CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Khi trở về, Trần Hùng ngồi trên xe taxi của Ngô Tuấn Kiên. Ngô Chính Quốc lái chiếc Range Rover do Kim Trung tặng, theo Hồ Dân đi xem nhà máy dược phẩm.

Trong xe taxi, chỉ có hai người Triệu Hùng và Ngô Tuấn Kiên.

Trong khi lái xe, Ngô Tuấn Kiên nói với Triệu Hùng: “Cậu chủ, cám ơn cậu!”

“Chú Kiên! Đừng khách sáo, chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi.”

Ngô Tuấn Kiên thở dài nói: “Ai nha! Tôi sợ cậu tặng cho Chính Quốc biệt thự và xe hơi sang trọng như vậy, thằng nhóc này sẽ học hư mất thôi.”

“Sẽ không! Cháu đã nói với Chính Quốc để chú sống cùng họ rồi. Biệt thự kia thực ra là vì mua cho chú.”

“Tôi sẽ không đi theo vợ chồng son bọn nó đâu. Chỉ cần Chính Quốc kết hôn, tôi cũng phải lo lắng nhiều hơn nữa.”

“Đừng lo lắng! Chính Quốc và Thanh Vân đều là những đứa con hiếu thảo. Hai người bọn họ sẽ phụng dưỡng chú.”

Ngô Tuấn Kiên cau mày nói: “Nhưng nếu giao nhà máy dược phẩm cho Chính Quốc, cậu không sợ đứa nhỏ này sẽ làm mất luôn nhà máy sao?”

“Sẽ không! Cháu tin tưởng vào ánh mắt của chính mình. Thực ra, thứ mà hầu hết mọi người thiếu không phải là tài năng, mà là cơ hội. Chỉ cần cho những người tài năng đó được thực hiện khát vọng! Cháu tin tưởng họ sẽ làm nên kỳ tích.”

Trong lĩnh vực kinh doanh, có thể nói Ngô Tuấn Kiên là người ngoài ngành.

Tập đoàn Khải Thời có thể đứng vững nhiều năm như vậy với tư cách là một công ty lớn, điều này cho thấy Triệu Khải Thời có năng lực quản lý phi thường. Triệu Hùng là con trai của Triệu Khải Thời, tự nhiên sẽ không kém!

“Cậu chủ, cậu về khách sạn à? Tôi đưa cậu đi!” Ngô Tuấn Kiên nói.

“Không! Chú Kiên, chú cho cháu đến tập đoàn Hoài An.”

“Được!”

Là tài xế cũ của nhà họ Triệu, Ngô Tuấn Kiên đương nhiên nắm rõ quy tắc. Chuyện không nên hỏi, cũng sẽ không bao giờ hỏi thêm.

Tập đoàn Hoài An là tập đoàn có uy tín nhất ở thành phố Thanh Hóa, nằm ở trung tâm và là kiến trúc tiêu biểu nhất ở thành phố.

Sau khi Ngô Tuấn Kiên đưa Trần Hùng đến Tập đoàn Hoài An, ông ấy hỏi anh có cần đợi anh ở dưới công ty rồi đưa anh trở lại khách sạn hay không.

“Chú Kiên, chú đợi cháu một lát vậy! Cháu lên đó ngồi nửa giờ rồi sẽ xuống.”

“Được rồi! Vậy tôi đợi cậu ở bãi đậu xe.” Ngô Tuấn Kiên nói xong liền lái xe đến bãi đậu xe của tập đoàn Hoài An.

Trần Hùng một mình đi chậm rãi về phía Tập đoàn Hoài An. Vừa bước tới cửa liền bị cô gái xinh đẹp ở quầy lễ tân chặn lại.

“Thưa ngài, xin hỏi ngài đang tìm người ở bộ phận nào trong tập đoàn Hoài An ạ?” Người đẹp ở quầy lễ tân hỏi Trần Hùng với hai chiếc răng khểnh nhỏ xinh xắn và một đôi má lúm đồng tiền nông.

“Tôi tìm chủ tịch Dương Lam của các cô!”

“Xin hỏi ngài có hẹn trước không ạ?” Người đẹp ở quầy lễ tân hỏi.

Triệu Hùng lắc đầu nói: “Không có! Chỉ cần nói tôi tên là Triệu Hùng, cô ấy sẽ gặp tôi.”

Cô gái ngồi quầy lễ tân nói: “Vậy tôi sẽ gọi thư ký của chủ tịch Dương hỏi giúp anh.”

“Được rồi!” Triệu Hùng gật đầu, nhịp nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn bằng đá cẩm thạch ở quầy lễ tân.

Sau khi thư ký của Dương Lam nhận được cuộc gọi từ quầy lễ tân, cô ta nói có người tên là Triệu Hùng muốn gặp nhưng chưa có hẹn trước.

Lúc trước Dương Lam đã nói với thư ký rằng nếu có người tên Triệu Hùng đến gặp cô ta, thư ký có thể đưa người đó đến gặp trực tiếp mà không cần hẹn trước.

Giác quan thứ sáu của Dương Lam nói cho cô ta biết, Triệu Hùng nhất định sẽ đến tìm mình.

Thư ký chuẩn bị đi vào báo cáo thì đúng lúc Dương Hưng bước ra khỏi phòng làm việc của Dương Lam, cô ta vì đi quá nhanh, không kịp dừng lại nên đâm sầm vào người anh ta.

“Tổng giám đốc Dương, thật xin lỗi!” Thư ký hốt hoảng xin lỗi Dương Hưng.

Dương Hưng rất có hứng thú hỏi thư ký Kim Liên: “Kim Liên, cô làm gì mà vội vàng như vậy?”

“Có một người tên Triệu Hùng muốn đến gặp chủ tịch Dương! Chủ tịch Dương nói với tôi rằng nếu có người tên Triệu Hùng đến gặp cô ấy, cũng không cần phải thông báo mà trực tiếp đưa người đến gặp cô ấy. Cho nên tôi mới đến nói một tiếng với chủ tịch Dương.”

“Triệu Hùng sao?” Dương Hưng nghe vậy nhíu mày.

Ánh mắt anh ta hiện lên một tia lạnh lùng, trong lòng anh ta căm hận tên Triệu Hùng này.

Tên Triệu Hùng này quả thực âm hồn không tan, anh ta là người đã có gia đình, còn quấn quít lấy Dương Lam.

Dương Hưng theo bản năng mà nắm chặt tay, nghĩ thầm: “Triệu Hùng, tôi sẽ không để anh có cơ hội đến gần Dương Lam đâu.”

Anh ta nói với thư ký của Dương Lam: “Kim Liên, cô hãy nói với lễ tân, không thể gặp nếu không có lịch hẹn. Chủ tịch Dương đang gặp một vị khách quan trọng.”

“Nhưng…” Thư ký nhỏ giọng nói, muốn nói lại thôi.

Dương Hưng vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không nhưng nhị gì hết, không có chuyện gì đâu. Như thế nào, lời của tôi cô còn không nghe sao?”

Kim Liên đâu dám làm trái mệnh lệnh của Dương Hưng, gật đầu nói: “Được rồi, hiện tại tôi sẽ gọi điện thoại cho quầy lễ tân.”

Sau khi nhận được điện thoại của thư ký Kim Liên, nhân viên lễ tân lịch sự nói với Triệu Hùng với vẻ mặt kính cẩn:

“Ngài Triệu, tôi xin lỗi! Chủ tịch Dương của chúng tôi đang họp với một vị khách quan trọng. Thêm nữa, ngài không thể gặp chủ tịch Dương nếu không hẹn trước. Vì vậy, nếu ngài muốn gặp chủ tịch Dương của chúng tôi, tôi có thể giúp ngài đăng ký thông tin của mình, để thư ký của chủ tịch Dương sắp xếp cho ngài, sau đó ngài sẽ được thông báo qua điện thoại.”

Triệu Hùng nghe vậy thì nhíu mày!

Anh chắc chắn rằng thư ký của Dương Lam chưa nói cho cô ta biết. Nếu không, Dương Lam không thể không gặp mình.

“Tôi gọi điện thoại trước được không?” Triệu Hùng hỏi cô gái xinh đẹp ở quầy lễ tân.

Tiểu người đẹp cười nói: “Đương nhiên!”

Ngay khi Triệu Hùng định gọi điện cho Dương Lam thì đúng lúc Dương Hưng bước ra.

Dương Hưng biết Triệu Hùng sẽ gọi cho Dương Lam, anh ta mới cố tình tới ngăn cản.

“Ồ! Triệu Hùng.”

Triệu Hùng nhìn thấy Dương Hưng đi tới, lại cất điện thoại vào trong túi. Anh tiến lên nói với Dương Hưng: “Anh Dương, nhìn thấy anh phơi phới gió xuân như vậy, gần đây nhất định có rất nhiều chuyện tốt!”

“Làm gì có!” Dương Hưng cười hỏi Triệu Hùng: “Sao anh lại ở đây? Có chuyện gì sao?”

“Ừ! Tôi muốn gặp Dương Lam, tìm cô ấy có chút việc.”

Dương Hưng nói với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Ai nha! Thật là không khéo rồi. Dương Lam đang gặp một khách hàng quan trọng, có lẽ cần phải bàn bạc ít nhất mất một buổi chiều. Sau khi nói chuyện, cô ấy còn phải đi ăn tối với người khác, lịch trình hôm nay đã sắp xếp khá là dày đặc đấy. Anh cũng biết đấy, cô ấy ngồi ở vị trí đó, cả ngày đều cực kỳ bận rộn.”

Triệu Hùng nghe vậy nhíu nhíu mày. Ngay cả khi Dương Lam có bận rộn đi chăng nữa. Nhưng nếu cô ta biết anh đang ở đây, cô ta cũng sẽ bớt chút thời gian để gặp mình.

Triệu Hùng không rõ liệu có phải Dương Hưng cố ý ngăn cản không cho anh gặp Dương Lam, hay Dương Lam thực sự có chuyện quan trọng cần bàn bạc.

Nếu là bởi vì chính mình thăm viếng mà làm ăn chậm trễ mấy chục tỉ, đối với Triệu Hùng mà nói, lương tâm cũng sẽ không yên!

Triệu Hùng cũng không muốn khiến Tập đoàn Hoài An phải chịu tổn thất vì mình, anh nói: “Có vẻ như tôi đến đây thật không đúng lúc. Tốt hơn là tôi nên đến vào ngày khác vậy! Dương Hưng, anh giúp tôi nói với Dương Lam một tiếng.”

“Được, được! Nhất định, nhất định!”

Nhìn bóng lưng Triệu Hùng rời đi, ánh mắt Dương Hưng lộ ra vẻ tàn khốc. Anh ta hận không thể giết tên Triệu Hùng ngay bây giờ.

Ngay khi Triệu Hùng vừa bước chân ra khỏi Tập đoàn Hoài An, tiếng kêu của Dương Lam đột nhiên vang lên sau lưng.

“Anh Triệu Hùng!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi