CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hùng cầm cây roi dài ra tay, bày ra tư thế tấn công, trái lại vẻ mặt Trọng Ảnh bình tĩnh, ngoắc ngón tay với Triệu Hùng.

Thấy Trọng Ảnh khinh thường mình như thế, Triệu Hùng liên tiếp rất ra vài roi, mỗi lần khi roi chuẩn bị rơi vào người Trọng Ảnh, Trọng Ảnh đều nghiêng người tránh đi.

Triệu Hùng đã luyện võ công lâu như vậy, nhưng anh không tin cái tà thuật này.

Roi dài phát huy hết tác dụng, chỉ nghe thấy trong không gia có tiếng “Bốp! Bốp!” như sấm. Triệu Hùng vung bốn, năm mươi roi nhưng vẫn không đánh trúng Trọng Ảnh.

Triệu Hùng thế mới biết, mình và cao thủ chân chính có chênh lệnh rất nhiều.

Trọng Ảnh cố ý mỉa mai Triệu Hùng, nói: “Anh học lâu như vây, cuối cùng chỉ có chút bản lãnh này thôi sao?”

Một câu của Trọng Ảnh đã thành công khơi dậy tâm lý hiếu thắng của Triệu Hùng.

Chỉ thấy dồn hết nọi lực vào trong chiếc roi.

Mỗi khi Triệu Hùng vung roi, âm thanh của tiếng roi như long trời nở đất.

“Bốp!”

Một roi của Triệu Hùng đánh vào nền gạch vuông màu xanh, liền nghe thấy tiếng “Rắc!” một phát, viên gạch màu xanh bị đánh nứt ra, nhưng Trọng Ảnh đã lợi dụng bộ phát quỷ dị khéo léo tránh né.

Từ đầu đến cuối, Trọng Ảnh đều không ra tay đánh lại Triệu Hùng.

Cả bộ pháp roi của Triệu Hùng đều không có đánh trúng một góc áo của Trọng Ảnh, điều này không khỏi khiến anh hoài nghi, bao nhiêu lâu nay mình cực khổ luyện phải chăng không có giá trị gì.

Trọng Ảnh chậm rãi đi về phía Triệu Hùng, ản ủi anh: “Cậu đừng nản chí, cậu mạnh hơn nhiều so với tôi nghĩ. Nếu như không phải tôi tập trung toàn lực né tránh roi dài của cậu thì chắc chắn đã bị trúng chiêu.”

“Anh không cần an ủi tôi, cho dù đòn roi của tôi có mạnh hơn nữa thì vẫn không đánh trúng anh.” Triệu Hùng móc thốc lá từ trong túi ra đưa cho Trọng Ảnh.

Trọng Ảnh lắc đầu, không nhận thuốc của Triệu Hùng.

Triệu Hùng tự châm cho mình một điếu thuốc.

Anh nghe thấy Trọng Ảnh nói: “Cậu bây giờ kỹ thuật có thừa, nhưng lại không thể khống chế được.”

“Chính là nói, cậu vẫn còn thiếu tốc độ, điều này không chỉ ám chị cậu khiếm khuyết về sức mạnh, mà cả phương diện tốc đọ của cậu cũng có khiếm khuyết. nếu như tốc độ của cậu không thể theo kịp não, thì kết quả chính là như vầy. Tất nhiên, rất ít người tốc độ cơ thể có thể theo kịp não. Đây cũng là chỗ mà người tập vo như chúng ta cần tăng cường, đã nghe qua Cổ Thượng Tảo Thạch Thiên trong Lương Sơn hảo hán chưa?”

“Tất nhiên là nghe qua, không phải là khinh công của ông ấy rất lợi hại sao?” Triệu Hùng hỏi ngược lại.

Trọng Ảnh khẽ gật đầu, nói: “Sở dĩ Thạch Thiên được gọi là Cổ Thượng Tảo Thạch Dời là đẻ nói khinh công của ông ấy, khi ông ấy nhảy lên một chiếc trống nhẹ nhàn giống như là một con bọ chét. Đừng thấy Thạch Thiên làm trộm, nhưng khinh công của ông ấy lại xuất chúng nhất trong Lương Sơn hảo hán. Cậu nghĩ xem, con người có thể trọng nặng như vậy, khi nhảy lên chiếc trống chắc chắn sẽ phát ra âm thcậu, nhưng Thạch Thiên nhảy lên lại không phát ra bất cứ âm thcậu nào. Nói dễ hiểu, giống như người hiện đại bây giờ làm việc, dùng bàn phím gõ chữ, có người một phút có thể gõ ra mấy chục chữ, đó là tốc độ gõ chữ bình thường, nhưng có người có thể luyện đến trình độ một phút gõ mấy trăm chữ, đây chính là sự chênh lệch. Cậu chỉ cần nhìn thẳng vào sự chênh lệch này là võ công có thể càng tiến bộ.”

Sau khi nghe Trọng Ảnh nói xong, Triệu Hùng hiểu ra.

Người nhảy lên trống có thể không phát ra âm thanh, như vậy khi anh vung roi cũng có thể làm cho nó không phát ra âm thanh, đây chính là ‘Khống chế tự nhiên’ mà Trọng Ảnh nói. Đến lúc đó muốn phát ra tiếng thì không phát ra tiếng, muốn không phát ra tiếng thì không phát ra tiếng, đây mới thật sự gọi là luyện đến đỉnh cao.

Triệu Hùng hung hăng hút vài hơi, híp mắt ỏi Trọng Ảnh: “Trọng Ảnh, những gì anh vừa nói có lợi với tôi rất nhiều, tôi cảm thấy rất hứng thú đối với thân thủ của anh, anh đến vô ảnh đi vô cung, có thể đến gần tôi mà không bị tôi phát hiện, may mắn mà anh là bạn chứ không phải địch, nếu là địch thì cái mạng này của tôi chắc không còn nữa rồi.”

Trọng Ảnh nói: “Tôi tập chung vào luyện khinh công, nếu thực sự đánh nhau thì thực lực cũng không khác biệt cậu là bao. Cái này gọi là tấc có chỗ ngắn, thước có chỗ dài! Nếu cậu muốn luyện khinh công thì tôi có thể dạy cậu. Nhưng mà, luyện khinh công cũng phải chịu khổ, không biết cậu có thể ăn nổi cái khổ này không?”

Triệu Hùng nghĩ thầm: ‘Mình ngày nào cũng hơn nửa đêm đi uyện công, chưa từng vắng một ngày nào. Lại nói, người luyện võ, không chịu khổ thì làm sao có thể luyện thành võ công cao cường được.’

Mọt nguyên nhân quan trọng khác khiến Triệu Hùng chịu khó luyện võ là vì muốn hỏi ra chân tướng sự tình trong miệng Trần Thiên Hà, muốn sớm ngày luyện thành tài.

“Tập võ không có gian khổ.” Sau khi Triệu Hùng hút thuốc xong thì vứt tàn thuốc lá xuống đất.

“Được, vậy cậu chờ tôi một chút.” Trọng Ảnh nói xong thì tung người nhảy lên, biến mất không thấy bóng dáng.

Trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi của Trọng Ảnh đâu cả.

Triệu Hùng thấy khinh công của Trọng Ảnh quả nhiên vô cùng huyền diệu, trong ánh mắt không khỏi toát lên vẻ hâm mộ.

Đợi khi Trọng Ảnh trở về, trên tay anh ta có thêm một cái xẻng.

Nhìn thấy cái xẻng, Triệu Hùng không hiểu hỏi: “Trọng Ảnh, anh cầm cái xẻng làm gì vậy?”

Trọng Ảnh cười nói: “Đợi một lát nữa cậu sẽ biết!” Nói xong anh ta dùng xẻng đào một cái hố sâu.

Cái hố sâu khoản bảy, tám mươi centimet, chiều rộng khoảng chừng bảy mươi centimet.

Trọng Ảnh bảo Triệu Hùng nhảy vào trong hố, ròi lại nhảy lên.

Triệu Hùng nghe Trọng Ảnh nói vậy thì không khỏi nhíu mày, xem ra Trọng Ảnh đã có chuẩn bị, nếu không đã không có khả năng lấy xẻng từ trong cốp xe nhanh như vậy.

Triệu Hùng nhảy xuống hố sâu, nói đàu với Trọng Ảnh: “Anh không định chôn sống tôi đấy chứ?”

“Tôi đang dạy cậu luyện khinh công.”

“Luyện khinh công là luyện như vầy sao?” Triệu Hùng rất là không hiểu hỏi.

Trọng Ảnh không đẻ ý đến Triệu Hùng, hỏi: “Cậu thử nhảy lên!”

Triệu Hùng hai chân co lại, chân phát lực, "Vụt!", liền dễ dàng nhảy ra khỏi hố.

Trọng Ảnh nhìn thấy Triệu Hùng nhảy rất nhẹ nhàng, không khỏi khẽ gật đầu nói với anh: “Buộc túi cân vào hai chân rồi thứ lại lần nữa!”

Triệu Hùng buộc những chiếc túi cân anh thường chạy mỗi sáng trên đôi chân của mình. Sau khi nhảy xuống hố, lần này anh đã nhảy vài lần, nhưng vẫn không nhảy ra ngoài được.

Túi nặng mà Triệu Hùng sử dụng có trọng lượng nặng hai mươi năm cân mỗi túi, nói cách khác, trọng lượng của đôi chân anh đã vượt quá năm mươi cân.

Trọng Ảnh nói với Triệu Hùng: “Tự cậu luyện đi, lúc nào có thể từ trong cái hố nhảy ra thì tôi sẽ tăng thêm độ khó cho cậu.” Nói xong, anh ta đi nhảy lên một chiếc bàn bàng đá ông cụ Khổng ngồi thiền.

Triệu Hùng mệt đổ mồ hôi, anh không thể nhảy ra khỏi hố khi hai chân đang buộc hai cái túi nặng.

Nhưng mà anh không có nản lòng thoái trí, kiên trì nhảy rồi lại nhảy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi