CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Dùng của cải hiện nay Triệu Hùng có, cũng đủ để mấy đời người trong nhà sống. Nhưng anh không muốn con gái sống không có ước mơ như vậy, cũng không muốn con gái chỉ biết hưởng lạc mà sống qua ngày.

Chí hướng của con gái Triệu Dao Châu là sau khi lớn lên cô bé muốn làm nữ cảnh sát. Vậy nên Triệu Hùng cũng rất ủng hộ con gái làm cảnh sát. Chỉ là người vợ Lý Thanh Tịnh của anh không tán thành lắm, cô nói công việc làm cảnh sát của Dao Châu quá nguy hiểm.

Con gái còn nhỏ, Triệu Hùng cũng không muốn lý luận với Lý Thanh Tịnh nhiều, anh tính đợi con gái lớn rồi nói sau.

Sau khi ăn cơm xong, Lý Thanh Tịnh nói với Nông Tuyền, bảo cậu ấy chăm sóc hai đứa trẻ trong nhà một chút. Cô nói mình và Triệu Hùng phải ra ngoài có chút việc.

“Mợ chủ! Có cần tôi đi theo bảo vệ hai người không?” Nông Tuyền lo lắng hỏi.

Lý Thanh Tịnh trả lời: “Không cần, tôi đã bảo Đặng Gia Hân lái xe đến đón chúng tôi rồi.”

Triệu Hùng hỏi Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, chúng ta đi đâu vậy?”

“Đi gặp gia sư tại nhà của Diệu Linh! Anh mau thay quần áo đi.”

Triệu Hùng “Hả!” một tiếng, sau đó vội vàng thay áo khoác.

Lý Thanh Tịnh nhận cuộc điện thoại Đặng Gia Hân gọi đến, nói cô đã ở dưới lầu rồi.

Sau khi cô và Triệu Hùng xuống lầu, cô nói với Đặng Gia Hân: “Gia Hân, lái xe đến quán trà Minh Uyển.”

Đặng Gia Hân đáp lại sau đó lái thẳng xe đến “Quán trà Minh Uyển”.

Quán trà Minh Uyển là một nơi rất yên tĩnh, khách ở đây không nhiều lắm, rất thích hợp để nói chuyện. Cho nên, Lý Thanh Tịnh đã hẹn gia sư của em gái Lý Diệu Linh mời được đến nơi này.

Sau khi cô dẫn người chồng Triệu Hùng đến “Quán trà Minh Uyển”, bọn họ gặp một cô gái khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, tướng mạo xinh đẹp, đang ngồi một góc của quán trà.

Lý Thanh Tịnh đi đến trước mặt người phụ nữ, chào cô ta và hỏi: “Xin hỏi cô là cô giáo Phùng Anh Nam có phải không?”

Người phụ nữ đứng dậy, cô ta cười gật gật đầu nói: “Tôi là Phùng Anh Nam, chắc hẳn cô là tổng giám đốc Tịnh phải không?”

“Đúng, là tôi!” Lý Thanh Tịnh nhân tiện đã giới thiệu Triệu Hùng bên cạnh: “Đây là chồng tôi!”

Phùng Anh Nam cười cười với Triệu Hùng, hơi gật đầu chào hỏi: “Xin chào!”

“Xin chào!” Triệu Hùng trả lời.

Sau khi ba người ngồi xuống, Lý Thanh Tịnh nói với Phùng Anh Nam: “Cô giáo Nam, bạn tôi hẳn là giải thích rõ ràng đãi ngộ tiền lương cho cô rồi phải không?”

“Ừ! Đã giải thích rõ rồi. Phí dạy bù bảy trăm nghìn một giờ, hai tiếng vào buổi tối hằng ngày.”

Lý Thanh Tịnh gật gật đầu nói: “Tiền dạy học không thành vấn đề, nhưng tính cách em gái này hoạt bát, thành tích học tập của em ấy nát bét, trong kỳ thi cuối kỳ, cô có thể để cho tôi nhìn thấy em ấy có sự tiến bộ rõ rệt là được. Đến lúc đó, tôi sẽ thưởng cho cô nữa.”

Phùng Anh Nam vừa nghe xong, vui mừng nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Tịnh! Chắc hẳn lý lịch của tôi, cô đều xem qua rồi chứ?”

“Ừ, xem qua rồi. Thủ khoa khoa học tự nhiên tỉnh Hà Nam. Không tệ, thông thường người giỏi khoa học tự nhiên đều là con trai. Không ngờ lại có một cô gái xuất sắc như cô.”

“Cảm ơn lời khen ngợi của tổng giám đốc Tịnh. Đúng rồi, tôi có thể làm việc bất cứ lúc nào, tôi sẽ phụ đạo cho em gái cô ở đâu vậy?”

Lý Thanh Tịnh suy nghĩ một chút sau đó nói: ”Đến nhà của tôi đi! Con bé này ở nhà tôi, tôi còn có thể trông coi em ấy. Để em ấy khỏi phải ở ký túc xá trường học, hằng ngày chạy đến quán ăn đêm.”

“Cũng được!” Phùng Anh Nam gật đầu.

Lý Thanh Tịnh nói với Phùng Anh Nam: “Nhà tôi ở tại phòng số ba linh tám, lầu số tám, tòa A, Lâm Phủ Gia Viên. Cô giáo Nam, ngày mai buổi tối bảy giờ cô đến là được.”

“Được!” Phùng Anh Nam trả lời.

Trong quá trình Lý Thanh Tịnh và Phùng Anh Nam nói chuyện, từ đầu đến cuối Triệu Hùng không nói một lời nào. Anh nhìn qua thì như đang phẩm trà, nhưng thật ra là đang quan sát tỉ mỉ người Phùng Anh Nam này.

Mặc dù Triệu Hùng đã mất đi nội lực, nhưng anh cũng có thể nhìn ra người Phùng Anh Nam này không biết võ công.

Không biết chút võ công làm cho Triệu Hùng cũng đỡ lo nghĩ nhiều.

Từ cách nói năng của người Phùng Anh Nam này mà nói, người này rất có học vấn, cũng có thái độ rất đúng mực.

Ngay sau đó Lý Thanh Tịnh lại giới thiệu một chút về tình hình của em gái Lý Diệu Linh, Phùng Anh Nam là một người rất cẩn thận, cô ta lại lấy một cuốn sổ ghi chép nhỏ ra ghi lại một số điểm quan trọng.

Hai người nói chuyện đến vui vẻ, lúc sắp ra về, Triệu Hùng mới lên tiếng hỏi Phùng Anh Nam một câu: “Cô giáo Nam, bây giờ cô hẳn là tốt nghiệp đi làm rồi nhỉ?”

“Đúng, đã đi làm rồi.”

“Xin hỏi cô làm việc ở đâu?”

“Ở Sở Ánh Mai!”

“À, đơn vị rất tốt.” Triệu Hùng gật gật đầu.

Sau khi thỏa thuận xong, Lý Thanh Tịnh đi thanh toán hóa đơn, cô bảo Phùng Anh Nam ngồi xe của mình, nói muốn đưa cô ta về nhà.

Nơi Phùng Anh Nam ở là tòa ký túc xá của “Sở Ánh Mai”

Sau khi đưa Phùng Anh Nam đến chỗ ở, trên đường trở về, Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng ở bên cạnh: “Triệu Hùng, anh cảm thấy cô giáo Nam này thế nào?”

“Nhìn qua thì khá tốt! Quan sát một chút trước đi. Bây giờ chúng ta ở đang ở trên đầu sóng, ai tiếp cận chúng ta đều phải kiểm tra, sàng lọc cẩn thận.”

Chuyện Triệu Hùng thầm chỉ là chuyện “Cái nhẫn” này.

“Cái nhẫn” của năm nhà quyền thế là chìa khóa bí mật mở ra kho báu, đương nhiên không thể sơ suất. Cho nên, Lý Thanh Tịnh mới dẫn Triệu Hùng đến, muốn bảo anh giúp cô xem xem người tên Anh Nam này có đáng tin cậy không.

“Đúng rồi, Thanh Tịnh! Em đã điều tra tư liệu hoàn cảnh của cô giáo Nam chưa?”

“Đã điều tra! Chỉ là tên mẹ cô ấy là Lưu Mỹ Lan. Quê nhà và dì Lưu người làm của bố là một nơi. Trên thế giới này sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy chứ? Anh nói xem bọn họ có phải là mẹ con?”

Triệu Hùng nghe rồi không khỏi nhíu mày, hỏi người vợ Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, em nói mẹ của cô giáo Nam là Lưu Mỹ Lan?”

“Đúng! Hơn nữa còn là người cùng một quê quán với dì Lưu.”

“Điều này cũng quá khéo rồi đấy!” Triệu Hùng nghĩ một chút, nói: “Thế này đi! Đợi tìm được một cơ hội, chúng ta sắp xếp cho hai người họ gặp mặt nhau.”

“Được! Vậy anh sắp xếp đi. Bây giờ em chỉ lo lắng thành tích học tập của Diệu Linh. Qua kỳ thi cuối kỳ này thì qua năm sắp đến thi đại học rồi. Nếu con bé này ngay cả hai môn cũng thi không đậu nổi, anh nói xem em ấy tốt nghiệp rồi thì có thể làm cái gì?” Lý Thanh Tịnh thở dài một hơi, thầm trách đứa em gái này của bản thân không hăng hái cạnh tranh.

Triệu Hùng nói: “Thanh Tịnh, anh thấy em gái hình như có hứng thú với thiết kế trang sức đá quý. Em có từng nghĩ đến để em ấy làm trong lĩnh vực này chưa.”

“Thiết kế trang sức đá quý? Hay là thôi đi! Con bé này xài tiền phung phí, anh lại không phải không biết. Nếu để em ấy đi học thiết kế trang sức đá quý, không chừng chỉ phí tiền.”

Triệu Hùng nghe đến dở khóc dở cười.

Anh chỉ cảm thấy cô em vợ Lý Diệu Linh dù sao cũng có sở thích, có thể có năng khiếu làm thiết kế trang sức đá quý hay không còn thật sự là một chuyện không thể nói trước.

Sau khi về đến nhà, Nông Tuyền đưa Thẩm Hải trở về, nói muốn cậu tiếp tục luyện võ công.

Căn cơ võ công hiện giờ của Thẩm Hải quá yếu kém, bây giờ cho dù cậu ấy có dạy roi pháp cho cậu, thì cậu cũng không lĩnh hội được những tinh túy của roi pháp. Vậy nên cậu ấy định để cậu học xong căn cơ cơ bạn mới tiếp tục dạy cậu roi pháp.

Còn có, trong lòng thằng nhóc Thẩm Hải này tràn đầy lòng tin báo thù, nhưng về tính cách thì có chút khép kín.

Triệu Hùng định huấn luyện thằng nhóc này thật đàng hoàng, rồi mới bắt đầu chính thức dạy cậu roi pháp.

Lý Thanh Tịnh dẫn con gái Triệu Dao Châu vào nhà tắm để tắm rửa, đột nhiên điện thoại của Triệu Hùng reo lên.

Anh thấy tin Vân Nhã gửi tới, không khỏi hoảng sợ.

Vân Nhã chỉ gửi một “dấu chấm hỏi”, đây là cách hỏi tìm tòi trước khi hành động.

Triệu Hùng trả lời lại Vân Nhã: “Vợ tôi đang đưa con gái đi tắm, cô Nhã có chuyện gì sao?”

Vân Nhã lập tức trả lời: “Anh đúng là không có chút lương tâm, đến tỉnh Thanh Hóa, mà ngay cả tôi cũng không gặp. Cẩn thận tôi đến tận nhà anh phá. Ngày mai anh phải đến gặp tôi!”

“Ngày mai không được, tôi phải dẫn con đi xem nhà. Ngày mốt đi!”

Vân Nhã trả lời: “Đây là tự anh nói ngày mốt nhé! Nếu ngày mốt tôi không thấy anh, tôi sẽ tìm đến tận nhà anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi