CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hùng nghe Phùng Anh Nam nói gia đình có việc nên muốn xin nghỉ, trong lòng anh hơi giật mình. Anh không hề do dự, đồng ý nói: “Không sao, tôi sẽ về nói với Thanh Tịnh và Diệu Linh, cô cứ lo giải quyết mọi chuyện ổn thỏa trước đi.”

“Cảm ơn anh Hùng!”

“Không cần khách sáo! Đúng rồi, cô giáo Nam, nhà cô đang gặp khó khăn, có cần chúng tôi giúp đỡ gì không?”

“Vâng! Không cần đâu. Chỉ là chuyện nhỏ thôi, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết!” Cô giáo Nam nói rồi, vội vàng cúp máy.

Sau khi Phùng Anh Nam cúp máy, Triệu Hùng ngay lập tức gọi điện thoại cho Trần Văn Sơn.

“Văn Sơn, chẳng lẽ cậu đã bắt được Kim Dung và Phùng Anh Vũ rồi?”

“Đã bắt được rồi. Cậu chủ, trực giác của cậu nhanh nhạy thật đấy.”

Triệu Hùng giải thích: “Vừa rồi, Phùng Anh Nam vừa xin tôi nghỉ phép, nói gia đình có chuyện, nên không dạy được buổi học tối nay. Tôi đoán là cậu đã bắt được Phùng Anh Vũ rồi! Đúng rồi, Phùng Anh Vũ là chị của Phùng Anh Nam đúng không?”

“Vâng!” Trần Văn Sơn nói: “Mẹ của hai người họ là Lưu Mỹ Lan có hai đời chồng, đều là những người tồi tệ cả. Người chồng thứ nhất ham mê cờ cờ bạc, lại còn thích trêu chọc phụ nữ bên ngoài và để lại một đứa con là Phùng Anh Vũ.  Người chồng thứ hai thì số mạng ngắn ngủi, cũng có mối quan hệ bất chính bên ngoài, có một đứa con là Phùng Anh Nam. Cả hai người chồng của Lưu Mỹ Lan đều họ Phùng. Vậy nên hai cái tên Phùng Anh Nam và Phùng Anh Vũ nghe có vẻ giống hai chị em ruột. Nhưng quan hệ của hai người này vô cùng tốt, mặc dù không phải là hai chị em ruột nhưng lại thân hơn hai chị em ruột.”

“Hiện tại Phùng Anh Vũ và Kim Dung đang bị giam ở đâu?” Triệu Hùng hỏi.

“Trại tạm giam Nam Thành! Cậu chủ, cậu muốn tới sao? Bây giờ tôi đang ở đây.”

“Ừ! Tôi đến xem xem.”

“Được! Lúc đến nơi, cậu muốn vào thì nói tên tôi là được.”

“Tôi biết rồi!”

Trần Văn Sơn là thám tử tư, có mối quan hệ nhất định với phía cảnh sát. Vì vậy, Triệu Hùng biết Trần Văn Sơn có khả năng làm được việc này.

Sau khi cúp máy, Triệu Hùng để Nông Tuyền tự lái xe về, còn anh lái xe đến trại tạm giam Nam Thành.

Trại tạm giam Nam Thành là một trại tạm giam vẫn chưa khởi công đã được khánh thành của Hồng Bàng, vị trí tương đối xa.

Trên đường đi qua Hồng Bàng, Triệu Hùng nhìn thấy bốn chữ Tập đoàn Húc Nhật lớn, trải dài bên trên biển quảng cáo ngoài trời trên trục đường chính, trong lòng không khỏi cảm thấy tự hào.

Dự án Hồng Bàng và những dự án quan trọng đều là do Tập đoàn Húc Nhật và Tập đoàn Vân Thị của gia đình Vân Nhã phụ trách.

Hai công ty đều là hai doanh nghiệp nổi tiếng hàng đầu của thành phố, có rất nhiều kinh nghiệm trong việc quy hoạch thành phố. Đặc biệt là Tập đoàn Húc Nhật, từ lâu đã được công nhận là đầu tàu trong lĩnh vực này.

Sự xuất hiện của những tòa nhà cao chọc trời có ý nghĩa vô cùng đặc biệt trong việc thúc đẩy các ngành công nghệ cao của thành phố Hải Phòng.

Đi qua Hồng Bàng mới đến trại tạm giam Nam Thành.

Triệu Hùng nói tên của Trần Văn Sơn rồi trực tiếp đi vào tìm anh ta.

Anh và Trần Văn Sơn nói chuyện về vụ án một lúc lâu, thì nghe thấy có người đi vào báo cáo, nói: “Cảnh sát Sơn, người nhà của Phùng Anh Vũ và Kim Dung đã đến rồi.”

Trần Văn Sơn hỏi: “Có ai đến?”

“Có hai người phụ nữ, còn có hai đứa trẻ đến.”

“Phụ nữ? Lại còn trẻ em à?” Trần Văn Sơn nghe rồi khẽ cau mày, nói: “Để bọn họ gặp nhau đi! Cứ làm theo quy định là được.”

“Rõ!” người báo cáo quay người ra ngoài.

Theo lý mà nói, đây không phải là việc do Trần Văn Sơn quản lý mới đúng.

Anh ta chỉ là một tên thợ săn tiền thường! Làm sao lại quản lý cả những việc này.

Người đó gọi Trần Văn Sơn là cảnh sát Sơn, chẳng lẽ Trần Văn Sơn còn có một thân phận khác nữa? Trong lòng Triệu Hùng nảy sinh hoài nghi.

Trần Văn Sơn giảm âm lượng giọng, nói bên tai Triệu Hùng: Cậu chủ, tôi đưa cậu đến phòng giám sát.”

Sau khi hai người đến phòng giám sát, Phùng Anh Nam đưa Lưu Mỹ Lan và cả hai đứa con của Phùng Anh Vũ đến phòng thăm nuôi.

Hai đứa con của Phùng Anh Vũ, đứa lớn khoảng bảy tuổi, đứa bé mới khoảng ba tuổi. Vừa nhìn thấy Phùng Anh Vũ, hai đứa trẻ liền bật khóc oa oa, gọi: “Chúng con muốn mẹ cơ! Chúng con muốn mẹ cơ!”

Triệu Hùng nghe thấy cảm thấy lo âu.

Chuyện này và những chuyện khác nữa đều có liên quan đến anh.

Mặc dù người phụ nữ Phùng Anh Vũ này đáng thương nhưng dù sao cô ta cũng là tội phạm giết người. Bốn người đàn ông ngoại tình kia dù có tội nhưng cũng không đến mức phải chết.

Kim Dung  và Phùng Anh Vũ lấy đây là cái cớ để điên cuồng báo thù đàn ông.

Trần Văn Sơn nói với Triệu Hùng còn những lý do khác nữa ẩn bên trong, chờ có thời gian anh ta sẽ nói cho anh biết

Phùng Anh Vũ cũng đau lòng rơi nước mắt, cách một song sắt, nói với Lưu Mỹ Lan và Phùng Anh Nam: “Mẹ, em gái, sao hai người lại dẫn hai đứa nhỏ đến đây?”

Lưu Mỹ Lan lau nước mắt, đau lòng nói: “Hoa Hoa cứ liên tục la hét muốn gặp con, nếu không gặp được con nó sẽ không ăn cơm! Anh Vũ, sao con phải làm như vậy làm gì?”

Phùng Anh Vũ nói: “Mẹ! Mọi người không cần phải khuyên nhủ con nữa. Chuyện đã đi đến mức này rồi, con không oán thán cũng không hối hận. Nếu như còn có thêm một cơ hội để lựa chọn lại một lần nữa, con vẫn sẽ giết những  tên đàn ông vong ân phụ nghĩa đó.”

Phùng Anh Nam nghe vậy vô cùng kinh ngạc, hỏi Phùng Anh Vũ: “Chị, chị đã nhận tội rồi sao?”

“Nhận tội rồi!”

“Haizz! em còn định mời luật sư cho chị, bây giờ chị đã nhận tội rồi, em phải làm gì bây giờ?”

“Anh Nam, không cần phải lãng phí tiền bạc nữa. Để dành số tiền này, giúp chị mua thêm nhiều đồ ăn ngon cho hai đứa nhỏ, chị cảm ơn em nhiều.”

“Chị! Hà tất gì chị và Kim Dung phải làm như vậy?” Phùng Anh Nam buồn bã khóc, nói.

Phùng Anh Vũ chế nhạo nói: “Nói thẳng ra, còn không phải là do phụ nữ chúng ta luôn ở thế yếu sao? Dựa vào đâu mà đàn ông bọn họ có thể chơi bời lêu lổng trăng hoa ở bên ngoài, còn phụ nữ chúng ta thì không được làm như vậy? Mẹ là người bị tổn thương, chị cũng là người bị hại. Em gái, cũng không phải là em không biết những điều này. Bởi vậy chị mới căm hận đám người đàn ông vong ân phụ nghĩa đó!”

Phùng Anh Nam nghe vậy thở dài một hơi.

Hai đứa trẻ không ngừng gào thét: “Con muốn mẹ! Con muốn mẹ!” Khiến người khác nghe mà vô cùng đau lòng.

Đến lúc này, trong lòng Triệu Hùng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Anh tin rằng, cho dù không phải là anh báo cáo về Phùng Anh Vũ, thì với khả năng phá án của Trần Văn Sơn, trong khoảng thời gian ba ngày đến một tuần anh ta cũng có thể phá được vụ án này. Nhưng cho dù là như vậy thì vẫn khiến trong lòng Triệu Hùng cảm thấy có lỗi.

Phùng Anh Vũ vào tù rồi!

Hiện tại hai đứa con của cô ta không còn mẹ nữa rồi.

Hai đứa trẻ còn nhỏ như vậy, sau này chúng sẽ sống thế nào đây?

Triệu Hùng có thể hiểu được những lời mà trước đây Phùng Anh Nam nói với anh.

Thực sự mặc dù hai đứa trẻ có khóc lóc đáng thương đến mấy, thì cuối cùng phải kết thúc giờ thăm thân trước.

Sau khi Phùng Anh Nam và Lưu Mỹ Linh đưa hai đứa trẻ rời đi, Triệu Hùng nói với Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, có phải tôi đã làm sai rồi không?”

Trần Văn Sơn có thể hiểu được tâm trạng của Triệu Hùng, lúc anh ta phá được vụ án đầu tiên anh cũng có tâm trạng như vậy.

“Cậu Chủ, cầu không cần tự trách bản thân mình! Người nên tự trách bản thân là hai người Phùng Anh Vũ và Kim Dung, là hành vi của hai người bọn họ quá kích động, không có trách nhiệm với gia đình!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi