CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Lý Diệu Linh và Hà ngọc Kỳ không tính là thân thiết, cô hoàn toàn không ngờ đối phương sẽ mời mình dùng bữa.

“Dạ được! Nhưng mà em mới vừa tan học õng, đợi em vào thưa ba cái rồi sẽ ra ngay!”

Lý Diệu Linh nhìn về phía Triệu Hùng, ngoan ngoãn chớp mắt. Sau đó cô chạy như bay vào bên trong. Bấy giờ anh quay sang nhìn Hà Ngọc Kỳ.

“Cô Ngọc Kỳ, cô quạnh quẽ lắm hay sao? Hết hẹn người này ăn cơm lại tìm đến người nọ mời dùng bữa?”

“Anh nói xem? Tôi ở Hải Phòng chỉ biết mỗi anh với chị Hoa Di, ngoài ra còn ai khác nữa đâu?”

“Đợi vợ tôi trở về, tôi sẽ hỏi thử xem. Nếu cô ấy không bận công việc, chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài ăn cơm.”

Triệu Hùng suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi trả lời. Hà Ngọc Kỳ nghe xong vô cùng vui vẻ, không ngờ đối phương sẽ hồi tâm chuyển ý.

Hai người nói chuyện hồi lâu, hoàn toàn không hề xảy ra cãi vã. Đây đối với cả Triệu Hùng và Hà Ngọc Kỳ mà nói, chính là một điều vô cùng đáng ăn mừng. Lý Diệu Linh sau khi thưa Lý Quốc Lâm xong liền vội vàng chạy ra.

“Chị Ngọc Kỳ, chúng ta đi thôi!

“Đợi một chút! Anh rể em nói chờ chị em về sẽ hỏi cả cô ấy nữa!”

“Trời ạ! Mỗi ngày bọn họ đều cho em ăn cơm chó, chúng ta không cần phải đợi hai người này đâu, Mau đi nào chị ơi!”

Lý Diệu Linh nắm lấy tay Hà Ngọc Kỳ, trực tiếp lôi đi. Triệu Hùng nhìn cảnh tượng trước mắt, trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mặt. Em vợ vốn dĩ không hề thân thiết với Hà Ngọc Kỳ vậy sao hiện tại lại quấn quýt tình cảm đến vậy chứ.

Trên bàn ăn, hai người ngồi đối diện nhau. Lý Diệu Linh tỏ vẻ thần thần bí bí hỏi Hà Ngọc Kỳ.

“Chị tới từ Thanh Hóa đúng không?”

“Đúng rồi, nhà chị ở Thanh Hóa! Diệu Linh, nếu như hè tới mà em chán việc ở nhà thì có thể tới Thanh Hóa tìm chị chơi. Lúc đó, chị sẽ dẫn em đi khắp mọi nơi ăn vặt!”

Hà Ngọc Kỳ cảm giác cô bé trước mặt mình rất năng động, không khỏi bật cười.

“Ừm, em muốn hỏi chị một vài chuyện.”

Lý Diệu Linh bất chợt đè thấp thanh âm. Cô đảo mắt nhìn xung quanh, dường như rất sợ Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh bất ngờ xông vào đây.

“Diệu Linh, em muốn hỏi chuyện gì?”

Hà Ngọc Kỳ cảm thấy người trước mặt nhìn trước ngó sau, rụt rè vô cùng, vậy nên theo bản năng cũng thấp giọng hỏi khẽ.

“Tập đoàn Cao Đạt, chị biết chứ?”

“Chị biết. Tập đoàn Cao Đạt rất có tiếng ở Thanh Hóa!”

Nghe câu hỏi của Lý Diệu Linh, Hà Ngọc Kỳ cảm thấy vô cùng kì quái. Em vợ Triệu Hùng hỏi tập đoàn Cao Đạt để làm gì cơ chứ.

“Chị Ngọc Kỳ, chị biết con trai của đổng sự trưởng tập đoàn Cao Đạt, người tên Cao Tuấn Vũ không ạ?”

“Cao Tuấn Vũ?”

Vừa nghe thấy ba từ Cao Tuấn Vũ, Hà ngọc Kỳ trợn mắt há mồm. Ngày đó ở Đại Hội Lâu, Kim Trung, Triệu Hùng và cô đã chỉnh đốn thằng nhóc đó đến mức thê thảm. Cô không biết vì sao Lý Diệu Linh lại hỏi về Cao Tuấn Vũ.

“Diệu Linh, em biết tập đoàn Cao Đạt, biết cả Cao Tuấn Vũ à?”

“Dạ vâng, em biết. Anh ấy là bạn trai của em!”

“Cái gì?”

Lý Diệu Linh nhắc đến Cao Tuấn Vũ thì cả gương mặt đều đỏ bừng hạnh phúc. Mà Hà Ngọc kỳ nghe xong lại giật nảy cả mình.

Nếu như bạn trai Lý Diệu Linh là Cao Tuấn Vũ, không thể nào có chuyện Triệu Hùng không biết. Mà anh đã từng để cho Kim Trung giải quyết Cao Tuấn Vũ thì làm gì có chuyện sẽ chấp nhận đối phương là em rể tương lai cơ chứ?

“Diệu Linh, Cao Tuấn Vũ thật sự là bạn trai của em à?”

“Đương nhiên rồi, em gạt chị chuyện này làm gì! Thế nào, bạn trai của em trông rất được, có đúng không?”

Dáng vẻ Lý Diệu Linh tràn ngập đắc ý. Hà Ngọc Kỳ sau khi nghe xong, cẩn trọng hỏi lại thêm lần nữa.

“Diệu Linh, anh rể em và cả chị gái em nữa, mọi người có biết chuyện em quen Cao Tuấn Vũ hay không?”

“Bọn họ đều phản đối chúng em ở bên nhau!”

Nhắc đến Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh, vẻ mặt cô như đưa đám.

“Có vấn đề gì? Sao hai người kia đều phản đối?”

“Bọn họ nói Cao Tuấn Vũ không thích hợp với em. Cao Tuấn Vũ gia đình giàu có, hai nhà không hề môn đăng hộ đối! Nhưng em cảm thấy, anh ấy thật lòng thích em. Khi nào chị về Thanh Hóa, có thể dắt em theo được không?”

Hà Ngọc Kỳ cảm thấy cực kì khó tin, nhóc con Lý Diệu Linh này cũng to gan quá đi mất! Nếu như ở thế giới cổ đại thì đây chính là nam nữ lén lút có gian tình, tư thông với nhau, tội lớn tày trời đó!

Hà Ngọc Kỳ cảm thấy bản thân mình so với Lý Diệu Linh, có khi phải bái cô bé làm thấy mới được! Cô hỏi Lý Diệu Linh.

“Em muốn đi Thanh Hóa để gặp Cao Tuấn Vũ?

“Suỵt...”

“Chị Ngọc Kỳ, em tin chị lắm mới kể cho chị nghe chuyện này đó. Nếu để anh rể và chị gái em biết chuyện em đi tìm anh ấy, bọn họ chắc chắn sẽ đánh chết em!”

Lý Diệu Linh giơ ngón trỏ đặt lên miệng, nhìn quanh quất nhà ăn, sau đó mới thấp giọng trả lời. Hà Ngọc Kỳ cảm thấy rất khó hiểu.

“Vậy mà em còn dám đi?”

“Chị Ngọc Kỳ à, đã là thời đại nào rồi, tư tưởng chị cũng quá bảo thủ đi! Sinh mệnh chân thành đáng quý, ái tình còn đáng giá hơn. Nếu có thể bên nhau hạnh phúc, mọi thứ đều sẵn sàng vượt qua!”

Lý Diệu Linh vỗ vai Hà Ngọc Kỳ. Mà lúc này cô vừa uống xong ngụm nước liền trực tiếp phun ra ngoài. May mắn lúc đấy Hà Ngọc Kỳ còn giữ bình tĩnh, biết tránh Lý Diệu Linh, bằng không toàn bộ đều khiến người trước mặt lãnh đủ.

Hà Ngọc Kỳ lấy khăn giấy chùi miệng, tận tình khuyên giải.

“Diệu Linh, chị cảm thấy em vẫn nên với bọn họ một tiếng sẽ tốt hơn. Nếu hai người đó biết chị dắt em đi Thanh Hóa, lúc đó bọn họ sẽ tính sổ chị mất…”

“Trời ơi! Chị không nói, em không nói, vậy thì ai mà biết được. Bởi vì chị là người Thanh Hóa nên em mới nói chị nghe chuyện này đó. Em và Cao Tuấn Vũ chỉ lén lút hẹn hò trong vòng một ngày thôi, sau đó em sẽ ngay lập tức trở về. Tuyệt đối không gây ra bất kì chuyện gì khiến chị bị liên lụy đâu!”

“Chuyện này…”

Hà Ngọc Kỳ cảm thấy vô cùng khó xử, băn khoăn không biết có nên mang Lý Diệu Linh đi cùng hay không. Tính tình cô rộng rãi phóng khoáng, nếu như dắt Lý Diệu Linh đi, bản thân có bạn bè đùa giỡn suốt quãng đường, thật sự rất vui. Nhưng chuyện này nếu như để Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh biết, chắc chắn sẽ tức giận đến phát điên.

Hà Ngọc Kỳ tưởng tượng ngày thường Triệu Hùng đối với cô thái độ lạnh lùng như tảng băng trôi, không chỉ vậy cứ đụng mặt là cãi nhau ỏm tỏi. Nếu như đem em vợ anh ta đến Thanh Hóa, chọc anh ta nổi khùng lên, hẳn là sẽ vui lắm.

Nghĩ tới đây, khóe môi Hà Ngọc Kỳ bất tri bất giác cong lên, nhìn Lý Diệu Linh.

“Diệu Linh, chị có thể dẫn em đi Thanh Hóa! Có điều, trong trường hợp hai người kia biết chuyện, em phải thành thật nói ra mọi thứ ngay lập tức! Còn hiện tại em cứ nói là muốn đến nhà chị chơi, không phải chị cố tình mang em đi.”

“Được! Đến lúc đó em sẽ tới nhà chị ở nhờ!”

“Giao kèo vậy nhé!”

Lý Diệu Linh phấn khích nói, Hà Ngọc Kỳ vươn tay ra bắt lấy tay cô bé. Hai người cứ như vậy mà thành lập ước hẹn, để lại thông tin của mình cho đối phương, một hồi kế hoạch kĩ càng cư như vậy mà được hình thành.

Thời điểm Lý Thanh Tịnh quay trở lại bệnh viện liền thấy Triệu Hùng đứng bên ngoài, lơ đãng bấm điện thoại. Cô thấy vậy liền hỏi.

“Triệu Hùng, sao anh lại đứng ngoài này?”

“Ban nãy anh hút thuốc. À còn nữa, Diệu Linh đi ra ngoài ăn cơm với Ngọc Kỳ rồi.”

“Hả?”

Lý Thanh Tịnh lúc này còn tưởng mình đang nghe nhầm.

“Hà Ngọc Kỳ đúng là đồ phiến toái mà…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi