CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Nhìn tin nhắn Bạch Hồng Liên gửi đến, sắc mặt Triệu Hùng hơi ngơ ngẩn.

Người phụ nữ này rốt cuộc là người của phe nào? Tin tức gửi đến này có đáng tin hay không?

Triệu Hùng không dám hồi âm vội vàng, anh muốn chờ xem liệu Bạch Hồng Liên có thực hiện thêm hành động gì đối với anh hay không.

Tập đoàn Hùng Quang gặp nguy hiểm?

Mình gặp nguy hiểm?

Không lẽ?

Nông Tuyền vừa tu ừng ực chai nước khoáng, vừa đi về phía Triệu Hùng.

Cậu ấy ngoác miệng ra liến thoắng:

“Cậu chủ, tâm trạng cậu đỡ hơn chưa? Nếu vẫn chưa thì cứ nói, hai ta lại đánh, giải tỏa tâm trạng.”

“Không đánh, thì chúng ta đi làm việc!”

“Sao nào? Đánh nhau không?”

“Ừ cũng được.”

Triệu Hùng đáp ậm ờ.

Nồng Tuyền thúc giục Triệu Hùng: “Thế nhanh nhanh đi thay quần áo đi!”

Cậu vẫn luôn phụ trách làm một bao cát, bị Triệu Hùng đánh mà không thể xả, cực kỳ muốn tìm một ai đó đánh nhau một trận.

Hai người thay xong quần sao, Triệu Hùng lái xe chở Nông Tuyền cùng đi tới dưới tòa Tập đoàn Thiên Vương.

Tin tức ấy là do Bạch Hồng Liên của Tập đoàn Thiên Vương này gửi tới. Có có nghĩa là, mối nguy hiểm đến từ Tập đoàn Thiên Vương, hoặc là có quan hệ với tập đoàn Thiên Vương.

Hai người ngồi xổm canh cả buổi, cũng không thấy bất kỳ ai trông đáng nghi đi ra.

Đương lúc Triệu Hùng muốn đi nhà trẻ đón con gái, thì trông thấy Robert đi ra cùng một người đàn ông trung niên.

Nông Tuyền từng lộ mặt ở bữa tiệc mừng sinh nhật bà cụ họ Đào, vậy nên Triệu Hùng nhanh chóng đè đầu cậu ấy xuống.

Robert cùng người đàn ông đứng tuổi ấy thoắt cái đã lướt ngang qua họ.

Khi Triệu Hùng ngẩng đầu lên, trông thấy hai người ngồi vào một chiếc xe màu đen đỗ trên đường, biển số xe là 5678.

Ô tô đen đi rồi, Nông Tuyền mới cất giọng hỏi Triệu Hùng: “Cậu chủ, vừa nãy cậu ấn đầu yêm làm gì?”

“Mục đích của cậu quá dễ bị phát hiện! Vừa nãy có hai người, một người là Robert, người kia có thể là nhân vật mình đang nhắm đến.”

“Cậu chủ, mình có đi đánh nhau không? Là đánh hai người kia ấy hả?

“Cứ quan sát trước đã! Nếu bọn họ dám có ý định gì xấu xa với chúng ta, thì cho cậu đánh họ luôn.”

Nông Tuyền “À!” một tiếng, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng.

Triệu Hùng vốn muốn đuổi theo họ, nhưng mà đã tới giờ đến nhà trẻ đón bé con rồi. Nếu để cho mỗi Nông Tuyền đuổi theo, cậu ấy không biết giữ bí mật, khả năng dễ bị bại lộ lắm.

Nếu Trần Văn Sơn có ở đây thì tốt rồi.

Nghĩ vậy, Triệu Hùng liền nhấc máy gọi cho Trần Văn Sơn.

“Văn Sơn, đang bận gì hả?”

“Trong tay đang có vài vụ đặc biệt cần xử lý. Sao thế?”

“Cậu giúp tôi tra một chút việc của tập đoàn Hắc Mộc được không? Tôi cứ có cảm giác mọi chuyện không đơn giản chút nào.”

“Đã tra rồi!”

Trần Văn Sơn nói với Triệu Hùng:

“Tập đoàn Hắc Mộc, người đứng đầu hiện thời là Trang Đồng Phú. Kẻ này là một tên không thể khinh thường được, trong danh sách Bầu Trời, tên đó nằm ở vị trí thứ sáu mươi lăm. Đám người Kình Thiên chính là lâu la của anh ta.”

“Trang Đồng Phú sao?”

“Ừ! Tên hiệu của anh ta là Sói Đen. Thái độ khi làm việc cực kỳ tàn nhẫn quyết tuyệt, những năm trước là một tên tham ô luôn hành động đơn độc, không biết tại sao lại vào tập đoàn Hắc Mộc.”

“Vậy cậu nhanh chóng xử lý xong vụ kiện trong tay đi, tôi nhận được tin báo, có người sẽ gây bất lợi cho tập đoàn Hùng Quang, gây bất lợi cho tôi. Tôi cảm giác chuyện này tập đoàn Hắc Mộc không thoát khỏi liên can. Còn nữa, có khi tập đoàn Thiên Vương cũng tham dự nữa đấy.”

“Yên tâm đi. Sắp xử lý xong vụ kiện này rồi. Tôi sẽ bắt tay vào tra chuyện này ngay!”

Không có án kiện nào quan trọng hơn việc bảo vệ Triệu Hùng cả.

Trần Văn Sơn dặn dò Triệu Hùng:

“Tuy rằng lần trước đã áp chế tập đoàn Hắc Mộc lúc ở Khách sạn Thanh Hùng, nhưng cậu cũng đừng chủ quan. Lúc ra khỏi nhà nhớ mang theo Nông Tuyền, tôi sợ bọn họ sẽ gây khó dễ cho một mình cậu.”

“Ừ! Bây giờ Nông Tuyền đang ở chung với tôi này.”

Nông tuyền nghe thấy Triệu Hùng gọi tên mình, khó hiểu quay sang hỏi Triệu Hùng:

“Cậu chủ, cậu gọi tên yêm làm gì vậy?”

“Chuẩn bị cho cậu đi đánh nhau đấy!”

“Đánh ai cơ?”

Nông Tuyền mở to hai mắt, vẻ mặt cực kỳ phấn khởi.

“Lát nữa nói! Giờ chúng ta đi đón Dao Châu đã.”

Nông Tuyền “À” một tiếng. Cả ngày nay không được đánh trận nào, còn bị làm bao cát cả nửa ngày, cậu ấy thấy bực bội ghê.

Khi Triệu Hùng lái xe đến nhà trẻ đón con gái, anh hỏi chuyện Lâm Thảo: “Cô Lâm, cô có đến chỗ bác sĩ Hoa không?”

“Có đến. Bác sĩ Hoa rất tốt. Anh Triệu, cảm ơn anh! Không ngờ anh lại giúp tôi tìm một công việc thích hợp đến vậy. Hơn nữa bác sĩ Hoa còn dạy tôi cách để làm sao giúp mẹ tôi điều dưỡng lúc bình thường nữa, bệnh tình của mẹ tôi đã có biến chuyển tốt hơn rồi.”

Triệu Hùng nghe xong vui vẻ vô cùng, cười với Lâm Thảo: “Vậy thì tốt quá! Khi nảo rảnh rỗi cứ theo chân bác sĩ Hoa học. Nếu bà ấy dạy cô, biết đâu chừng có ngày cô cũng có thể thành bác sĩ thật đấy.”

“Vâng! Tôi cũng thấy hứng thú với Trung y lắm. Nếu bác sĩ Hoa sau này có thể chính thức dạy tôi về y lý, vậy thì thật tốt quá. Dù thế nào đi nữa thì tình hình kinh tế của tôi trước mắt cũng được giải quyết rồi. Bác sĩ Hoa mỗi tháng giảm cho tôi mười bảy triệu, đến khi nào tôi có tiền rồi, sẽ từ từ trả cho anh.”

“Tôi cũng nói với cô rồi mà, hiện tại tôi không có thiếu tiền. Cô không cần phải vội vàng đưa trả tôi làm gì cả! Vẫn nên chú trọng bệnh tình của mẹ cô đi. Đừng tự làm khổ bản thân, càng đừng làm khổ mẹ của cô. Tiêu chuẩn cuộc sống cũng nên vượt lên, đừng để mình khổ nữa!”

“Vâng! Tôi biết rồi. Anh Triệu, anh thật sự là người tốt. Nếu anh không kết hôn thì tôi cũng muốn gả cho anh lắm đó.”

Thừa dịp Nông Tuyền nỗ lực mang Dao Châu đi ra chỗ khác chơi, Lâm Thảo bạo dạn thổ lộ lòng mình với Triệu Hùng.

Triệu Hùng mỉm cười nói:

“Tiền bạc lúc sinh không mang theo, chết cũng không mang theo được nốt, đủ dùng là được rồi! Cô là một cô gái tốt, xứng đáng với một ai đó càng tốt đẹp hơn.”

Dứt lời, xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng Triệu Hùng, trong lòng Lâm Thảo có đôi chút mất mát.

Cô ta cười nhẹ, khuôn mặt đã đỏ au lên.

Nhớ tới lần đó đứng ở đối diện khách sạn, bản thân mình tr@n như nhộng đứng trước mặt Triệu Hùng, anh vẫn cự tuyệt mình.

Xem ra, là mình suy nghĩ vớ vẩn quá!

Đón con gái xong, Triệu Hùng gọi điện thoại cho bà xã Lý Thanh Tịnh của mình, hỏi cô đêm nay có tan làm đúng giờ rồi về nhà hay không.

“Không được, em đang xử lý chuyện ở công ty, với cả cũng muốn đi qua công ty bên nhà họ Đào.”

Dứt lời, không cho Triệu Hùng có cơ hội nói lời nào, trực tiếp tắt điện thoại.

Triệu Hùng thở dài thườn thượt, xem ra bà xã Lý Thanh Tịnh của anh vẫn còn giận anh lắm đây.

Còn lại mỗi anh, con gái với Nông Tuyền thôi, Triệu Hùng định bụng tối nay không ra ngoài tiệm cơm ăn nữa, mà là tìm một nhà ai có nấu cơm.

Nghĩ một hồi, nghĩ đến Trần Thiên Trung.

Triệu Hùng lập tức một tay lái xe, tay còn lại bấm gọi điện thoại cho Trần Thiên Trung.

“Bác Trung này, tối nay chuẩn bị đồ ăn với ít rượu nhé. Lát nữa cháu qua nhà bác ăn cơm đây!”

Trần Thiên Trung nghe xong vô cùng vui vẻ, bật người dậy sai bảo người trong phòng bếp nấu thêm vài món ăn nữa.

Lúc Triệu Hùng dắt con gái cùng Nông Tuyền đi vào biệt thự của Trần Thiên Trung.

Dao Châu cực kỳ phấn khích, bảo rằng phòng ở trong nhà Trần Thiên Trung còn lớn hơn trong nhà cô bé nữa.

Trần Thiên Trung không ngờ tới Dao Châu cũng đến đây, để cho cô bé tự mình ăn cơm, nói với bé sẽ cho bé ăn thật ngon.

Dao Châu thấy vẻ mặt hiền từ của Trần Thiên Trung, hôn lên mặt Trần Thiên trung một cái. Giọng nói trẻ con:

“Ông Trung ơi, ông cho con ăn món gì ngon vậy ạ?”

Trần Thiên Trung bảo cô bé chờ một chút, lúc đi ra trong tay cầm thêm một cây kẹo que.

Dao Châu vui vẻ vô cùng, cầm lấy kẹo. Triệu Hùng bảo Nông Tuyền chơi chung với cô bé.

Triệu Hùng nói với Trần Thiên Trung: “Bác Trung này, bác có sắp xếp cơ sở ngầm ở tập đoàn Thiên Vương không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi