CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Trần Văn Sơn nói với Triệu Hùng, người phụ nữ này tên là Phó Lê, là người phụ trách của Tập đoàn Thiên Vương ở Hà Nội.

Trước mắt "Thiên bảng" tổng cộng có một trăm ba mươi sáu người, người phụ nữ Phó Lê này xếp hạng thứ chín mươi tám.

"Phó Lê là cao thủ của Thiên Bảng?" Triệu Hùng nghe được thông tin như vậy, không khỏi kinh sợ.

Trần Văn Sơn gật đầu, nói Phó Lê là một nhân vật rất khó đối phó, biệt danh là "Người đẹp rắn".

Lúc biết được Phó Lê là cao thủ của Thiên Bảng, Triệu Hùng sợ hãi đến nỗi một thân toàn mồ hôi lạnh. Ngay cả tu vi của Nông Tuyền vẫn đang dừng lại ở Địa Bảng, không ngờ rằng võ thuật của Phó Lê lại còn trên cả Nông Tuyền. Hơn nữa, tu vi của người như anh vẫn đang xếp trong Nhân Bảng.

Nếu như lúc đó Phó Lê ra tay với mình, thực sự là lành ít dữ nhiều.

Con mẹ nó chứ!

Người phụ nữ này quả là một nhân vật nguy hiểm, sau này gặp được phải đặc biệt đề phòng.

Trong toàn bộ Hải Phòng, Triệu Hùng chỉ biết rằng Trần Văn Sơn là người của Thiên Bảng, bây giờ lại nhiều thêm một Phó Lê. Nhất thời lại trở nên náo nhiệt rồi.

Nghĩ lại về công phu của mình, còn không bằng một người phụ nữ, Triệu Hùng cảm thấy đây chính là một sự đau thương, xem ra còn phải cố gắng hơn nhiều mới được!

Trần Văn Sơn căn dặn Triệu Hùng: "Cậu chủ, mặc dù tu vi của Nông Tuyền đứng trong Địa Bảng, nhưng khi đánh nhau với Phó Lê chưa hẳn sẽ thua."

"Tại sao?" Triệu Hùng khó hiểu mà hỏi.

Trần Văn Sơn nói: "Nông Tuyền trời sinh đã có sức mạnh ghê gớm, cho dù là tôi, cũng không dám đỡ quả đấm của cậu ta. Bảng võ thần chỉ là một cái danh mà thôi, là kiểu trải qua kiểm tra để sắp xếp. Lúc thực chiến, nhất là đánh tay đôi, kỹ năng có thể vượt qua cả sức lực. Vì vậy, mềm sẽ sợ cứng, cứng lại sợ người liều mạng, cứ như vậy thôi! Thế nên, không phải lúc nào bên mạnh cũng thắng, cậu đừng để cho xếp hạng ở bảng Võ thần đánh lừa."

"Ừ! Anh nói cũng rất có lý. Nhưng dù nói như thế nào đi nữa, người phụ nữ Phó Lê này xếp hạng bảng Võ thần cao như vậy, nhất định là người có bản lĩnh, vẫn là phải nên cẩn thận một chút."

Trần Văn Sơn gật đầu, nói: "Nếu như Phó Lê đã đến Hải Phòng, chứng tỏ tập đoàn Thiên Vương sắp ra tay rồi. Cậu với ông Thiên Trung phải cẩn thận mới được!"

"Ừ! Tôi sẽ tìm thời gian nói chuyện với ông Thiên Trung. Lần này, phải nghĩ biện pháp đuổi tập đoàn Thiên Vương ra khỏi Hải Phòng. Nếu không, cứ để lại ở bên cạnh chúng ta như vậy, sau này sẽ không biết trước được hậu họa như thế nào."

"Tôi đồng ý với ý kiến của cậu. Đúng rồi, có một chuyện tôi chưa nói với cậu."

"Chuyện gì?" Triệu Hùng hỏi Trần Văn Sơn.

"Hà Quý Nam chết rồi!"

"Gì cơ?"

Nghe thấy tin tức Hà Quý Nam đã chết rồi, Triệu Hùng lập tức kêu lên kinh ngạc.

Trần Văn Sơn thực sự không hổ là "Thần thám số một", anh ta vừa xuất viện, lại có thể biết được thông tin Hà Quý Nam đã chết, mà Triệu Hùng lại không hề hay biết.

"Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vây?" Triệu Hùng gấp gáp hỏi Triệu Văn Sơn.

Triệu Văn Sơn lắc đầu nói: "Tôi cũng không biết, là một người bạn cảnh sát nói với tôi. Họ phát hiện Hà Quý Nam chết trong một chiếc hồ ở công viên. Chết do đuối nước, rốt cuộc là do đuối nước mà chết hay là do nguyên nhân khác cũng không biết được. Nhưng cảnh sát suy đoán là cố ý giết người."

Ai lại đi giết Hà Quý Nam? Đây là một câu hỏi lớn trong lòng Triệu Hùng.

"Văn Sơn, chuyện đó xảy ra lúc nào vậy?"

"Chắc là vào ngày Hà Quy Chính và Hà Thịnh Kha bị bắt."

Dĩ nhiên Triệu Hùng không ngờ đến Hán Vân Hiển sẽ ra tay với Hà Quý Nam.

Hà Quý Nam đã chết, nhà họ Hà cũng xem như đã hoàn toàn hết rồi. Anh phải nắm bắt được cơ hội này, thu gom toàn bộ tài sản của nhà họ Hà.

Sau khi Hà Quy Chính và Hà Thịnh Kha bị bắt, quyền quản lý tài sản nhà họ Hà rơi vào tay Hà Quý Nam. Bây giờ, bên ngoài vẫn chưa biết thông tin là Hà Quý Nam đã chết. Vì vậy, Triệu Hùng phải nhanh chân một bước, thu hết tài sản nhà họ Hà vào túi. Đúng rồi, nhà họ Thẩm và nhà họ Dư là những người tốt nhất để hợp tác cùng.

Nghĩ đến đây, Triệu Hùng lập tức gọi điện thoại cho Hồ Dân. Nói rằng Hà Quý Nam đã chết rồi, cảnh sát vẫn chưa để lộ thông tin này ra. Bảo ông ta hợp tác với nhà họ Thẩm và nhà họ Dư, cùng nhau thu mua lại tài sản nhà họ Hà ở Hà Nội.

Ở Hải Phòng, chỉ Tập đoàn Hùng Quang có bản lĩnh như vậy. Ngay cả Tập đoàn Thiên Vương cũng không thể theo kịp.

nhà họ Thẩm và nhà họ Dư lần lượt nhận được điện thoại của Triệu Hùng, bảo bọn họ hợp tác với Tập đoàn Hùng Quang của Hồ Dân, để phân chia các hạng mục mới ở nội thành của nhà họ Hà ra.

Cứ như vậy, Triệu Hùng đã hoàn thành rồi, sắp đặt toàn bộ lại nội thành mới và khu vực ngoại ô Hà Nội.

"Văn Sơn, anh dưỡng thương cho tốt vào. Lần này chúng ta với Tập đoàn Thiên Vương chắc chắn sẽ xảy ra một trận chiến lớn. Một khi người phụ nữ Phó Lê kia ra tay, trước mắt chỉ có anh có thể đối phó được. Chúng ta còn chưa biết được rằng bọn họ có còn cao thủ nào nữa không. Đúng rồi, trong khoảng thời gian này anh phải âm thầm điều tra chuyện của Tập đoàn Thiên Vương. Nếu như có bất cứ động tĩnh gì, phải ngay lập tức báo cho tôi."

"Vâng thưa cậu chủ."

Triệu Hùng lại nói chuyện với Trần Văn Sơn thêm một hồi, rồi mới đứng dậy rời khỏi phòng thám tử tư của anh ta.

Không ngờ nghe được tin tức Hà Quý Nam chết rồi, làm cho trong lòng Triệu Hùng trở nên trĩu nặng.

Rốt cuộc là ai đã giết Hà Quý Nam?

Là người của Tập đoàn Thiên Vương? Hay là kẻ thù của nhà họ Hà?

Trong đầu Triệu Hùng đột nhiên nhảy ra hình dáng của Hán Vân Hiển.

À!

Trong khoảng thời gian này, tên nhóc này sao lại yên lặng như vậy? Có chút khác với phong cách của Hán Vân Hiển! Hơn nữa quan hệ của Hán Vân Hiển với Hà Quý Nam không tệ, anh ta có biết chuyện Hà Quý Nam đã chết rồi không?

Nghĩ đến đây, Triệu Hùng lái xe đi đến nhà họ Hán.

Lúc gần đến cổng nhà họ Hán, Triệu Hùng dừng xe lại bên đường. Anh nhìn thời gian, còn một tiếng hơn nữa là con gái tan học.

Nếu như không có thu hoạch gì, thì trực tiếp lái xe đến nhà trẻ đón con gái. Đợi hơn bốn mươi phút, một chiếc Bentley dừng lại trước cửa nhà họ Hán.

Một bóng dáng quen thuộc đi xuống từ chiếc xe Bentley, lúc đi vào nhà họ Hán, Triệu Hùng không khỏi ngây người, bởi vì người đàn ông đi vào nhà họ Hán không phải ai khác mà chính là ân nhân cứu mạng của Lý Thanh Tịnh, công tử nhà giàu đến từ nhà họ Cao, Cao Tuấn Vũ.

Vào ngày sinh nhật của Lý Thanh Tịnh, Cao Tuấn Vũ bày ra bộ dạng theo đuổi tình yêu với vợ anh. Không ngờ tới, Cao Thiên Vũ lại quen biết với Hán Vân Hiển, hai người đó còn đang ở cùng nhau.

Phát hiện này, không khỏi làm Triệu Hùng nhíu mày. Xem ra, mình lại nhiều hơn một đối thủ nữa rồi. Có phát hiện như vậy, Triệu Hùng đã không cần phải xem tiếp nữa rồi, liền lái xe trực tiếp đến nhà trẻ, chuẩn bị đón con.

nhà họ Hán.

Hán Vân Hiển thấy Cao Tuấn Vũ đến, lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười chào đón.

"Anh Vũ, anh đến rồi."

Cao Tuấn Vũ lớn hơn Hán Vân Hiển hai tuổi. Vì vậy, Hán Vân Hiển gọi anh ta là anh Vũ.

Cao Tuấn Vũ gật đầu, cười nói với Hán Vân Hiển: "Vân Hiển, cậu nghĩ kỹ rồi hả, muốn đi lên tỉnh giúp nhà họ Cao chúng tôi rồi?"

Hán Vân Hiển bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, cười khổ nói: "Anh cũng biết tình hình của Tập đoàn Hạo Thành của nhà em rồi đấy. Em mà ở lại đây nhất định sẽ bị tên Triệu Hùng kia chèn ép. Em không cam tâm, vì vậy muốn nhờ anh Vũ giúp em, em đồng ý làm việc cho nhà họ Cao."

Cao Tuấn Vũ đắc ý cười lớn: "nhà họ cao cúng tôi có được một cao thủ về thương mại như cậu, chắc chắn sẽ phát triển nhiều kế hoạch lớn. Vân Hiển, cậu yên tâm! Chỉ cần cậu đồng ý giúp nhà họ Cao chúng tôi, tôi sẽ giúp cậu đánh bại tên nhóc Triệu Hùng kia."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi