CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Sau khi nghe thấy đã lấy được hợp đồng với nhà họ Đào, Lý Thanh Tịnh vội vàng mở cái túi da mà Triệu Hùng đưa tới.

Cô xem kỹ bản hợp đồng, đúng là hợp đồng đã được giao kết giữa nhà họ Đào và tập đoàn Thiên Vương.

Bây giờ hai bản hợp đồng gốc đều nằm trong tay Lý Thanh Tịnh, cho dù tập đoàn Thiên Vương có muốn kiện cáo thì cũng không thể thắng kiện được.

Triệu Hùng bảo Lý Thanh Tịnh làm một bản hợp đồng giả khác, ý là: Một khi công trình của nhà họ Đào xảy ra vấn đề thì bên A sẽ phải gánh chịu hậu quả.

Lý Thanh Tịnh nghe thấy thế thì bật cười khúc khích, dùng ngón tay chọc chọc trán Triệu Hùng: “Anh có nhiều mưu mô thật đấy. Em có biết một bậc thầy mô phỏng, ông ấy có thể làm được chuyện này.”

“Được, nhưng phải giải quyết chuyện này ngay hôm nay. Nếu không lỡ tập đoàn Thiên Vương mà phát hiện chúng ta đánh tráo hợp đồng thì phiền lắm.”

“Anh yên tâm đi! Lát nữa ăn sáng xong em sẽ đi làm ngay. Trước tiên anh cứ ở nhà ngủ đi, trưa nay anh tới công ty em rồi chúng ta cùng đi dạo phố mua sắm. Đúng rồi, tiệc mừng thọ của bà ngoại tổ chức ở nhà hàng Thanh Hùng đi, anh nói với tổng giám đốc Nhật nhé. Bao nhiêu tiền cũng được, lần này em sẽ bỏ tiền ra!”

Hiếm khi mới thấy Lý Thanh Tịnh hiếu thuận như thế, Triệu Hùng không muốn làm trái lời cô nên khẽ gật đầu.

Việc ký kết được hợp đồng của nhà họ Đào khiến Lý Thanh Tịnh cực kỳ hưng phấn. Cô nhào vào người Triệu Hùng, đang định thơm anh một cái để cảm ơn thì chợt nghe thấy Triệu Hùng hét “A!” đầy thảm thiết.

“Sao vậy?” Lý Thanh Tịnh thấy vẻ mặt Triệu Hùng đầy đau đớn, khó hiểu hỏi anh.

“Chân, chân! Em đừng đè lên chân anh.”

Lý Thanh Tịnh cẩn thận cuốn ống quần Triệu Hùng lên thì phát hiện hai đùi Triệu Hùng sưng vù, cô đau lòng hỏi: “Không phải là anh luyện võ đến mức thế này đấy chứ?”

Triệu Hùng khẽ gật đầu: “Đúng là anh bị thế này do luyện võ.”

“Anh tập luyện cái gì vậy? Nếu đau thế này thì đừng tập nữa.” Lý Thanh Tịnh đau lòng nói.

Triệu Hùng cầm lấy bàn tay trắng ngần của Lý Thanh Tịnh và nói: “Sao thế được, cũng đã chịu đau rồi, anh không thể bỏ dở giữa chừng được. Thanh Tịnh, em giúp anh lấy thuốc cao ngôi sao trong hộp thuốc ra rồi bôi cho anh đi!”

Lý Thanh Tịnh ừ một tiếng rồi đứng dậy đi tới chỗ hộp thuốc.

Sau khi lấy được thuốc cao ngôi sao, cô bôi thuốc lên trên hai đùi Triệu Hùng. Cô khẽ nhíu mày lại và nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, anh chỉ bôi mỗi thuốc cao ngôi sao thế này có được không? Hay là anh làm vật lý trị liệu đi, chườm nóng sẽ nhanh khỏi hơn đấy.”

“Không cần đâu, da anh dày mà, bôi thuốc mấy ngày là khỏi. Em đừng lo!”

“Nhưng anh đau đến mức này, rốt cuộc là anh đang định làm gì vậy?” Khóe mắt Lý Thanh Tịnh rưng rưng nước mắt, đây là lần đầu tiên cô thấy Triệu Hùng liều mạng như thế.

Triệu Hùng giơ tay vuốt má vợ, cười nói: “Thanh Tịnh, chỉ cần anh mạnh h thì mẹ con em cũng sẽ an toàn hơn. Bảo vệ hai người là trách nhiệm của anh! Cho nên anh không sợ khổ cũng không sợ mệt mỏi. Ước vọng lớn nhất của anh chính là mẹ con em được bình an hạnh phúc.”

“Triệu Hùng, anh ngốc thật đấy!”

Lý Thanh Tịnh nhẹ nhàng dựa vào người Triệu Hùng, dựa đầu vào ngực anh.

Triệu Hùng ôm chặt Lý Thanh Tịnh, hương thơm trên người cô khẽ ùa vào mũi khiến lòng anh thoải mái hơn, quên cả cơn đau trên đùi mình.

“Thanh Tịnh, em cũng biết rồi đấy, vốn dĩ anh cũng có một gia đình hoàn chỉnh. Nhưng về sau gia đình anh không còn hoàn chỉnh nữa. Cho nên anh rất khát khao một gia đình hoàn chỉnh! Cám ơn em đã gả cho anh, càng cám ơn em vì đã sinh cho anh một cục cưng đáng yêu như Dao Châu.”

Lý Thanh Tịnh ngẩng đầu nhìn Triệu Hùng, ánh mắt lấp lánh, mở miệng hỏi: “Triệu Hùng, anh thật sự rất thích trẻ con à?”

“Thích chứ! Trẻ em là sự tiếp nối hy vọng của tương lai chúng ta. Dường như anh có thể nhìn thấy bóng dáng anh lúc bé trên người bọn trẻ. Với lại em không nghĩ là có con mới thì gia đình mới hoàn chỉnh à?”

“Nhưng em không sinh được con trai cho anh nên vẫn hơn tiếc. Có thời gian thì chúng ta... Chúng ta sinh một đứa nữa đi?” Lý Thanh Tịnh gần như đã lấy hết can đảm của mình để nói ra câu này, gương mặt trắng ngần như tuyết đỏ ửng lên như quả táo vì xấu hổ.

Triệu Hùng không ngờ chính miệng Lý Thanh Tịnh sẽ nói rằng muốn sinh một đứa bé cho anh. Anh vui vẻ hôn lên trán Lý Thanh Tịnh một cái, nở nụ cười đầy hạnh phúc và nói: “Thanh Tịnh! Nếu em bằng lòng thì sinh mười tám đứa cũng không thành vấn đề.”

“Không được, sinh nhiều thế lỡ đến lúc đó em xấu đi rồi anh chạy theo những người phụ nữ khác thì sao?”

Triệu Hùng ôm chặt Lý Thanh Tịnh, đặt cằm lên vai cô và khẽ nói: “Không đâu, chỉ cần em không chê anh thì Triệu Hùng anh sẽ yêu anh một đời một kiếp! Anh sẽ biến em thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới này.”

Hai người lại ôm hôn nhau đầy thắm thiết, mãi cho tới khi Lý Thanh Tịnh không hít thở được thì cô mới khẽ đẩy Triệu Hùng ra, đỏ mặt nói với anh: “Được rồi! Hôm nay anh nghỉ ngơi đi, để em đi nấu bữa sáng, rồi em sẽ đưa con đi, anh cứ yên tâm ở nhà ngủ đi.”

“Vợ à, em không cần đưa con đi đâu, anh làm được mà.”

“Không được phản bác, cũng không được cãi! Trong nhà chúng ta thì em là lớn nhất. Nếu anh không nghe theo lời em thì sau này em sẽ không thèm quan tâm anh nữa, sẽ không sinh con cho anh nữa!”

Quả nhiên chiêu này của Lý Thanh Tịnh rất hiệu quả, Triệu Hùng lập tức chịu thua nói: “Được được! Em đưa con đi, anh đi ngủ.”

Ăn bữa sáng xong, Lý Thanh Tịnh bèn dẫn con gái Dao Châu đi.

Triệu Hùng thật sự rất buồn ngủ, thậm chí còn không tắm rửa mà nằm luôn trên ghế sô pha ngủ thiếp đi.

Lúc anh tỉnh lại đã là hơn mười một giờ trưa.

Triệu Hùng đi rửa mặt, sau đó lái xe tới công ty Lý Thanh Tịnh. Sau khi gọi điện thoại cho cô, Lý Thanh Tịnh lập tức đi ra, dáng vẻ chói lọi, mặt mũi rạng rỡ.

“Thanh Tịnh, hôm nay em quyến rũ quá!” Triệu Hùng ngây ngốc nhìn.

“Thật à? Phụ nữ tự tin mới quyến rũ.” Lý Thanh Tịnh hất lọn tóc xoăn sóng như thác nước.

Lý Thanh Tịnh quản lý nhà họ Đào, lại thêm quan hệ với Triệu Hùng cũng đã tốt hơn khiến trong lòng cô rất phấn chấn, toàn thân toát lên vẻ tự tin.

Đúng như Lý Thanh Tịnh nói, phụ nữ tự tin là đẹp nhất!

“Được rồi! Chúng ta tới trung tâm mua sắm Tần Uyển đi. Cho anh cái này.”

Lý Thanh Tịnh đặt hợp đồng giả vào tay Triệu Hùng.

Triệu Hùng không thèm nhìn dù chỉ một cái, Lý Thanh Tịnh làm việc gì thì anh cũng rất yên tâm, tiện tay kẹp hợp đồng vào tấm chắn nắng trên xe.

“Triệu Hùng, anh nói là dẫn Nông Tuyền đi mua quần áo mà, Nông Tuyền đâu?”

“À! Anh đến thẳng công ty em luôn mà. Để anh gọi điện cho cậu ta bảo cậu ta tới trung tâm mua sắm Tần Uyển chờ chúng ta.”

Sau khi gọi điện cho Nông Tuyền, Triệu Hùng nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, anh bảo Nông Tuyền tới trung tâm mua sắm Tần Uyển chờ chúng ta rồi. Bây giờ vẫn còn kịp, hay là hôn một cái đi.”

“Không được! Đây là công ty em đấy, nếu cấp dưới mà thấy thì không tốt đâu!”

Miệng thì nói không được nhưng lúc Triệu Hùng ngang ngược ôm chầm lấy Lý Tinh Tinh thì cô vẫn đầu hàng!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi