CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hùng lắc đầu, cũng không biết cái tên Đao Tu La này, tại sao muốn giết anh.

Về khách sạn xử lý vết thương đơn giản cho Nông Tuyền, mấy người Triệu Hùng lại lên đường.

Nông Tuyền là người luyện võ, chút thương thế nhỏ nhoi này đối với cậu ấy mà nói là không đáng kể chút nào.

Trên đường về Hải Phòng, Triệu Hùng vừa lái xe, một bên lại gọi điện thoại cho Kim Trung.

Kim Trung đang ở trong một tiệc rượu xã giao với công chính xã giao, thấy là Triệu Hùng gọi điện thoại tới, anh ta liền đi đến bên ngoài nhận.

“A Hùng, cậu đi rồi sao?”

“Ừ! Vừa đi.” Triệu Hùng nói với Kim Trung: “Vừa rồi ở cổng khách sạn của cậu tôi lại bị ám sát.”

“Cái gì?” Kim Trung nghe được thì giật nảy cả mình.

Triệu Hùng đến tỉnh thành cũng không có mấy ngày, lại liên tiếp bị ám sát, cái này khiến trên mặt anh ta có chút không nhịn được, người anh ta phải đi vẫn luôn tra xét không ngừng, vậy mà một điểm manh mối cũng không có.

Kim Trung quan tâm Triệu Hùng dò hỏi: “A Hùng, cậu không sao chứ?”

“Không có việc gì! Nhưng Nông Tuyền bị thương nhẹ.”

“Nông Tuyền bị thương?” Kim Trung một lần nữa bị dọa cho khiếp sợ, nói: “Nông Tuyền đều là cao thủ Thiên Bảng, cậu ấy lại có thần lực trời sinh, rốt cuộc là người nào có thể làm cậu ấy bị thương?”

“Đao Tu Là đứng thứ năm của Thiên Bảng!”

“Đao Tu La?”

Triệu Hùng đối Kim Trung nói: “A Trung, tôi cảm giác mấy người này đều là cùng một đám người, cậu ở tỉnh thành âm thầm giúp tôi điều tra một chút, nếu là có tin tức gì, nhớ báo cho tôi biết.”

“Cậu yên tâm đi, tôi sẽ tiếp tục phái người đi điều tra.”

Sau khi cúp điện thoại, lông mày Kim Trung khóa chặt lại.

An Ninh của tỉnh thành từ trước đến này đều rất tốt, làm sao Triệu Hùng mới tới đây lần đầu tiên mà lại gặp ám sát liên tiếp như vậy được!?

Hải Phòng!

Chín giờ năm mươi phút tối, mấy người Triệu Hùng rốt cuộc cũng đi tới nơi.

Sau khi Triệu Hùng và Hồ Dân chia tay, Hồ Dân mang theo cô em vợ Lý Diệu Linh còn có Nông Tuyền, Thẩm Hải về tới ký túc xá của nhà họ Lâm.

Triệu Hùng để Thẩm Hải cùng Nông Tuyền trở về, trước tiên cứ ở chỗ của anh ta một đêm, qua mấy ngày nữa sẽ đón cậu ấy về nhà.

Thẩm Hải biết Nông Tuyền là một cao thủ võ công, muốn cùng anh tham khảo võ học nhiều hơn một chút, liền cao hứng cùng Nông Tuyền trở về.

Triệu Hùng và Lý Diệu Linh cầm trong tay rất nhiều đặc sản của tỉnh thành, cái gì mà gà quay của ông Thẩm, hạt thông nhân lạp xưởng, các loại bánh như đậu xanh các thứ, tất cả đều mang vào trong nhà.

Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, liền nghe thấy tiếng nói ngọt ngọt nước nước của Mộng Dao kêu một tiếng: “Bố!”

“Nha! Con gái bảo bối của bố.”

Triệu Hùng giang hai cánh tay, đem con gái Mộng Dao ôm vào trong ngực.

Mộng Dao ở hai bên má của Triệu Hùng hôn lên, cao hứng nói: “Cuối cùng bố cũng về rồi, con nhớ bố muốn chết!”

“Chỗ nào nhớ bố?”

“Chỗ này!” Mộng Dao chỉ chỉ vị trí trái tim của mình.

Triệu Hùng hỏi con gái bảo bối Mộng Dao: “Mộng Dao, đã mười giờ rồi, làm sao con vẫn chưa ngủ vậy?”

Lúc này, liền thấy giọng nói của Lý Thanh Tịnh truyền đến từ trong phòng khách.

“Mộng Dao biết hôm nay anh sẽ về, làm sao mà nó ngủ được chứ!” Lý Thanh Tịnh đưa tay lau mái tóc còn chưa khô nước, cô vừa mới gội đầu xong, còn chưa có khô ráo hoàn toàn.

Lý Diệu Linh quay sang hỏi Tiểu Dao Châu: “Mộng Dao, con không nhớ dì à?”

“Nhớ ạ!”

Tiểu Dao Châu tiến lên ôm ấp lấy Lý Diệu Linh, ở trên mặt của cô cũng hôn mấy cái.

Lý Thanh Tịnh tiến lên tiếp nhận đồ vật ở trong tay Triệu Hùng, nhìn em gái Lý Diệu Linh nói: “Diệu Diệu! Lần này xem mặt mũi của anh rể em, chị cũng không nói cái gì nữa. Nếu còn có lần sau, xem chị thu thập em như thế nào!”

“Biết rồi chị!”

Lý Diệu Linh le lưỡi một cái, hướng chị gái Lý Thanh Tịnh làm một cái mặt quỷ.

Lý Thanh Tịnh quay đầu nhìn hai người Triệu Hùng và em gái Lý Thanh Tịnh dặn dò một câu: “Hai người đi đường gấp gáp trở về trở về, nhớ tắm rửa xong mới có thể đi ngủ a.”

Triệu Hùng cùng Lý Thanh Tịnh không hẹn mà cùng lên tiếng, hai người nhìn nhau cười một tiếng.

Bởi vậy có thể thấy được, địa vị của Lý Thanh Tịnh ở nhà cực cao.

Triệu Hùng vọt vào phòng tắm nước nóng, sau khi tắm xong, anh thấy bà xã Lý Thanh Tịnh của anh đang chỉnh lại chăn gối.

Anh tiến lên từ phía sau ôm lấy Lý Thanh Tịnh.

Khuôn mặt Lý Thanh Tịnh đỏ lên, quay đầu giáo huấn Triệu Hùng: “Vừa trở về liền không đứng đắn, không phải bác sĩ Hứa nói không cho anh ;làm chuyện phòng the sao?”

Lời nói của Lý Thanh Tịnh giống như một chậu nước lạnh tưới đến lên trên đầu Triệu Hùng.

Anh ở trước ngực bà xã sờ soạng một cái.

“A! …”

Lý Thanh Tịnh hét lên một tiếng, đối Triệu Hùng giận dữ nói: “Anh muốn chết sao?” Nói xong liền giơ lên bàn tay trắng như phấn đánh về phía Triệu Hùng

Triệu Hùng nắm lấy đầu ngón tay của bà xã, đem cô ôm vào trong ngực, nói: “Thanh Tịnh, anh nhớ em lắm!”

“Hừ! Vừa về đến nhà liền tỏ ra ân cần nhớ nhung như thế, anh ở tỉnh thành không có làm chuyện gì có lỗi với em đấy chứ?”

“Làm sao có thể, không phải có Diệu Diệu ở cùng với anh sao. Mỗi một hành động của anh đều bị con nhóc đó giám sát hết!”

Lý Thanh Tịnh bị Triệu Hùng nói tới trong lòng phát ngứa, vội vàng từ trong ngực anh tránh ra, nói: “Để em trải lại ga giường cho tốt đã, đêm nay chúng ta nằm nói chuyện đi.”

Triệu Hùng ‘Ừ!’ một tiếng, cũng không có quấy rầy Lý Thanh Tịnh nữa.

Anh từ bên trong túi xách tùy thân của anh, lấy ra bức thư pháp Lạc Ca Hành đã được đấu giá thành công ở hội đấu giá Nghiễm Nguyên.

Bên trên có nét chữ Thảo cuồng vọng tự nhiên viết: “Say ở Phố Trường An, nhưng lại tỉnh táo thấu hiểu mọi việc. Ngàn dặm gửi tương tư, ký ức xa xôi ở nơi quân tử. Nước mắt ai rơi lúc ca hoan nhảy múa, nam tử cũng đều là lưỡi mác làm từ cát.”

Sau khi Lý Thanh Tịnh trải tốt chăn mền, thấy Triệu Hùng đứng ở một bên nhìn một tấm tấm thiệp thư pháp đã ố vàng mà ngơ ngác ngẩn người.

Cô đi đến gần Triệu Hùng, tò mò dò hỏi: “Triệu Hùng, anh nhìn cái gì vậy?”

Triệu Hùng chỉ vào chữ viết phía trên bức Lạc Ca Hành, nói với Lý Thanh Tịnh: “Bà xã, em có cảm thấy trong mấy hàng chữ này có người đang múa kiếm không?”

“Có người đứng bên trong chữ múa kiếm, anh nói đùa cái gì vậy?”

Lý Thanh Tịnh trừng lớn đôi mắt đẹp nhìn nhìn, ngoại trừ có thể nhìn ra lối viết chữ Thảo bên trong thư pháp, chỗ nào có thể nhìn thấy có người đang múa kiếm?

Triệu Hùng nghe vậy nhíu mày, giải thích cho Lý Thanh Tịnh: “Không phải có người ở trong chữ múa kiếm, mà là trong ý của mấy chữ này, tựa như có người đang luyện kiếm pháp. Dù sao chính là có người luyện ở bên trong luyện kiếm!”

Lý Thanh Tịnh đưa tay sờ sờ trán của Triệu Hùng, nói với anh: “Không phải anh phát sốt chứ? Tại sao trong chữ lại có người múa kiếm?”

“Anh cũng không biết. Nhưng bên trong các dòng chữ này, dường như cho anh có một loại cảm giác có người đang múa kiếm.” Triệu Hùng lại đưa mắt nhìn nửa ngày, thấy mấy dòng chữ phía trên lối viết Thảo, thật giống như sẽ động vậy, lại tập trung nhìn vào lẫn nữa, lại chỉ là một bức tấm thiệp.

Triệu Hùng dụi dụi con mắt, hỏi Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, em biết đây là bức thư pháp của ai không?”

Lý Thanh Tịnh trợn mắt nhìn Triệu Hùng một chút, nói: “Con mắt của em cũng không có mù, bên cạnh không phải viết tên của Trương Hùng sao?”

“Đây là bức thư pháp anh dùng một nghìn tỷ để lấy về ở hội đấu giá Nghiễm Nguyên.”

“Bao nhiêu? Một nghìn tỷ!?”

Lý Thanh Tịnh nghe xong giật nảy cả người, một đôi mắt đẹp trừng tròn xoe.

Mặc dù cô biết ông xã Triệu Hùng của cô rất có tiền, nhưng cũng cũng không nên phá của như vậy a!

Tay Triệu Hùng đặt trước một Lý Thanh Tịnh ‘suỵt’ một cái, nói với bà xã Lý Thanh Tịnh của anh: “Thanh Tịnh, em nhỏ giọng một chút. Diệu Diệu không biết này tấm thư pháp là anh mua, là anh để Hồ Dân lấy danh nghĩa của ông Thiên Trung đến mua. Đây là tác phẩm đồ sộ nhất thời Đường đại dùng theo lối viết chữ Thảo của đại sư Trương Hùng, giá cả thị trường chắc là bảy trăm tỷ đi. Anh dùng một nghìn tỷ đến mua chính xác mà nói mà có chút cao. Chỉ là anh luôn có cảm giác tấm thư pháp này không giống bình thường, thật giống như có người ở trong chữ đứng bên cạnh múa kiếm vậy! Nó giống như là một bộ võ công!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi