CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Thấy Lý Diệu Linh mở miệng nhắc đến chuyện “Một trăm bảy mươi lăm tỷ VNĐ”, Triệu Hùng cố ý nói giọng tức giận: “Ngoài ông Trần Thiên Trung ra thì anh lấy đâu ra một trăm bảy mươi lăm tỷ VNĐ.”

Lý Diệu Linh tự biết mình sai nên không gặng hỏi Triệu Hùng nữa nhưng lại nói thầm ở trong lòng: “Anh là một tài xế thì người ta dựa vào cái gì mà lại cho anh một trăm bảy mươi lăm tỷ VNĐ?”

Triệu Hùng thấy Lý Diệu Linh biết rằng bản thân sai đã không hỏi nữa, liền dặn dò cô ấy một câu: “Được rồi, chuyện này cuối cùng thì cũng đã qua rồi, đừng nói với chị gái của em, tránh để cô ấy lo lắng.”

Lý Diệu Linh cũng không muốn nói “chuyện xấu hổ” với Lý Thanh Tịnh để tránh chị gái Lý Thanh Tịnh sẽ tránh mắng mình.

Triệu Hùng lại căn dặn con gái Dao Châu một lần nữa và Dao Châu đã hứa với Triệu Hùng sẽ không đem chuyện này nói cho mẹ biết.

“Đi thôi. Chúng ta đi ăn cơm.” Triệu Hùng lên tiếng nói.

Triệu Hùng bế con lên và đưa cô em vợ Lý Diệu Linh vào trong xe. Cả ba người cùng nhau đi ăn ở một quán nhỏ gần nhà.

Lý Diệu Linh trên bàn tán gẫu nói chuyện không ngừng, nói không ngờ rằng Hà Thanh Vân lại trở thành như thế này.

“Anh rể, Hà Thanh Vân nói rằng anh trai Hà Qúy Nam của cô ta, anh ta đã chết rồi, là anh đã giết. Thực sự là anh đã làm sao?” Lý Diệu Linh thấp giọng nói.

“Không phải.” Triệu Hùng dặn đi dặn lại nói với cô em vợ Lý Diệu Linh: “Anh đã giải quyết chuyện xong rồi, sau này em cứ yên tâm đi học. Lý Vận sẽ không tìm em để làm phiền nữa.”

“Hừ! Em không sợ cô ta.” Lý Diệu Linh bĩu môi, tỏ vẻ ấm ức.

Triệu Hùng nói: “Đây không phải là chuyện sợ hay không mà là Lý Vận đã thôi học, cả này bám theo ở cùng với đám xã hội đen, sau này em tránh xa cô ta một chút. Nếu như cô ta có gì bất lợi với em thì phải nhớ là gọi điện sớm cho anh, để tránh giống như lần này, làm thảm hại như vậy.”

Triệu Hùng lại khuyên bảo với em vợ Lý Diệu Linh vài câu, cô gái này cũng không biết có chuyện gì mà hôm nay lại trở nên ngoan ngoãn như vậy.

Khi Triệu Hùng đang ăn cơm thì đã gọi điện thoại cho vợ của mình là Lý Thanh Tịnh và nói rằng buổi tối sẽ đi đón cô.

Lý Thanh Tịnh cũng không từ chối, cô nói rằng bản thân có thể sẽ tan làm rất muộn, mấy ngày hôm nay cô đều bận rộn với chuyện của nhà họ Đào.

Sau khi ăn cơm xong, Triệu Hùng liền đưa cô em vợ Lý Diệu Linh và con gái về nhà nghỉ ngơi. Anh đã đặt đồng hồ báo thức, về đến phòng nằm xuống liền ngủ thiếp đi.

Lý Diệu Linh cùng chơi đùa với Dao Châu.

“Dao Châu, bố của cháu gần đây có phải kiếm được nhiều tiền không, anh ấy sao lại có một trăm bảy mươi lăm tỷ VNĐ?”

“Dì ơi, cháu không biết.”

Lý Diệu Linh nói “Ồ” một tiếng rồi vội vàng đổi chủ đề, cùng Dao Châu chơi xếp gỗ cao.

Sau khi đồng hồ báo thức vang lên, Triệu Hùng vội vàng đứng dậy và bắt đầu thay áo khoác ngoài. Anh đến phòng của con gái và nhìn thấy em vợ Lý Diệu Linh vẫn đang chơi đùa với con gái mình.

“Diệu Linh, anh đi đón chị gái em. Em và Dao Châu ngủ sớm đi. Không cần phải lo lắng về an toàn, Nông Tuyền sống ở gần đây.

“Em biết rồi, anh rể. Anh cứ đi làm việc của mình đi.”

Sau khi Triệu Hùng dặn dò cô em vợ Lý Diệu Linh mới lái xe ra ngoài.

Khi đến “Tòa nhà văn phòng xây dựng công trình Đào Thị”, Triệu Hùng nhìn thấy đèn ở tầng lầu của toàn nhà vẫn còn sáng. Anh thực sự cảm thấy có lỗi với người vợ Lý Thanh Tịnh của mình, muộn như vậy rồi mà vẫn còn phải cực khổ làm việc.

“Thanh Tịnh, anh đến rồi. Anh đang đợi em ở dưới tầng.” Triệu Hùng lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho vợ Lý Thanh Tịnh của mình.

“Vâng! Vậy thì anh đợi em mười mấy phút. Em đem xử lý mấy văn kiện ở trong tay một chút, rất nhanh sẽ xong thôi.”

“Không sao đâu, em cứ làm việc trước đi.”

Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hùng dựa người vào xe và hút thuốc. Ngay khi hút xong hai điếu thì Lý Thanh Tịnh đi ra ngoài cùng với thư ký Đặng Gia Hân.

Triệu Hùng đã chủ động tiến lên trước, chào người vợ Lý Thanh Tịnh của mình và Đặng Gia Hân.

Trên danh nghĩa thì Lý Thanh Tịnh là ông chủ của Đặng Gia Hân nhưng trên thực tế thì Triệu Hùng mới là nhà tài trợ của Đặng Gia Hân.

“Ngài Triệu Hùng Hùng, tổng giám đốc Lý Thanh Tịnh, nếu như không có chuyện gì khác vậy thì tôi xin phép đi trước.” Đặng Tư Tuyền nói với hai người với giọng cung kính.

Lý Thanh Tịnh gật gật đầu và bảo Đặng Tư Tuyền quay về nghỉ ngơi cho tốt. Những ngày này, Đặng Tư Tuyền vẫn luôn làm việc cùng Lý Thanh Tịnh từ sáng cho đến muộn, Lý Thanh Tịnh thấy vậy và dự định sẽ trả thêm tiền tăng ca cho Đặng Gia Hân vào cuối tháng.

Sau khi Đặng Gia Hân rời đi, Triệu Hùng đưa vợ mình là Lý Thanh Tịnh về nhà.

Trên đường đi, Lý Thanh Tịnh không hề nói chuyện với Triệu Hùng dù chỉ một lời khiến cho Triệu Hùng cảm thấy rất kỳ lạ.

Lý Thanh Tịnh đang tức giận chuyện Triệu Hùng ban ngày đã nói dối cô, rõ ràng là Vân Nhã đã tìm Triệu Hùng nhưng Triệu Hùng lại nói rằng Trần Thiên Trung bảo anh đi làm việc.

Toàn bộ quá trình dường như là không có chỗ nào sai sót nhưng với trí tuệ của Lý Thanh Tịnh thì làm sao có thể không nhìn ra sơ hở.

Hơn nữa, Lý Thanh Tịnh đã nhìn thấy một số manh mối từ dòng chữ khắc từ “Trung tâm mua sắm Tần Uyển.” Cô chỉ là tức giận vì Triệu Hùng đã lừa dối cô.

“Thanh Tịnh, hôm nay em sao vậy? Hình như em không vui.” Triệu Hùng khi thấy Lý Thanh Tịnh không nói chuyện mình, anh chủ động phá vỡ bầu không khí im lặng, mở miệng hỏi.

“Hôm nay có nhiều việc nên em hỏi mệt.” Lý Thanh Tịnh dùng tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng trong lòng đang nghĩ đến tâm sự.

Khi Triệu Hùng nhìn thấy vợ mình là Lý Thanh Tịnh có tâm trạng không tốt liền ngừng nói, trong lòng anh cũng mơ hồ đoán được rằng mâu thuẫn của Lý Thanh Tịnh và anh chắc chắn có liên quan đến chuyện ban ngày.

Sau khi đưa vợ là Lý Thanh Tịnh về đến nhà, Triệu Hùng liền lái xe đến công viên Bắc Hải để luyện võ.

Ảnh Tử đã đợi ở đó rất lâu, Triệu Hùng đưa bản hợp đồng giả mạo cho Ảnh Tử.

“Ảnh Tử, hợp đồng đã được sửa đổi rồi. Anh có thể sớm đặt lại.”

“Đừng lo lắng, ngày mai tôi sẽ làm chuyện này.” Ảnh Tử nhận lấy hợp đồng.

Triệu Hùng và Ảnh Tử bắt đầu chiến đấu với nhau, trải qua chiến đấu thực tế của hai người với nhau, võ công của Triệu Hùng đã tiến bộ rất nhau. Từ sau khi nhắc nhở thói quen của Ảnh Tử thì Ảnh Tử đã ra sức né tránh điểm yếu này. Để tránh sự tấn công của Triệu Hùng thì anh ta đã không thể ung dung như mấy ngày trước nữa.

Luyện tập võ công trong một đêm, Triệu Hùng lê cơ thể kiệt sức mệt mỏi quay về nhà.

Sau khi về đến nhà vào sáng sớm, Triệu Hùng ngạc nhiên khi thấy vợ mình là Lý Thanh Tịnh lại đang mặc quần áo ở nhà, thực sự dạy rất sớm.

“Anh về rồi à.” Lý Thanh Tịnh chào hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng nói “Ừ” một tiếng, hỏi vợ Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, sao em lại dậy sớm như vậy?”

Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng luyện tập quá vất vả nên đã dậy sớm làm bữa sáng cho anh. Cô đã suy nghĩ cả đêm, cô đã kết hôn với Triệu Hùng thì nên lựa chọn tin tưởng anh.

Cô tin rằng Triệu Hùng sở dĩ không nói thật những chuyện này với cô nhất định là không muốn để cô khổ tâm. Vì vậy, cô ngược lại muốn xem xem khi nào thì Triệu Hùng thẳng thắn về bối cảnh thân thế như cô.

Mặc dù Lý Thanh Tịnh không thể chắn chắn một trăm phần trăm về thân thế của Triệu Hùng nhưng khoảng cách để mọi chuyện rõ ràng chỉ là khoảng cách chọc thủng cửa sổ giấy này.

“Anh mau ngồi đi, em sẽ phun thuốc cho anh.”

Triệu Hùng giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn, nghe theo lời nói của Lý Thanh Tịnh ngồi trên ghế sô pha. Trong lòng anh cảm thấy rất kỳ quái, tối hôm qua người vợ Lý Thanh Tịnh của anh còn giận dỗi anh nhưng sao hôm nay lại đối xử tốt với anh như vậy?

Lý Thanh Tịnh nhẹ nhàng vén ống quần của Triệu Hùng lên, nhìn chân của anh trông đặc biệt sưng đỏ liền nhẹ nhàng phun bột thuốc trắng Vân Nam lên chân anh, khẽ mở môi đau lòng nói với anh: “Sau này đối xử tốt với bản thân chút, anh đừng quá khổ cực.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi