công ty thiết kế của Lý Thanh Tịnh lọt vào top 5. Dự án quảng cáo chiếu sáng ngoài trời mới bắt đầu được thực hiện.

Có câu: “Vạn sự khởi đầu nan.” Lý Thanh Tịnh cũng vậy, đem tất cả tiền bạc đầu tư vào dự án quảng cáo này. Lý Thanh Tịnh là một phụ nữ rất tham vọng. Cô hoặc là không làm, nhưng nếu cô muốn làm điều gì, cô sẽ hướng tới mục tiêu tốt nhất. 

Nghiêm Hồng Đạt lần này giao cho cô dự án kỹ thuật ánh sáng lần này trị giá 70 tỷ. Đây chắc chắn là một sự cám dỗ rất lớn đối với Lý Thanh Tịnh.

Nếu dự án này thành công, cô có thể kiếm được 63 tỷ. Khi đó khoản vay ngân hàng 35 tỷ có thể một lần trả hết, sẽ không gặp áp lực kinh doanh. Nhưng bên kia là tập đoàn Thiên Vương. Thiên Vương vừa hợp tác với nhà họ Hà cách đây không lâu. Họ cũng vừa tài trợ cho nhà họ Đào. 

Bởi vì hai điểm này, Lý Thanh Tịnh không ngừng do dự, không biết có nên đồng ý hợp tác này với bên kia hay không. 

Nghiêm Hồng Đạt thấy Lý Thanh Tịnh nhíu mày, biết cô còn do dự, nhân cơ hội khuyên: “Tổng giám đốc Tịnh, tôi giao cho cô dự án này vì cô là cháu gái của bà Đào. Thế nào, chẳng lẽ tiền dâng đến tận cửa cô cũng không cần hay sao?”

Lý Thanh Tịnh chưa kịp trả lời, cửa phòng làm việc đột nhiên bị mở ra. Triệu Hùng bước vào nói: “Đương nhiên không muốn.”

Lý Thanh Tịnh không ngờ chồng mình đến, mỉm cười với Triệu Hùng rồi giới thiệu: “Phó Tổng giám đốc Đạt, đây là chồng tôi - Triệu Hùng.”

“Nghe nói cậu là tài xế của ông Thiên Trung.” Nghiêm Hồng Đạt cố tình nhấn mạnh hai chữ “tài xế”.

Lý Thanh Tịnh khẽ cau mày khi nghe những lời đó.

Nghiêm Hồng Đạt trước giờ nổi tiếng lịch thiệp, không ngờ trong nháy mắt lại thay đổi thái độ như vậy. 

Triệu Hùng đến bên cạnh Nghiêm Hồng Đạt, một tay ấn lên ghế, chế nhạo: “Tài xế thì sao? Phó Tổng giám đốc Đạt hình như rất coi thường nghề tài xế?” 

Nghiêm Hồng Đạt chủ đích tới nói chuyện hợp tác, biết Triệu Hùng không dễ chọc vào. Vừa nãy cũng chỉ có chút bực tức, ngay câu đầu tiên đã bị Triệu Hùng phủ định công sức của mình, liền hạ giọng nói: “Tôi không coi thường nghề tài xế, cũng chỉ là cáo mượn oai hùm thôi.”

Triệu Húc nhanh tay, trực tiếp đem Nghiêm Hồng Đạt nhấc lên khỏi ghế.

“Cậu muốn làm gì?” Nghiêm Hồng Đạt sợ hãi hỏi Triệu Hùng. 

“Ông nói tôi cáo mượn oai hùm sao? Vậy hôm nay tôi sẽ giả hổ. Nếu ông không hiểu, có thể đến gặp Trần Thiên Trung - ông chủ của tôi. Muốn trả thù tôi, ông luôn được hoan nghênh, miễn là có thể chịu hậu quả. Hãy nhớ rằng, Công ty thiết kế bao bì Diệp Tử không hoan nghênh Tập đoàn Thiên Vương, và sẽ không hợp tác với ông. Cút ra ngoài.” 

Triệu Hùng ném Nghiêm Hồng Đạt ra cửa, suýt chút nữa tay ông ta đập vào cánh cửa. Nếu không phải vì Triệu Hùng kiềm nén vài phần sức lực, thì ông ta đã bị thương rồi.

Lý Thanh Tịnh là người làm ăn, không muốn gây thù chuốc oán khắp nơi. Vì vậy cô trách Triệu Hùng: “Triệu Hùng! Sao anh có thể đối xử với phó Tổng giám đốc Đạt như vậy?”

Triệu Hùng bình thản nói: “Anh thế là rất lịch thiệp với ông ta rồi. Nghiêm Hồng Đạt tốt hơn hết ông nên biết thế là nhân nhượng rồi. Nếu còn phái người đến phá công ty của vợ tôi thì tôi sẽ cho ông hối hận vì đã làm nghề này.”

Nghiêm Hồng Đạt biết thằng nhóc Triệu Hùng không thể nói lý lẽ, bộ dạng không bức áp được đối phương, đánh không lại bèn nói một câu: “Hừ! Thật là không biết điều.”

Triệu Hùng nghe xong không khỏi nhíu mày, hô lớn với Đặng Gia Hân ngoài cửa: “Gia Hân, ném lão già Nghiêm Hồng Đạt này ra khỏi cửa.”

Chợt nghe thấy ngoài cửa vang lên giọng nói sợ hãi của Nghiêm Hồng Đạt: “Này! Cô... Cô làm gì vậy? Thả tôi xuống! Tôi muốn kiện cô, để tôi xuống!”

Không lâu sau, Đặng Gia Hân quay lại nói với Triệu Hùng: “Anh Hùng, ông Đạt bị ném ra ngoài rồi.”

“Ừ. Làm tốt lắm, cô đi làm việc tiếp đi. Đừng quên, đóng giúp cửa văn phòng.”

Sau khi cửa phòng làm việc bị đóng lại, vẻ mặt Lý Thanh Tịnh lạnh lùng nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, vừa nãy làm vậy không phải rất quá đáng sao? Nếu tin này bị truyền ra ngoài, không phải anh đã đập nát danh tiếng của công ty rồi sao?”

“Thanh Tịnh, tại sao em lại không khôn ngoan hơn một chút. Lần trước, chuyện của Trần Minh Quân không phải do Vũ Minh và anh trai anh ta Vũ Trần giở trò phá rối phía sau sao? Anh hỏi em, tập đoàn Thiên Vương giúp đỡ nhà họ Đào, em cho rằng là miếng bánh từ trên trời rơi xuống?” Triệu Hùng hỏi vợ mình Lý Thanh Tịnh. 

Lý Thanh Tịnh lắc đầu, nói: “Sẽ không.”

“Em đã biết sẽ không mà còn nói chuyện hợp tác với người bên Thiên Vương, em tin họ sao?”

“Vậy…” Thanh Tịnh bị Triệu Hùng hỏi liền không nói được gì.

Trong lòng cô không phải không lo lắng tập đoàn Thiên Vương âm thầm làm chuyện xấu. Chính vì Thiên Vương đề xuất điều kiện hợp tác 70 tỷ rất mê hoặc. Một khi hạng mục này thành thì có thể một lần trả hết 35 tỷ nợ ngân hàng.

Suy nghĩ một lát, Thanh Tịnh nắm tay Triệu Hùng mỉm cười, kéo tay anh lại gần, hờn dỗi nói: “Được rồi. Em cũng chỉ vì bọn họ lấy 70 tỷ ra quá hấp dẫn. Suy cho cùng nếu hợp tác thành công, chẳng phải có thể đem 35 tỷ trả nợ ngân hàng sớm hơn. Anh biết đấy, em sợ nhất là nợ người khác.”

“Thanh Tịnh! Em không cần vì 35 tỷ này mà áp lực. Anh sẽ giúp em. Hơn nữa, công ty của em đã đi đúng hướng. Chỉ cần mở cửa hàng kinh doanh quảng cáo ngoài trời thì đến lúc đó tiền sẽ không ngừng đổ về.”

Thanh Tịnh gật đầu, nói: “Vâng. Anh nói đúng. Chỉ trách em quá hiếu thắng. Nếu em lặp lại sai lầm của Trần Minh Quân thì tất cả đều công cốc. Cẩn thận vẫn hơn. Chính anh cũng quá thô lỗ đối với Nghiêm Hồng Đạt rồi.”

Triệu Hùng thấy bà xã nắm tay mình thì rất vui vẻ. Khóe miệng không khỏi mỉm cười hạnh phúc, nói: “Vậy em cho rằng Nghiêm Hồng Đạt đáng để anh tôn trọng sao?”

“Dù anh không tôn trọng người ta cũng không nên ném người ta ra ngoài như rác thế chứ?”

Triệu Hùng khẽ hừ một tiếng: “Chuyện này quá dễ dàng. Nếu như phát hiện tập đoàn Thiên Vương thật sự lợi dụng nhà họ Đào, anh sẽ bắt bọn họ trả giá.”

“Xem anh có thể làm gì. Đừng quên rằng anh chỉ là một tài xế, không phải Trần  Thiên Trung, người giàu nhất thành phố Hải Phòng kia.”

Người khác nói như vậy, ắt hẳn sẽ bị Triệu Hùng trút giận. Nhưng bà xã nói như vậy, ngược lại làm hai vợ chồng liếc mắt đưa tình với nhau.

Triệu Hùng rất thích bà xã xưng hô như vậy với mình, kéo Thanh Tịnh tới hôn nhẹ một cái, cười nói: “Dù anh là tài xế, cũng sẽ không để kẻ nào khinh thường em.”

“Anh định giúp nhà họ Đào sao?” Cô mở to mắt hỏi anh.

Triệu Hùng nhún vai cười nói:  “Em nói, anh chỉ là tài xế.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi