Sau khi Triệu Hùng giúp Nông Tuyền phá vỡ hàng phòng ngự, tinh thần của Nông Tuyền đã được nâng lên rất nhiều, một bước thuấn bộ húc một người trong đám đó văng đi, ba người còn lại dùng dao sắc đâm về phía Nông Tuyền.
Nông Tuyền trùn xuống, né chiêu. Đưa tay ra và nắm chặt lấy cổ tay của hai người họ. Hất văng hai người đó bay xa vài mét.
Kẻ còn lại đâm Nông Tuyền nhiều nhát liên tiếp, nhưng đều trượt.
Nông Tuyền trừng lớn đôi mắt, chậm rãi đi về phía người cuối cùng.
Hắn ta hét lên và đâm vào ngực Nông Tuyền ba nhát.
Sau khi Nông Tuyền tránh được tất cả, liền nắm lấy cánh tay đối phương ném thẳng như vứt bao cát, bay xa ít nhất chục mét.
Người đàn ông có râu nói với một người đàn ông mặc áo khoác bên cạnh: "Giao tên này cho anh!"
“Được!” Người mặc áo khoác gật đầu.
Anh ta lấy trong túi ra hai chiếc găng tay và đeo vào, trông rất lịch lãm.
Nông Tuyền nói với người mặc áo khoắc: "Muốn đánh thì đánh, thể hiện gì chứ?"
Người đàn ông mặc áo khoác bước tới chỗ Nông Tuyền, bắt đầu nhìn chằm chằm Nông Tuyền.
Nông Tuyền trừng mắt, quát người đàn ông mặc áo khoác: "Mày nhìn cái gì thế? Muốn đánh thì đánh, đùa giỡn con mẹ mày.”
Người mặc áo khoác nói “Được rồi!” Rồi tiến đến trước mặt Nông Tuyền.
Nông Tuyền sửng sốt, không ngờ người mặc áo khoác lại nhanh như vậy.
Ngược lại, Nông Tuyền bị bất lợi về tốc độ, anh ta chỉ có lợi thế về sức mạnh.
Đúng lúc này, cửa một chiếc xe bên đường mở ra, Trọng Ảnh từ bên trong đi ra.
Người đàn ông được ba anh em nhà họ Văn đưa tới, cản lại người đó nói: "Người anh em, bên này đang có đánh nhau, chi bằng anh đi đường vòng nhé!"
Đột nhiên lóe lên, ba người họ hoa mắt, bóng người bỗng chốc biến mất.
Người của nhà họ Văn đuổi theo bóng người, khi đến Khách sạn Thanh Hùng, Triệu Hùng nói với người của anh em nhà họ Văn: "Lùi lại đi, đây là bạn của tôi!"
Anh em nhà họ Văn lúc này mới hậm hực rời đi! Điều kỳ lạ là họ không thấy anh ta chạy bằng cách nào hay làm cách nào để đến được đây.
Trọng Ảnh nói với Nông Tuyền đang chiến đấu: "Nông Tuyền, giao người này cho tôi!"
"Không được, đây là đối thủ của tôi." Nông Tuyền ngoan cố không muốn nhường đối thủ của mình với Trọng Ảnh.
Triệu Hùng thấy tốc độ của Nông Tuyền so với đối thủ có một cách biệt lớn. Có vẻ như tốc độ là điểm yếu của Nông Tuyền. Anh ra lệnh cho Nông Tuyền đang chiến đấu: "Nông Tuyền, đừng ngoan cố nữa, hãy rút lui đi! Giao đối thủ này cho Trọng Ảnh."
Nông Tuyền tung cú đấm về phía đối thủ, trợn mắt ngoác mồm, đối với người mặc áo khoác nói: "Tao không sợ mày đâu! Nếu không phải cậu chủ ngăn cản, ta đã đánh chết mày, đánh đến nỗi mẹ mày cũng không nhận ra mày. "
Nông Tuyền đi đến bên Trọng Ảnh, vỗ vỗ vai Trọng Ảnh nói: "Tên này giao cho cậu, thay tôi dạy cho hắn một bài học!"
“Được rồi!” Trọng Ảnh không nói nhiều, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông mặc áo khoác.
Trọng Ảnh bước đến trước mặt người đàn ông mặc áo khoác, cả hai không nói gì, cứ thế lao vào nhau.
Chỉ nhìn thấy hai bóng người mơ hồ đang đánh nhau dữ dội trên cánh đồng và tiếng đánh nhau vang lên không dứt.
Người đàn ông cao to lực lưỡng, thấy bản thân mình không chiếm ưu thế liền phất tay một cái, mọi người xung quanh đều tấn công.
Nông Tuyền đứng ở trước mặt Triệu Hùng, lớn tiếng quát: "Tên chó! Muốn đánh nhau, tìm Nông Tuyền ông nội của mày đây."
Nông Tuyền hôm nay thể hiện uy lực lớn, ba anh em nhà họ Văn đều phải ghen tị. Trong lòng quyết tâm rằng muốn học võ công từ Nông Tuyền.
Sau khi Trọng Ảnh và Nông Tuyền tách rời, người đàn ông có râu nhặt một tấm ván quan tài trên mặt đất và sải bước về phía Triệu Hùng.
Người đàn ông có râu chỉ vào Triệu Hùng và nói: "Thằng nhóc người của cậu đã đập tro cốt của cha tôi. Hôm nay tôi sẽ khiến cậu trả giá bằng mạng sống của mình!"
Lý Diệu Linh thấy người này xấu xa độc ác, cao chừng hai thước, dáng người cao lớn. Sợ hãi trốn ở phía sau Triệu Hùng, rụt rè nói: "Anh rể, người này trông thật kinh tởm!"
Có vài tiếng rì rầm sau lưng nói rằng: "Anh ta là người đứng đầu Thiên Bảng!"
Trần Văn Sơn bước ra từ phía sau Triệu Hùng.
Ngay khi Triệu Hùng nghe nói người đàn ông hung tợn trước mặt là một cao thủ của Thiên Bảng. Biết rằng mình không địch lại, thì không mạo hiểm ra tay. Dù sao, Trần Văn Sơn đã ở đó, cho nên anh ta không cần phải ra tay.
Triệu Hùng nheo mắt nhìn Kình Thiên, lạnh lùng nói: "Cao thủ Thiên Bảng mang theo quan tài vênh váo khắp nơi, lại còn lấy khóc lóc cho cha mình ra làm cái cớ, mày thật sự đã làm mất mặt người luyện võ."
“Mày đang nói cái gì?” Kình Thiên rống to, vẫy vẫy ván quan tài chạy về phía Triệu Hùng.
Trần Văn Sơn đứng trước mặt Triệu Hùng nói: "Kình Thiên, đối thủ của mày là tao đây này."
Ngay khi giọng nói của Trần Văn Sơn vừa dứt, một người phụ nữ sau lưng Triệu Hùng ngọt ngào nói: "Ôi! Tôi thật sự không thể chịu đựng được nữa. Các người đập phá quan tài của người khác, xương cốt của cha anh ta không còn nữa. Còn ngang nhiên nói đạo lý với họ. Tôi là người yêu công lý! Đúng không Kình Thiên? Chị sẽ giúp em."
Người đang nói là Phó Lê, vừa cử động một cái, cô ấy đã bay đến gần Kình Thiên.
Phó Lê nhìn chằm chằm vào Trần Văn Sơn và nói với vẻ chế nhạo: "Anh cũng thuộc phe bọn họ đúng không? Anh giả dạng làm nhân viên anh ninh, trốn trong toà nhà tổ chức tiệc này. Nếu tha cho anh thì hẳn là không phải! Có bản lĩnh thì lộ bộ mặt thật ra đây xem nào!”
Trần Văn Sơn lạnh lùng nói: "Mày không xứng được biết tao là ai!"
Giọng nói của Trần Văn Sơn không lớn, nhưng cực kỳ độc đoán.
Phó Lê nói với Kình Thiên bên cạnh: "Chị sẽ tấn công hắn phía dưới, em tấn công hắn mặt trên!"
“Tốt!” Kình Thiên dày giọng đáp.
Trần Văn Sơn lo lắng làm bị thương Triệu Hùng, nói: "Anh đi đi!"
Triệu Hùng biết rằng đối thủ rất lợi hại, vì vậy anh ấy đã kéo Lý Diệu Linh trở lại. Sau đó mới phát hiện ra rằng cận vệ của Lý Thanh Tịnh, Đặng Gia Hân, đang lặng lẽ đứng sau lưng cô.
Có vẻ như Lý Thanh Tịnh đang lo lắng cho bản thân liền nhờ Đặng Gia Hân giúp đỡ.
Với Đặng Gia Hân, một bậc thầy Địa bảng ở bên cạnh, Triệu Hùng dũng khí hừng hực. Xem xét tình thế hiện trường, Trọng Ảnh chiếm thế thượng phong với người mặc áo khoác. Với một địch bảy, Nông Tuyền không hề thua thiệt, nhưng vẫn chưa biết thắng thua ra sao.
Hôm nay là tiệc sinh nhật của bà cụ Đào, Triệu Hùng không muốn vì trận chiến này mà bị trì hoãn. Nói với Đặng Gia Hân bên cạnh: “Gia Hân, cô đi giúp Nông Tuyền!"
"Đã rõ, thưa anh Triệu!"
Đặng Gia Hân nhanh chóng bay vút đến chỗ Nông Tuyền đang giao chiến và xuất ra một chưởng đánh về phía họ.
Người đó nghe được tiếng gió nhưng đã quá muộn để quay lại tránh đòn đó. Bị Đặng Gia Hân đánh một chưởng vào lưng, mặc dù anh ta tránh được chỗ hiểm, nhưng một ngụm máu phun ra.
Nhìn thấy Đặng Gia Hân tới giúp mình, Nông Tuyền tức giận hét vào mặt Đặng Gia Hân: "Tôi không cần phụ nữ tới giúp, cô đi đi ngay cho tôi!"
Đặng Gia Hân phớt lờ Nông Tuyền và lạnh giọng đáp: "Anh Triệu nhờ tôi giúp. Anh ra vẻ gì chứ, đi mà nói với anh Triệu Hùng!"
"Tránh ra, dù sao tôi cũng không cần con gái giúp đỡ!"
Triệu Hùng nhíu mày, anh biết tính khí của Nông Tuyền, thấy Đặng Gia Hân đã giúp Nông Tuyền đột phá vòng vây, liền nói với Đặng Gia Hân: "Gia Hân, trở về đi! Việc còn lại cứ giao cho Nông Tuyền!"
Đặng Gia Hân nói "Hừ!", nhanh chóng rời khỏi trận chiến và trở về bên cạnh Triệu Hùng.
Lý Diệu Linh bị choáng ngợp khi xem từ bên lề, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ chứng kiến một cuộc chiến như trên TV vậy.
Những người có thân thủ phóng khoáng, có người uy phong lẫm liệt! Mỗi cuộc chiến đều thật ngoạn mục!
"Anh rể, những người này là ai? Tại sao có sức mạnh như vậy."
Triệu Hùng nói với em dâu Lý Diệu Linh: "Họ đều là người của bảng Võ Thần!”