CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Bạch Hồng Liên đứng bên cạnh La Đức, từ lúc bắt đầu đến cuối cũng không nói lời nào. Đôi mắt xinh đẹp của cô ta chốc chốc nhìn Lý Thanh Tịnh, chốc chốc lại nhìn Triệu Hùng. Mỗi lần Triệu Hùng nhìn cô ta, ánh mắt của Bạch Hồng Liên đều chuyển sang chỗ khác.

Lý Thanh Tịnh hỏi bà cụ Đào: “Bà ngoại, hợp đồng đang ở đâu?”

Đào Ái Hoa tiếp lời nói một câu: “Thanh Tịnh, chỗ mẹ có bản sao, mẹ đi lấy đây!”

Đào Ái Hoa vội vàng nhanh chóng quay về phòng, lúc đi ra, trên tay cầm một bản hợp đồng sao chép.

Lý Tinh Tình thường ký tên hợp đồng với người khác, vô cùng chú ý đến quy tắc chi tiết của hợp đồng. Khi cô nhìn thấy hợp đồng, quả nhiên giống như La Đức tập đoàn Thiên Vương đã nói, không nhịn được mặt như tro tàn.

Có hợp đồng ở đây, nhà họ Đào muốn không bồi thường tiền là chuyện không thể nào.

Công trình mười nghìn tỷ chỉ đưa đến một trăm tỷ, khoản tiền còn lại tập đoàn Thiên Vương người ta nhất quyết không chi trả. Không chỉ như thế, còn bao gồm cả tiền phí chăm sóc đối với người chết, cùng với tiền phí giải quyết công bằng ảnh hưởng từ chuyện này. Nếu tập đoàn Thiên Vương thật sự truy cứu trách nhiệm với nhà họ Đào, nhà họ Đào không thể chỉ dùng hai chữ “phá sản” để hình dung, mà còn có thể nói là nợ chồng chất.

La Đức đắc ý cười nói: “Hợp đồng thì mấy người cũng thấy rồi, tôi và Bạch Hồng Liên đến đây là muốn thăm hỏi bà cụ. Thấy bà cụ không có chuyện gì, vậy thì chúng tôi cũng nên đi rồi.”

Người nhà họ Đào không ai dám ngăn cản La Đức và Bạch Hồng Liên!

Mắt thấy La Đức và Bạch Hồng Liên muốn nghênh ngang ngạo mạn rời đi, Đào Tuấn Dương để thể hiện mình, bước lên trước ngăn La Đức lại: “Tổng giám đốc Đức, dù chính xác trên hợp đồng thể hiện rõ nhầm lẫn và trách nhiệm của hai bên, nhưng nhà họ Đào và tập đoàn Thiên Vương là quan hệ hợp tác. Một khi nhà họ Đào ngừng thi công thì chắc chắn tập đoàn Thiên Vương cũng chịu tổn thất. Bây giờ nhà họ Đào chúng tôi, cũng chỉ có tập đoàn Thiên Vương có thể giúp chúng tôi được.”

“Giúp mấy người?” La Đức cười, tát một cái “Bốp!” lên mặt Đào Tuấn Dương.

“Thằng nhóc, một cái tát này của tôi là để cho cậu nhớ thật lâu, dựa vào người khác cũng không bằng dựa vào chính mình!”

Đào Tuấn Dương bị đánh, vừa nhìn thấy mấy vệ sĩ lưng hùm vai gấu bên cạnh La Đức, không dám ho he gì cả.

Anh ta thường xuyên thể hiện để lưu lại ấn tượng tốt trước mắt mọi người nhà họ Đào. Nhưng khi nghĩ đến nhà họ Đào xong chuyện rồi, anh ta có giành được quyền khống chế nhà họ Đào cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, liền nhẫn nhịn.

“Khụ khụ khụ!...” Bà cụ Đào ho khan mạnh.

Lý Thanh Tịnh vỗ nhẹ sau lưng bà cụ Đào, thấy ho ra máu liền hỏi bác sĩ Di có việc gì không?

Hoa Di lại bắt mạch cho bà cụ Đào, dặn dò rằng cảm xúc của bà cụ không thể quá kích động được. Nếu không, tức giận tổn thương bên trong hoặc có thể xảy ra Hùng chứng chảy máu não.

Lý Thanh Tịnh an ủi bà cụ Đào: “Bà ngoại, bà đừng sốt ruột! Chuyện này giao cho cháu đi.”

Bà Đào thật sự đã già rồi, có phần lực bất tòng tâm, gật đầu!

Lý Thanh Tịnh bước lại gần La Đức, lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Đức, nếu ông thích làm to chuyện, vậy thì chúng tôi cũng không ngại gây chuyện. Ngược lại, nhà họ Đào chúng tôi đã là vò mẻ không sợ vỡ rồi! Tôi thấy thái độ ngạo mạn ngang ngược này của tập đoàn Thiên Vương các ông, sau này còn ai dám hợp tác với mấy người nữa?”

“Tổng giám đốc Tịnh, đây là cô đang đe dọa tập đoàn Thiên Vương chúng tôi?” La Đức để thể hiện năng lực của mình trước mặt Bạch Hồng Liên mới đến, giọng điệu kiêu căng, nhìn chằm chằm Lý Thanh Tịnh nói.

Triệu Hùng đến gần vợ mình Lý Tinh Tih, chìa tay ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, phun một ngụm khói thuốc vào mặt La Đức, híp mặt lạnh lùng nói: “Không tệ, chúng tôi đúng là đang đe dọa mấy người đấy?”

“Triệu Hùng, cậu…?” La Đức dám đánh Đào Tuấn Dương nhưng không dám ra tay với Triệu Hùng.

Sắc mặt Triệu Hùng lạnh lùng, sa sầm mặt nghiêm túc nói: “Tôi cái gì mà tôi, mau chóng đưa người của tập đoàn Thiên Vương mấy người cút khỏi nhà họ Đào cho tôi. Nếu không, tôi sẽ khiến mấy người không ra được cái cửa này.”

Đe dọa! Đe dọa thẳng thừng!

La Đức không dám đáp lại Triệu Hùng cái gì.

Tập đoàn Thiên Vương điều tra lâu như thế, ngoại trừ điều tra ra Triệu Hùng kiểm soát tập đoàn Hùng Quang ra, những cái khác, bối cảnh tài liệu liên quan đến Triệu Hùng đều không điều tra được cái gì.

Dưới bàn tay của Triệu Hùng, “tập đoàn Vân Yên” của nhà họ Hán cúng với nhà họ Hà, trước sau đều phá sản. Hơn nữa, tên Triệu Hùng này có võ công không hề yếu, mấy tên vệ sĩ mình đem theo này, đừng nhìn thấy cao to thô kệch, nếu thật sự đánh nhau thì chưa chắc đã là đối thủ của tên Triệu Hùng này.

Theo nguyên tắc hảo hán thì không chịu thiệt trước mắt, La Đức nói với Triệu Hùng: “Được, coi như mấy người có khả năng. Hy vọng lúc mấy người nhận được giấy Hùng tập của tòa án còn có thể kiêu ngạo như vậy.”

Lúc này, Bạch Hồng Liên đứng bên cạnh La Đức nhẹ nhếch khóe môi.

Bạch Hồng Liên hỏi mỉm cười, nhìn chằm chằm Triệu Hùng cười nói: “Từ lâu đã nghe đến danh tiếng của ngài Triệu Hùng đây, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền.”

“Ồ! Không ngờ người đẹp còn là người hâm mộ của tôi. Nhưng tôi đây trừ vợ mình ra, trước giờ chưa từng thương hoa tiếc ngọc với những người phụ nữ khác. Cho mấy người thời gian đếm mười số nữa, nếu không đi thì mấy người biết rồi đất.”

“Mười!”

“Chín!”

Khi Triệu Hùng đếm đến “Ba!”, La Đức và Bạch Hồng Liên đã đưa vệ sĩ bên người tán loạn chạy khỏi nhà họ Đào.

Lúc này, Lý Thanh Tịnh được Triệu Hùng nhẹ ôm lấy. Cô cảm thấy hạnh phúc và an toàn trước giờ chưa từng có.

Nghe được Đào Tuấn Dương quái gở nói một cấu: “Một tên ở rể ăn hại lại giả vờ lợi hại cái gì?”

“Bốp!”…

Triệu Hùng tát một cái lên mặt Đào Tuấn Dương. Ánh mắt sắc bén như dao, nhìn chằm chằm Đào Tuấn Dương lạnh lùng nói: “Con rể ăn hại cũng là anh gọi?”

Lý Thanh Tịnh lo rằng Triệu Hùng và Đào Tuấn Dương sẽ đánh nhau thật, cô biết rõ khả năng của Triệu Hùng. Nếu thật sự đánh nhau, chỉ một tay Triệu Hùng cũng có thể đánh Đào Tuấn Dương.

Cô khuyên Triệu Hùng: “Được rồi Triệu Hùng! Nhà họ Đào xảy ra chuyện lớn như tế, chúng ta đừng đánh nhau trong nhà nữa.”

Triệu Hùng gật đầu, nói với vợ Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, anh đưa bác sĩ Di ra dạo bên ngoài!”

Lý Thanh Tịnh gật đầu!

Sau khi bà cụ Đào đuổi những người khác ra khỏi phỏng, chỉ để Lý Tinh Tỉnh ở lại.

Lý Thanh Tịnh tưởng rằng nhà họ Đào xảy ra chuyện lớn như thế, chắc chắn bà cụ sẽ sụp đổ. Không ngờ bà cụ còn kiên cường hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.

Bà cụ Đào kéo tay Lý Thanh Tịnh nói: “Thanh Tịnh à! Hôm nay thiệt thòi cho các cháu mời bác sĩ đến nhà rồi. Nếu không, cái mạng già này của bà cũng bỏ đi.”

“Bà ngoại, bà đừng nói những lời xui xẻo này. Cháu nói cho bà biết! Bác sĩ nữ hồi nãy khám chữa cho bà, cô ấy không phải là người bình thường, cô ấy còn là thần y Hoa Đà sau này, y thuật cực kỳ thần kỳ. Thế nên, thân thể của bà được bác sĩ Di giúp đỡ điều trị, chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi.”

“Cô ấy là thần y Hoa Đà sau này?” Bà cụ Đào lộ ra ánh mắt kinh ngạc.

Lý Thanh Tịnh gật đầu, giải thích cho bà cụ Đào đã kết bạn với bác sĩ Di như thế nào.

Sau khi bà cụ Đào nge xong, ánh mắt lộ ra vẻ mong ước, thở dài một cái nói: “Ôi! Sống lâu trăm tuổi nói thì dễ. Lần này nhà họ Đào xong rồi, bà ngoại không muốn liên lụy đến cháu, không để cháu làm người khống chế nhà họ Đào.”

“Không! Bà ngoại, lúc này, ngoại trừ Lý Thanh Tịnh cháu tiếp quản nhà họ Đào, bà còn có lựa chọn nào tốt hơn sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi