CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Lý Thanh Tịnh gọi điện thoại cho Nông Tuyền, hỏi cậu ấy đi đến chỗ nào rồi.

Nông Tuyền nói còn vài phút nữa là đến!

Nghe thấy Nông Tuyền nói và phút nữa là đến, Lưu Cẩm Vân và Lý Thanh Tịnh như được uống một liều thuốc an thần.

"Mợ, mợ cứ yên tâm đi. Chỉ cần Nông Tuyền chạy tới thì dù Tương Mặt Rỗ có gọi thêm nhiều người cũng không có việc gì."

"Một mình cậu ta có thể được chứ?"

Lý Thanh Tịnh vẫn khá có tin tưởng vào võ công của Nông Tuyền, nghe hỏi vậy thì bèn gật đầu.

Mấy phút trôi qua, Nông Tuyền lái một chiếc xe jeep vào biệt thự nhà họ Đào.

Xe vừa rẽ vào biệt thự, lập tức nhìn thấy một người đàn ông say rượu đứng trước cửa.

Người đàn ông này thân hình cao lớn thô kệch, cao ít nhất một mét tám, cân nặng không dưới một trăm cân.

Sau khi Nông Tuyền dừng xe, cậu ấy lập tức đi thẳng đến chỗ Tương Cao.

"Này! Cái thằng khốn này, hơn nửa đêm mà mày ở đây gọi quỷ à?"

Tương Cao quay đầu lại, thấy Nông Tuyền dáng vẻ khôi ngô, chiều cao cũng không kém mình. Hắn ta lảo đảo, mắt say lờ đờ: "Mày là đứa nào? Tao nói cho mày biết, tao tên là Tương Cao, biệt danh Tương Mặt Rỗ. Anh Tương Mặt Rỗ của mày chính là ông đây."

"Thì ra mày chính là Tương Mặt Rỗ! Người tao muốn tới dạy cho một bài học chính là mày! Mẹ nó, ở trước mặt Nông Tuyền tao mà cũng dám xưng ông đây à?"

Nghe được tiếng của Nông Tuyền, Lý Thanh Tịnh nhướng mày nói với Lưu Cẩm Vân: "Mợ ơi, Nông Tuyền đến đây rồi!"

Lý Thanh Tịnh dặn con gái để ý Đào Mai, còn mình thì kéo tay Lưu Cẩm Vân đi đến gần cửa sổ.

Xuyên thấu qua cửa sổ có thể nhìn rõ tình hình bên ngoài.

Chỉ thấy dưới ánh trăng, hai bóng người cao lớn thô kệch đứng chung một chỗ.

Bởi vì bóng đêm mông lung, Lưu Cẩm Vân căn bản không nhìn rõ người nào là Tương Cao Tương mặt rỗ, người nào là Nông Tuyền.

Nông Tuyền cất tiếng nói với Tương Cao: "Mặt Rỗ, hôm nay mày gặp phải ông nội Nông Tuyền coi như mày không may. Mày cũng thật là thằng không ra gì, nhìn thấy chồng người ta bị bắt vào tù thì lập tức đi bắt nạt cô nhi quả phụ nhà người ta."

"Mày tên là Nông Tuyền?"

"Đúng, tao chính là ông nội Nông Tuyền của mày."

"Chẳng lẽ mày chưa từng nghe đến tên Tương Cao, tên tuổi của Tương Mặt Rỗ à?"

"Loại tiểu tốt như mày đương nhiên tao chưa từng nghe đến."

Tương Cao đánh nhau ẩu đả quan năm, sao có thể để Nông Tuyền vào mắt. Hắn ta lạnh lùng nói với Nông Tuyền: "Được, hôm nay cho mày biết năng lực của Tương Mặt Rỗ tao thế nào." Nói xong, hắn tay lập tức nắm chặt nắm tay rồi vung nắm đấm về phía mặt Nông Tuyền.

Nông Tuyền không tránh né, chờ nắm đấm của Tương Cao sắp đụng tới mặt mình. Cậu ấy vươn tay lên, một tay chặn đứng nắm đấm của Tương Cao.

Bàn tay của Nông Tuyền giữ chặt nắm đấm của Tương Cao lại, sau đó dùng sức bóp mạnh, Tương Cao ăn đau la lên như héo bị chọc tiết.

"Á á á! Tay của tao, gãy! Sắp gãy rồi!"

"Gãy rồi sao? Tao còn chưa nghe được tiếng xương gãy đâu." Nông Tuyền vừa dứt lời, tiếng "răng rắc" lập tức truyền đến, cổ tay Tương Cao cứ như thế mà bị Nông Tuyền bẻ gãy.

Từ trước đến nay, Nông Tuyền đánh nhau chưa bao giờ hạ thủ lưu tình, nghe được tin Tương Mặt Rỗ này ức hiếp cô nhi quả phụ Lưu Cẩm Vân, cậu ấy tức giận vô cùng.

Nông Tuyền trời sinh tính tình nóng nảy, hay bênh vực kẻ yếu. Lập tức một chân đá Tương Cao ra ngoài!

Tương Cao không ngờ rằng sức lực của Nông Tuyền lại khỏe như vậy, dưới tình huống không né tránh, chỉ một bàn tay là có thể giữ hắn lại. Cánh tay dùng sức đã bẻ gãy cổ tay của hắn ta!

Trong mắt hắn ta tràn ngập sợ hãi, nhìn Nông Tuyền giống như nhìn thấy ác ma.

"Mày... Mày đừng lại đây! Mày, thằng ác ma này, tao không trêu chọc mày, sao mày lại độc ác với tao như vậy?"

"Đúng là mày không trêu chọc tao, nhưng mày đụng đến họ hàng của cậu chủ của tao." Nông Tuyền cười nói.

"Cậu chủ của mày là ai?"

"Tao cũng không sợ mày trả thù, cậu chủ của tao tên là Triệu Hùng, tao tên là Nông Tuyền! Nếu mày muốn trả thù thì bất cứ lúc nào cũng đều có thể tìm đến chúng tao."

"Triệu Hùng sao?"

Tương Cao bỗng nhiên nhớ ra Triệu Hùng là ai, hắn ta hỏi Nông Tuyền: "Triệu Hùng mà mày nói có phải là thằng chồng vô dụng của người đẹp như thiên tiên Lý Thanh Tịnh không?"

Nông Tuyền vừa nghe xong, lập tức mở to hai mắt quát Tương Cao: "Mày nói cái gì?"

"Không không không! Vừa rồi tao nói lộn. Nó không phải ông chồng vô dụng mà là ông chồng bỏ đi. Không không không, tao là nói chồng của Lý Thanh Tịnh. Xem cái mồm nói lỡ lời của tao này!" Tương Cao không khỏi giải thích với Nông Tuyền.

Trước kia lúc có người mắng Triệu Hùng là đồ bỏ đi, nếu không phải Triệu Hùng ngăn cản thì Nông Tuyền đã sớm đánh mấy kẻ dám mắng Triệu Hùng là đồ bỏ đi vào bệnh viện rồi. Hiện giờ không có Triệu Hùng ở đây, để cậu ấy tới dạy bảo Tương Mặt Rỗ này, sao cậu có thể hạ thủ lưu tình được đây.

Nông Tuyền mắng chửi: "Con mẹ mày, dám mắng cậu chủ của tao là kẻ bỏ đi, mày ăn gan hùm mật gấu đúng không?"

"Không không không! Người anh em, em sai rồi! Chỉ có cậu chủ đẹp trai tài giỏi của anh mới có thể xứng đôi với người đẹp nhất thành phố Hải Phòng, Lý Thanh Tịnh thôi."

"Nhưng rõ ràng vừa rồi mày không nói như vậy mà?"

"Lúc nãy em nói sai rồi. Em vả miệng, em tự vả miệng mình."

Tương Cao thực sự rất sợ Nông Tuyền, cho tới bây giờ, hắn ta cũng chưa từng thấy người nào đánh nhau hung ác như vậy. Vừa động một cái đã bẻ gãy cổ tay người khác. Từ đầu đến cuối, người ta còn chưa thật sự ra tay đâu.

Thực lực chênh lệch khiến cho đáy lòng Tương Cao cảm thấy Nông Tuyền thật ớn lạnh.

“Bốp bốp bốp!” Tương Cao dùng bàn tay chưa bị gãy kia tát mình ba cái, Nông Tuyền lại tiến lên tát thêm một cái lên mặt Tương Mặt Rỗ, mắng chửi: "Mày chưa ăn cơm à? Ngay cả tát một cái cũng không có chút sức lực nào? Có phải sức lực đều dùng trên người phụ nữ rồi không. Dùng hết sức lực mà tát."

Một bạt tai này của Nông Tuyền khiến Tương Cao suýt nữa là nổ đom đóm mắt, có thể đánh bay Tương Cao.

Tương Cao nào dám nói "Không!", vội vàng nói với Nông Tuyền: "Em đánh, em đánh ngay đây!"

Bốp! Bốp! Lại tát thêm mấy cái, Tương Cao tự đánh mình đến mức mồm phun máu tươi.

Hắn ta thầm mắng trong lòng, thì ra Lưu Cẩm Vân biết sẽ có người cứu mạng, chẳng trách cô ta không sợ hãi chút nào. Chỉ cần Nông Tuyền rời đi, mình nhất định sẽ trút hết thù hận lên người Lưu Cẩm Vân này.

Nhìn thấy Nông Tuyền không ra tay mà đã cho Tương Cao một trận, Lý Thanh Tịnh nói lời an ủi Lưu Cẩm Vân: "Mợ, cháu đã nói Nông Tuyền đến đây là có thể giải quyết việc này mà."

"Đúng vậy! Người này là cậu bạn ngốc nghếch của Triệu Hùng à?"

"Vâng! Nhưng anh ta chỉ có chút thành thật chứ không phải ngốc. Nói thế nào nhỉ, nếu nói anh ta không ngốc thì ngoài có võ công lợi hại ra thì mỗi việc làm quả thật bước nào cũng hồ đồ!"

"Không ngờ cậu ta lại giỏi võ như vậy. Vậy võ công của Triệu Hùng cũng giỏi lắm à?" Lưu Cẩm Vân hỏi Lý Thanh Tịnh.

"Anh ấy ạ? Công phu mèo cào thôi. Trước kia cũng không thấy tài giỏi thế nào, hiện tại mỗi ngày học võ ở công viên với một ông lão, thế mà võ công cũng tăng lên thật. Mợ, mợ cứ yên tâm đi! Chỉ cần có Triệu Hùng và Nông Tuyền ở đây thì nhất định có thể chỉnh đốn Tương Mặt Rỗ này."

Lưu Cẩm Vân hâm mộ nói: "Thanh Tịnh, cháu tìm được người chồng rất tốt đấy!"

"Mợ! Cậu cũng không tồi mà. Cháu tin cậu ở trong ngục sẽ biết hối cải thay đổi thành con người mới, sau này có thể đối xử tốt với mợ."

"Haizz! Hy vọng là như thế."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi