Triệu Hùng căn bản không ăn được mấy miếng, ngược lại không phải nói là đồ ăn không ngon, mà là quá nhiều đồ ăn ngon đều đã nguội rồi.
Anh bình thường rất chú trọng đến việc giữ gìn sức khỏe, không thích ăn đồ quá lạnh. Bên cạnh đó, anh đến dự đám cưới hoàn toàn là để chung vui.
Triệu Hùng nhìn thấy Nông Tuyền ăn gần xong, trong lòng muốn cười lại kìm nén trở lại.
Chút nữa đi tới huyện Thượng, tới lúc đó Nông Tuyền lại thấy đồ ăn ngon, không biết sẽ nghĩ gì?
Nghĩ tới đây, Triệu Hùng đứng dậy, nói với Đổng Hạo: “Anh Hạo, làm phiền rồi! Chúng tôi còn phải nhanh đi tới huyện Ngọc Thủy giải quyết công việc, hẹn có duyên gặp lại.”
“Anh Hùng, tôi tiễn anh!”
Triệu Hùng cũng không từ chối, vì biết từ chối cũng không có tác dụng. Anh “Ừ!” một tiếng, dẫn đầu bước ra khỏi nhà họ Đổng.
Kết quả lại khiến Triệu Hùng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Hầu như tất cả khách của nhà họ Đổng đều ra tiễn bọn họ!
Triệu Hùng không ngờ người dân trong làng lại nhiệt tình tới vậy, lúc lên xe, vẫy vẫy tay chào mọi người, có cơ hội sẽ quay lại thăm mọi người.
Sau khi tạm biệt với người trong lòng, đám người Triệu Hùng tiếp tục hành trình đi tới “huyện Ngọc Thủy”.
Trước đây, Mai Lệ Thủy cũng nghe nói Nông Tuyền rất lợi hại. Nhưng không ngờ tên ngốc nghếch này lại mạnh mẽ tới mức phi lý như vậy.
Một người đánh hơn chục người, rõ ràng là không tốn chút sức lực nào, thời gian không tới một phút đồng hồ, đã hạ gục toàn bộ đám người đó.
Thảo nào, Triệu Hùng ra ngoài đều không mang theo vệ sĩ. Mang theo một mình Nông Tuyền, cũng tương đương với cả một đội vệ sĩ!
Trải qua chuyện vừa rồi, Mai Lệ Thủy gợi chuyện để nói với Triệu Hùng.
Mai Lệ Thủy cố ý hỏi Triệu Hùng: “Triệu Hùng, tại sao anh lại đối tốt với tên Đổng Hạo kia như vậy?”
“Bởi vì anh ấy đã từng là quân nhân! Cuộc đời này của Triệu Hùng tôi, ngưỡng mộ nhất là những người đàn ông là quân nhân.”
Mai Lệ Thủy “Ồ!” lên một tiếng, bộ dạng giống như là nhìn thấy trai đẹp mà chảy nước miếng, nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng nói: “Dáng vẻ tức giận vừa rồi của anh đẹp trai quá! y da, tôi thật ngưỡng mộ Thanh Tịnh, có một người chồng tuyệt vời như anh.”
“Thật sao? Tôi nhớ trước đây cô cũng từng gọi tôi là tên bất lực.” Triệu Hùng mỉa mai Mai Lệ Thủy.
“ y dà! Chuyện này anh không thể bỏ qua được sao? Tại sao cứ cố chấp giữ chuyện này trong lòng.” Mai Lệ Thủy nũng nịu nói với Triệu Hùng.
Triệu Hùng tùy ý nói: “Thật ra bây giờ tôi cũng chỉ là một tài xế, cô không cần phải đề cao tôi.”
“Được rồi đó! Tôi lại còn không biết thân phận thật sự của anh sao. Anh có cổ phần ở trong tập đoàn Hùng Quang, còn là hội trưởng thương hội thành phố Hải Phòng. Này, tôi nói thật anh đấy, Triệu Hùng anh cũng thật quá xuất sắc đi.”
“Tôi làm gì mà quá xuất sắc?” Triệu Hùng một bên mở xe, một bên hỏi Mai Lệ Thủy.
Mai Lệ Thủy mím đôi môi đỏ mọng, nói: “Tôi với Thanh Tịnh, dù thế nào cũng coi là bạn cũ. Dù gì anh cũng là một trong những cổ đông của tập đoàn Hùng Quang, tại sao không cân nhắc đề bạt tôi. Tôi nghe nói, anh ở trung tâm thương mại Liên Hoa của tỉnh Thanh Hóa, đã đề bạt một người phụ nữ trẻ đẹp tên là Mã Diễm Diễm. Anh sẽ không chiếu cố người nhà sao?”
“Cô có bệnh sao! Đó là yêu cầu công việc.”
Mai Lệ Thủy sau khi nghe được những lời của Triệu Hùng, cười khúc khích nói: “Được rồi! Thanh Tịnh cũng không ở đây. Tâm tư của đàn ông các người, tôi còn không hiểu sao. Hơn nữa, lời cũng đã nói ra, diện mạo của Mai Lệ Thủy tôi tuy rằng không so được với Thanh Tịnh, nhưng vóc dáng và ngoại hình của tôi so với Mã Diễm Diễm kia tốt hơn nhiều. Không phải anh thích phụ nữ trẻ sao?”
“Bệnh thần kinh!” Triệu Hùng không khách khí chửi Mai Lệ Thủy một câu.
Mai Lệ Thủy không những không cảm thấy bối rối, ngược lại còn cảm thấy Triệu Hùng đang tán tỉnh cô ta.
Trong lòng cô ta vô cùng chờ, chuyến đi dài ngày này cùng với Triệu Hùng. Cô ta không tin rằng dựa vào nhan sắc này, trong vòng bảy ngày, lại không làm Triệu Hùng rung động.
Khi họ tới “huyện Ngọc Thủy”, đã gần năm giờ chiều.
Tới huyện Thượng, Mai Lệ Thủy gọi điện cho Cốc Vĩnh Ngôn ở huyện Thượng, nói rằng nhóm bọn họ đã tới nơi.
Cốc Vĩnh Ngôn nói, bọn họ đang ở khách sạn Mặc Gia Lạc Đại, đã chuẩn bị đầy đủ cơm nước đợi bọn họ. Ngay cả khách sạn mà đám người Triệu Hùng ngủ lại cũng đã được sắp xếp ổn thỏa.
Lý Việt, người phụ trách công việc đoàn xe, bắt đầu hướng dẫn, nói “khách sạn Mặc Gia Lạc Đại” cách bọn họ khoảng chừng ba cây số, đi xe cũng chỉ tốn vài phút.
Vài phút sau đó, nhóm người Triệu Hùng cuối cùng cũng tới “khách sạn Mặc Gia Lạc Đại”.
Chỉ nhìn thấy ở cửa khách sạn, treo một dòng chữ nổi bật, trên đó có viết: “Chào mừng tập đoàn Hùng Quang ghé thăm huyện Ngọc Thủy!”.
Sau khi Triệu Hùng nhìn qua liền cảm thấy rất hài lòng, không nghĩ tới thương hội huyện lại làm hoành tráng như vậy.
Sau khi xuống xe, một người đàn ông trung niên tầm bốn bảy bốn tám tuổi đeo kính, bước tới gần Mai Lệ Thủy, chủ động bắt tay chào hỏi hỏi han: “Xin hỏi, cô có phải là tổng thanh tra Mai Thủy không?”
Mai Lệ Thủy mỉm cười nói: “Tôi là tổng thanh tra Mai Thủy, ông là hội trưởng Cốc của văn phòng thương hội?”
“Đúng đúng đúng, tôi là Cốc Vĩnh Ngôn.”
Ngay sau đó Mai Lệ Thủy giới thiệu Triệu Hùng đang ở bên cạnh với Cốc Vĩnh Ngôn, nói: “Hội trưởng Cốc, đây là một trong những giám đốc của tập đoàn Hùng Quang, anh Triệu Hùng. Anh Hùng cũng đồng thời là hội trưởng thương hội thành phố Hải Phòng!”
Cốc Vĩnh Ngôn nghe xong liền vô cùng kinh ngạc, ông ta không ngờ rằng Triệu Hùng trẻ tuổi như vậy đã trở thành giám đốc của công ty, càng không ngờ rằng anh lại là hội trưởng thương hội thành phố Hải Phòng.
“Huyện Ngọc Thủy” tuy chỉ là một địa phương nhỏ, nhưng Cốc Vĩnh Ngôn thường xuyên đi tới hội nghị thành phố Hải Phòng, ông ta biết được “tập đoàn Hùng Quang” là tập đoàn lớn nhất ở thành phố Hải Phòng.
Bất kể “huyện Ngọc Thủy” được hỗ trợ bởi nguồn tài nguyên khổng lồ của Trường Bạch Cổ Lão Nguyên Thủy Sâm Lâm, nhưng “huyện Ngọc Thủy” trên thực tế vẫn là một huyện nghèo khó.
Lần này, Hồ Dân và “huyện Ngọc Thủy” hợp tác thương lượng tốt đẹp. Một là muốn đầu tư vào huyện Ngọc Thủy, hai là thực hiện mục tiêu xóa đói giảm nghèo ở huyện Ngọc Thủy.
Địa phương nhỏ như “huyện Ngọc Thủy” này, rất khó để có xí nghiệp lớn tới đầu tư.
Nếu như dự án lần này của “tập đoàn Hùng Quang” có thể đàm phán thành công, như vậy không chỉ là chuyện vô cùng tốt đối với Cốc Vĩnh Ngôn, mà còn ảnh hưởng to lớn không cần giải thích đối với toàn bộ “huyện Ngọc Thủy”.
Cốc Vĩnh Ngôn nắm chặt lấy tay của Triệu Hùng nói: “Anh Hùng, huyện Ngọc Thủy chúng tôi giống như đang mong chờ các vì tinh tú, mong chờ trăng sáng, mong chờ các vị tới. Cuối cùng các vị cũng đã tới rồi!”
“Ông chủ Cốc, mục đích kiếm tiền của công ty chúng tôi là lấy của người dân trả lại cho người dân. Lần này, chúng tôi dự định đầu tư xây dựng nhà máy sản xuất dược phẩm ở huyện Ngọc Thủy. Ông có thể ủng hộ nhiều một chút!”
“Nhất định, nhất định rồi! Đây là chuyện đại sự. Chúng tôi đương nhiên sẽ dốc sức hỗ trợ. Anh Hùng, anh có chuyện gì muốn nói với tôi, chỉ cần Cốc Vĩnh Ngôn tôi có đủ khả năng giải quyết, nhất sẽ sẽ cố gắng hết sức. Mời mọi người nhanh vào trong nào!” Cốc Vĩnh Ngôn vô cùng khách sáo với nhóm người Triệu Hùng, dẫn mọi người vào trong khách sạn.
Triệu Hùng dẫn theo Nông Tuyền, Mai Lệ Thủy, còn có cả Lý Việt di vào khách sạn “Vạn Gia Lạc”, các vệ sĩ khác thì đi theo nhân viên, những người khác còn được Cốc Vĩnh Nguyệt yêu cầu sắp xếp rời đi.
Ở một địa phương tỉnh lỵ nhỏ bé như “huyện Ngọc Thủy” này. “Mặc Gia Lạc Đại” cũng được tính là khách sạn tốt nhất rồi. Nhưng dù điều kiện tốt đến đâu thì cuối cùng cũng chỉ là một huyện nhỏ. Phòng riêng lớn nhất chỉ có thể chứa khoảng hai mươi người.
Các ông chủ lắm tiền ở huyện Thượng đều tới cả rồi.
Những ông chủ nhiều tiền lắm của này, tuy có gia tài bạc triệu ở huyện lỵ nhỏ bé này. Nhưng nếu so với người của “tập đoàn Hùng Quang” thì căn bản không thể so sánh.
Cốc Vĩnh Ngôn sau khi đợi các món ăn bày lên, ông ta nâng ly rượu, vừa muốn dẫn đầu tới kính rượu Triệu Hùng. Chỉ thấy một người loạng choạng lảo đảo bước tới gần.
“Anh rể, em bị người ta đánh, anh phải làm chủ cho em! ”
Triệu Hùng chăm chú nhìn, trong lòng không khỏi vui mừng. Không ngờ anh lại có thể gặp được tên Giả Bưu muốn cướp dâu nhà họ Đổng.