CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Rất nhiều người nhà họ Đào trong lòng đều thèm muốn và khao khát có được gia sản này.

Mọi người đều không ngờ rằng, bà cụ Đào lại có thể hào phòng cho Dao Châu số tiền ba mươi lăm tỷ để làm của hồi môn như thế.

Người nhà họ Đào đều có con cháu, nhưng chỉ có duy nhất Dao Châu là được cưng chiều. Điều này khiến cho rất nhiều người cảm thấy trong lòng không thoải mái.

Lý Thanh Tịnh quay sang nói với con gái Dao Châu: “Dao Châu, con mau cảm ơn bà cố đi!”

“Con cảm ơn bà cố ạ!” cái miệng nhỏ của Dao Châu ngọt ngào nói.

Bà cụ Đào sắc mặt lộ rõ vẻ yêu thương, vuốt lên đầu của Dao Châu cười và nói: “Dao Châu à! Bà cố chúc cháu sau này luôn luôn được hạnh phúc nhé.”

Dao Châu ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn bà cụ Đào và nói: “Bà cố, cháu vẫn còn nhỏ. Mẹ cháu nói, cháu phải học xong Tiểu học, Trung học, Trung học phổ thông,  thi đỗ Đại học thì mẹ cháu mới cho phép cháu yêu đương.”

“Tốt tốt tốt! Dao Châu nhà chúng ta thông minh như vậy, nhất định sẽ thi đỗ vào một trường Đại học tốt.” Bà cụ Đào nở một nụ cười hiền hậu.

Triệu Hùng nhận thấy bà cụ Đào thực sự đã thay đổi rồi, tâm trạng không giấu nổi sự xúc động!

Anh liền hiểu ra, chỉ cần bà cụ Đào còn sống ngày nào thì nhà họ Đào sẽ không bị tan đàn xẻ nghé. Nhưng nếu như có một ngày bà cụ Đào thực sự không còn nữa, với tính cách của Đào Yên Nguyên, Đào Yên Hoa, Đào Yên Quyên còn cả Đào Yên Quân nữa thì nhà họ Đào sớm muộn cũng tan vỡ thôi.

Trong mắt của Triệu Hùng, tuy là hơn ba mươi lăm tỷ này chẳng đáng là bao, nhưng nó là tấm lòng của bà cụ đối với con gái của anh.

Bà cụ đã  tổ chức long trọng như vậy để tuyên bố chuyện này, rõ ràng là rất coi trọng với con gái của anh.

Trong mắt những người nhà họ Đào, hai người Lý Thanh Tịnh và triệu Hùng đã trở thành thứ bánh trái thơm ngon của nhà họ Đào.

Bà cụ Đào đã nói hết lời rồi, ngoài bà cụ Đào ra thì Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng hoàn toàn có thể làm chủ toàn bộ những chuyện lớn nhỏ của nhà họ Đào.

Bà cụ Đào thấy mình chưa động đũa, mọi người cũng chưa dám động đũa. Bà nhấc đũa lên, gắp một miếng thức ăn rồi quay ra nói với mọi người: “Được rồi, mọi người ăn cơm đi!”

Lúc ăn cơm, bà cụ đà cố ý tiết lộ một số tin tức liên quan đến Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng cho mọi người nghe. Bà cụ nâng ly lên, nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng à! Ta nghe nói cậu vừa lên chức hội trưởng thương hội thành phố Hải Phòng, chúc mừng.

“Cảm ơn bà ngoại!”

Triệu Hùng nâng ly, đáp lại bà cụ Đào, tự mình uống cạn rượu trong ly. Nhưng mà thứ bà cụ Đào uống là rượu vang đỏ.

Đào Yên Hoa biết chuyện của Triệu Hùng nhưng bà cụ Đào đã dặn dò bà ta, không để bà ta tiết lộ chuyện liên quan đến Triệu Hùng. Bà ta là một người khó mà giữ bí mật được, nên chuyện này là làm cho Đào Yên Hoa bị kìm nén quá sức.

Những người khác trong nhà họ Đào vốn không biết việc Triệu Hùng làm hội trưởng thương hội thành phố Hải Phòng. Vừa nghe tới thân phận hội trưởng thương hội thành phố Hải Phòng, mọi người ai đấy đều phồng mồm trợn mắt.

Mấy tháng trước đây, Triệu Hùng vẫn còn là một tên ở rể ăn bám của nhà họ Đào, không ngờ mấy tháng sau chỉ vừa quay lưng một cái anh đã trở thành hội trưởng thương hội thành phố Hải Phòng rồi.

Còn không để mọi người hết kinh ngạc, bà cụ đào lại nâng ly lên, nói lời chúc mừng với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tinh, ly rượu thứ hai này, bà mời con! Cảm ơn con đã tiến cử nhà họ Đào vào thương hội của Hải Phòng, đây vẫn luôn là ước mơ của ông ngoại con. Hôm nay, ước mơ ấy cuối cùng cũng được thực hiện rồi.

Người nhà họ đào vừa mới nghe thấy gia tộc nhà họ đã được gia nhập vào “Thương hộ Hải Phòng!” lập tức vỗ tay như sấm dậy, mọi người ai nấy đều vui tời mức vỗ tay không ngớt.

Nhà họ Đào chỉ là gia tộc nằm trong nhóm cuối trong giới thương gia ở Hải Phòng, tuy mang tiếng là tỷ phú nhưng gia sản cũng chỉ có hơn ba trăm năm mươi tỷ mà thôi.

Đừng xem Hải Phòng chỉ là một thành phố tuyến số ba, nhưng với tài sản của nhà họ Đảo thì thực sự không thể tham gia nổi vào giới.

Lúc ông cụ Đào rời khỏi trần thế, chỉ có hai tâm nguyện: “Một là muốn để nhà họ Đào gia nhập thương hội Hải Phòng hai là muốn để nhà họ Đào trở thành gia tộc doanh nghiệp trăm năm.

Hôm nay đã thực hiện được nguyện vọng đầu tiên rồi!

Người nhà họ Đào đương nhiên là rất vui mừng.

Bà cụ Đào xua tay, ra hiệu cho mọi người yên lặng, rồi nói tiếp: “Ngoài ra, tôi còn muốn chúc mừng Thanh Tinh. Chúc mừng Thanh Tịnh được chọn làm hội trưởng thương hội vừa và nhỏ của Hải Phòng.”

Nói xong!

Toàn bộ hiện trường tĩnh lặng.

Đào Yên Hoa là người đầu tiên kịp phản ứng lại, kinh ngạc đến mức không ngậm được miệng, vui mừng tới mức đứng bật dậy cầm lấy ly rượu nói: “Ôi! Tôi biết là Thanh Tịnh nhà chúng ta rất có tiền đồ mà. Còn trẻ như vậy đã làm hội trưởng thương hội vừa và nhỏ rồi, Thanh Tịnh con thực sự là niềm tự hào của mẹ đấy.

Nhìn thấy Triệu Thiên Trúc đứng dậy, người nhà của Đào Yên Nguyên, Đào Yên Quyên, còn có cả vợ của Đào Yên Quân tấy cả mọi người đều đồng loạt đứng dậy nâng ly bày tỏ sự chúc mừng với Lý Thanh Tịnh.

Triệu Hùng và vợ mình Lý Thanh Tịnh nhìn nhau một cái, rồi mỉm cười.

Triệu Hùng lúc này mới biết được mục đích tổ chức bữa tiệc gia tộc thực sự của bà cụ Đào, là muốn gây dựng uy tín cho Triệu Hùng và Lý Thanh tịnh trong mắt người nhà họ Đào.

Sau khi dùng bữa xong, bà cụ Đào gọi riêng Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng vào trong phòng.

Bà cụ Đào ho một trận sau đó nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh à! Cảm ơn con và Triệu Hùng đã cứu nhà họ Đào từ cõi chết trở về.”

“Bà ngoại, sao bà lại nói những lời khách sáo như thế, chúng ta đều là người một nhà mà!”

“Người một nhà sao?” Bà cụ Đào cười khổ sở, nói: “Bà ngoại có lỗi với con! Vào lúc công ty con gặp khó khăn, cuộc sống rơi vào cơ cực, bà ngoại đã không ra tay giúp đỡ con. Nhưng lúc gia đình chúng ta gặp khó khăn, thì con vẫn không màng tất cả mà giúp đỡ nhà họ Đào. Bà ngoại có lỗi với con!...”

Bà cụ đào rơi nước mắt.

Lý Thanh Tịnh vội khuyên nhủ bà cụ: “Bà ngoại, mọi chuyện đã qua rồi thì để cho nó qua đi! Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta sau này cùng nhau nỗ lực, con tin tưởng rằng mọi gia đình nhà họ Đào sẽ có một tương lai tươi đẹp.”

Bà cụ Đào kéo tay Lý Thanh Tịnh, thở dài một tiếng, nói: “Hầy! Bà đã nuôi mấy cô con gái, bà biết được đức hạnh của từng đứa. Bọn chúng đều nhăm nhe gia sản của nhà họ Đào, chỉ mong bà chết sớm. Kết quả xét nghiệm lần trước ở bệnh viện của bà có rồi, là u ác tính! Bác sĩ nói là nếu như tình hình khả quan, thì bà cũng chỉ có thể sống thêm được ba đến năm năm năm nữa thôi, nếu như tình hình không mấy lạc quan, thì có thể chỉ còn một hai năm nữa. Vì vậy, hôm khác con dẫn luật sư Chu qua đây, để bà chuẩn bị lập di chúc.

Lý Thanh Tịnh nghe xong thì sắc mặt thay đổi.

Cô chính là vì sức khỏe của bà cụ Đào không tốt, mới đồng ý tiếp quản nhà họ Đào. Nhưng hiện tại, tuổi tác của bà cụ đã cao, còn có thể sống được bao lâu là điều không ai dự đoán trước được.

“Bà ngoại, bà sẽ sống lâu trăm tuổi thôi!” Lý Thanh Tịnh đau lòng khóc lóc.

“Đứa trẻ ngốc này! Chúng ta là con người, cũng đâu phải thần tiên, làm gì có chuyện trường sinh bất lão chứ. Khi con sống đến một độ tuổi nhất định, con sẽ nhận ra rằng, chết vốn không phải là chuyện đáng sợ, con sẽ hiểu ra rất nhiều thứ, thì tự nhiên con sẽ không thấy sợ hãi trước cái chết nữa.” Bà cụ Đào vuốt v e đôi tay trắng nõn của Lý Thanh Tịnh, khuôn mặt nở nụ cười phúc hậu, nói: “Khoa học ngày càng phát triển, tuổi thọ của con người cũng càng ngày càng dài. Chỉ e là bà ngoại không đợi được tới ngày đó rồi!”

“Bà ngoại, không phải bác sĩ Hoa nói là thuốc đông ý chống ung thư của cô ấy có hiệu quả hay sao? Với y thuật của bác sĩ Hoa, nhất định sẽ thành công thôi!”

Bà cụ Đào cười cười: “Bà ngoài chính là sợ không đợi được tới ngày đó, vậy mới muốn nhanh chóng lập xong bản di chúc.”

Triệu Hùng khuyên Lý Thanh Tịnh vợ mình: “Thanh Tịnh, con người có họa có phúc, em vẫn nên sớm để bà ngoại hoàn thành di chúc đi. Ai cũng không thể chắc chắn được, ngày mai và những điều ngoài ý muốn cái nào sẽ đến trước…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi