CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Lý Thanh Tịnh thường xuyên đi giao dịch với thương nhân nên cô ấy có thể xác định chủ nhân của chiếc xe bằng cách thông qua một số biển số xe.

Sau khi xuống xe, Lý Thanh Tịnh xem từng biển số xe ở bãi gửi xe.

Nhìn một hồi, cô choáng ngợp! Lý Thanh Tịnh khẳng định hơn nửa tỷ phú ở thành phố Hải Phòng tất cả đều đã đến đây tập hợp.

Phải biết rằng thành phố Hải Phòng chỉ là một thành phố thuộc tuyến ba tuyến bốn mà thôi. Mà số tỷ phú ở thành phố nhỏ như thế này mọc ra đã là chuyện không tưởng rồi. Huống hồ ở đây có tận vài người tỷ phú có hàng chục ngàn tỷ hàng trăm tỷ.

Người mà Lý Thanh Tịnh đang nhắc đến là vị khách hàng họ Trịnh, là một ông thương nhân lớn có tiếng sở hữu một trung tâm thương mại rất lớn

Vị thương nhân họ Trịnh này đến từ một thành phố khác và ông ta đang có ý định đầu tư vào một trung tâm mua sắm ở Hải Phòng. Việc kinh doanh in ấn quảng cáo POP ngoài trời, cũng như in ấn nội bộ các thứ sẽ được giao cho công ty của Lý Thanh Tịnh.

Trước đây Lý Thanh Tịnh chưa từng quen biết ông lớn này, chỉ là hâm mộ nên có liên lạc với công ty của Lý Thanh Tịnh.

Vốn dĩ việc này cô có thể giao cho quản lý dưới mình làm thay. Nhưng mà ông chủ Trịnh nghe nói Lý Thanh Tịnh là mỹ nữ đệ nhất thành phố Hải Phòng nên muốn nhân cơ hội này gặp cô, không biết Lý Thanh Tịnh phải đẹp đến cỡ nào nhỉ!

Vừa gặp mới biết, quả nhiên là danh bất hư truyền.

Lý Thanh Tịnh cao một mét bảy, không quá béo cũng không quá gầy. Da trắng như tuyết, môi đỏ như son. Có lẽ vì đã sinh con nên trên người cô mang phong vị của một người phụ nữ thành thục, đẹp mặn mà. Nhưng mà ông chủ Trịnh căn bản chỉ muốn chiêm ngưỡng nhan sắc của đệ nhất mỹ nhân Hải Phòng như thế nào, cũng không phải là loại ham mê sắc đẹp.

Ông chủ Trịnh thấy Lý Thanh Tịnh thì dừng bước, nhìn thấy Lý Thanh Tịnh đang suy nghĩ nhìn biển số xe khắp nơi thì hắng giọng hỏi: “Giám đốc Lý! Cô làm sao vậy?”

Sau đó Lý Thanh Tịnh mới ngẩn ra, nói: “Tôi không sao.”

“Ông chủ Trịnh, chúng ta vào thôi! Nhà hàng Yến Tân nổi tiếng với món ăn ngon, chúng ta nên vào thưởng thức thôi!

“Nhất định rồi! Đi thôi!”

Lý Thanh Tịnh dẫn theo Đặng Gia Hân, ông chủ Trịnh cũng dẫn theo một nữ thư ký, bốn người cùng nhau vào nhà hàng Yến Tân.

Hoạt động kinh doanh của nhà hàng Yến Tân vô cùng thịnh vượng, ngoại trừ các nhà hàng hạng sao thì đây là địa điểm ăn uống có tiêu chuẩn cao nhất ở Hải Phòng.

Trước khi đến, Lý Thanh Tịnh chỉ đặt một bàn riêng chứ không đặt phòng riêng.

Cô biết Triệu Hùng có thẻ VIP của nhà hàng Yến Tân, nhưng cô không dùng đặc quyền này.

Bàn riêng này cũng tương tự với kết cấu chiếc bàn tròn quay xung quanh.

Bốn người ngồi xung quanh chiếc sô pha da mềm mại, Lý Thanh Tịnh đưa thực đơn cho ông chủ Trịnh để ông gọi món.

Ông chủ Trịnh cũng không khách sáo, lấy thực đơn gọi vài món.

Lý Thanh Tịnh mời khách đương nhiên là không thể quá nghiệp dư rồi. Cô biết rõ là gọi món ăn không hết, nhưng vì giữ thể diện nên gọi thêm hai món nữa, tiện thể lấy thêm chai rượu vang đỏ.

Ông chủ Trịnh tuy rằng là người không ham mê sắc đẹp nhưng là người sành thưởng thức rượu. Ông ta nói với Lý Thanh Tịnh: “Giám đốc Lý, cô uống với tôi vài ly nhé! Chai rượu vang đỏ kia uống thì mê mất, uống nhiều rồi còn đầy bụng.”

“À thì…” Sắc mặt Lý Thanh Tịnh hơi gượng gạo, nói: “Ông chủ Trịnh, tửu lượng của tôi không được tốt lắm. Như vậy đi! Tôi uống rượu vang đỏ, còn tôi sẽ để thư ký của tôi uống rượu tiếp ngài, vậy có được không?”

Tửu lượng của Đặng Gia Hân khá tốt. Cho nên hầu như trong trường hợp cần uống rượu, đều là Đặng Gia Hân thay mặt Lý Thanh Tịnh uống.

Ông chủ Trịnh nghe vậy thì không khỏi lập tức nhíu mày, lạnh nhạt nói với Lý Thanh Tịnh: “Giám đốc Lý, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, mà cô lại không nể mặt tôi thế?”

Đây chính là làm ăn lợi nhuận hơn ba trăm triệu. Nếu như cô cứ từ chối lời mời uống rượu của đối phương, không tình nguyện hợp tác, thì chuyến làm ăn này coi như xong!

Lý Thanh Tịnh đành đầu hàng: “Vậy thì được rồi! Nhưng mà trước đó tôi đã giải thích với ông chủ Trịnh rồi, tửu lượng của tôi không được tốt, đến lúc đó không tiếp đãi tốt ông chủ Trịnh thì ông đừng phiền lòng nhé!”

“Không sao, không sao!”

Tuy ông chủ Trịnh ngoài mặt nói không sao nhưng trong lòng ông ta thực sự rất thích xem bộ dạng say như chết của người ta. Đặc biệt là một đại mỹ nhân vô cùng xinh dẹp như Lý Thanh Tịnh đây, khi uống rượu say không biết sẽ mê hoặc thế nào nhỉ, cho dù chỉ là thưởng thức nhưng ngẫm lại đây cũng là một loại hưởng thụ rồi.

Uống rượu rồi lại uống rượu, làm ăn rồi lại làm ăn! Ông chủ Trịnh này ngoại trừ là người thích uống rượu, ông ta còn là người rất tình nguyện rót rượu cho người ta, phương diện nhân phẩm quả là không chê chỗ nào.

Lý Thanh Tịnh và ông chủ Trịnh bàn hợp đồng tương đối thoải mái, một số ý tưởng thiết kế của công ty cô đã được ông chủ Trịnh tán thành. Chỉ là lúc uống rượu, Lý Thanh Tịnh chỉ đành “cắn răng mà nuốt”, không nói được lời nào.

Mà ông chủ Trịnh lại cứ liên tục rót cho Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh nói tửu lượng của cô có hạn, muốn để cho Đặng Gia Hân uống đỡ mình nhưng ông chủ Trịnh nhất quyết không đồng ý, nếu như Lý Thanh Tịnh không uống rượu thì khỏi cần nói chuyện làm ăn hợp tác nữa.

Rơi vào thế bí, để có thể thuận lợi kinh doanh, Lý Thanh Tịnh chỉ đành tiếp tục hầu rượu với ông chủ Trịnh. Nhưng đúng là tửu lượng của cô không được tốt, hai ba ly thôi đã say mèm rồi, hai gò má đã đỏ ửng, đầu óc choáng váng, cơ thể cũng mềm nhũn ra!

Nếu không phải do Lý Thanh Tịnh say rượu thì cô và Triệu Hùng cũng sẽ không có con ngoài ý muốn. Cho nên, tửu lượng của Lý Thanh Tịnh quả thực là chằng ra sao cả.

Lý Thanh Tịnh đã lộ ra vẻ say rượu, bản thân cô đã rất xinh đẹp rồi, nay lại đang say rượu, càng quyến rũ một cách khác người.

Ông chủ Trịnh lại rót cho Lý Thanh Tịnh một ly rượu nữa, cô tròn mắt nhìn ly thủy tinh mờ mờ ảo ảo, khoát tay: “Ngài Trịnh, tôi thật sự không thể uống nổi nữa!”

“Giám đốc Lý, cô như vậy là không nể mặt tôi rồi đấy! Chúng ta hợp tác làm ăn thoải mái như vậy, đừng vì dăm ba ly rượu mà làm tôi tụt hứng chứ. Có lẽ làm như vậy sẽ khiến tôi lo lắng về đối tác làm ăn của mình đấy!”

“Tôi…”

Đặng Gia Hân cướp lấy ly rượu trước mặt Lý Thanh Tịnh, cô biết Lý Thanh Tịnh sắp không chịu nổi nữa, uống vào nữa không say không phải là người.

“Ông chủ Trịnh, tửu lượng của giám đốc Lý chúng tôi không được tốt. Hay là tôi thay mặt cô ấy uống ly này nhé!”

Ông chủ Trịnh trừng mắt, hung dữ mắng Đặng Gia Hân xối xả: “Thư ký Đặng, phẩm rượu cũng như nhân phẩm con người. Nếu như ngay cả uống rượu mà giám đốc Lý bên cô còn không làm được thì tôi làm sao có thể yên tâm giao đơn hàng cả ngàn tỷ cho giám đốc Lý được chứ.”

“Nhưng thật sự giám đốc Lý của chúng tôi không uống nổi nữa!” Đặng Gia Hân không tài nào chấp nhận nổi, cô hận không thể tẩn cho ông chủ Trịnh này một trận tơi bời, nhưng nghĩ ảnh hưởng đến việc làm ăn của Lý Thanh Tịnh nên thôi.

Lý Thanh Tịnh rất coi trọng đơn hàng này, đơn giản lợi nhuận này ít nhất cũng phải vài tỷ, là một dự án lớn. Vả lại, không những trả được khoản vay ngân hàng sớm hơn mà nhân viên công ty còn được thưởng thêm cuối năm.

Lý Thanh Tịnh lấy ly rượu trong tay Đặng Gia Hân, sảng khoái nói: “Được rồi, tôi uống!” Dứt lời, cô ngửa cổ uống cạn ly rượu.

Bỗng nhiên, ly rượu bị một người khác lấy mất.

Người cướp lấy ly rượu của Lý Thanh Tịnh là Triệu Hùng.

Triệu Hùng nhấc ly rượu kia lên, sau đó hất thẳng cả ly rượu vào mặt ông chủ Trịnh.

Không chỉ ông chủ Trịnh á khẩu mà cả lý Thanh Tịnh cũng kinh hoàng!

Không phải bây giờ Triệu Hùng đang đi cùng Trần Thiên Trung đi Lào Cai nghỉ dưỡng sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?

Lý Thanh Tịnh cảm giác như cơn say của mình đã vơi đi ít nhiều, trong lòng thầm kêu khổ, sắp toang rồi. Mình vất vả lắm mới giành được một đơn hàng lớn, thế mà lại bị Triệu Hùng hất cho một chén đổ sạch.

“Triệu Hùng, anh đang làm cái gì vậy?” Lý Thanh Tịnh dựng đứng lên, hét Triệu Hùng.

Ông chủ Trịnh đưa tay lau mặt bị hất đầy rượu, chỉ vào Triệu Hùng nói với Lý Thanh Tịnh: “Giám đốc Lý, đây là ai? Cô có nên cho tôi một lời giải thích không!”

Lý Thanh Tịnh dè dặt nói: “Anh ấy… anh ấy là Triệu Hùng, là chồng của tôi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi