Triệu Hùng cũng không vươn tay đỡ Thẩm Văn Hải dậy, mà lạnh nhạt nói: “Con đứng lên đi!”
“Không, chỉ cần chú không chịu tha thứ cho con, con sẽ không đứng lên.” Thẩm Văn Hải cố chấp nói.
Triệu Hùng biết Thẩm Văn Hải tính tình ương ngạnh. Nhưng mà, nếu đứa nhỏ này có thể tự quỳ xuống cầu xin sự tha thứ của anh thì đó cũng là một nhận thức sâu sắc về sai lầm lần này.
Vả lại, Thẩm Văn Hải chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi, đang trong thời kỳ nổi loạn của tuổi trẻ. Anh lớn tiếng nói: "Con đứng lên đi, chú tha thứ cho con."
“Thật không?” Vẻ mặt Thẩm Văn Hải lộ rõ sự vui mừng.
Triệu Hùng nghe xong lời nói của đứa nhỏ này, lại cảm thấy có chút dở khóc dở cười, nói: "Còn có giả nữa à, đứng lên đi!"
Lúc này Thẩm Văn Hải mới đứng lên.
Trần Hùng liền hỏi những chuyện trước đó Thẩm Văn Hải đã trải qua.
Thẩm Văn Hải nói với anh chuyện mình bị Phong Y Nữ cùng Tiểu Xú bắt đi. Lúc ấy, cậu bị đánh ngất, khi tỉnh dậy thì đã bị treo trên dầm thép trong nhà kho. Vì vậy, trong khoảng thời gian này, cậu cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Triệu Hùng nghe xong không khỏi nhíu mày.
Đao Tu La mang theo người của Thánh Đàn, đến tận Hải Phòng chỉ để bắt có Thẩm Văn Hải sau đó đòi một số tiền chuộc lớn, rõ ràng là có gì đó không ổn.
Bên trong rốt cuộc đang cất giấu bí mật gì?
Lý Diệu Linh đi đến gần bên cạnh Triệu Hùng, hỏi anh: "Anh rể, làm thế nào anh cứu được nhóc Hải ra vậy?"
Triệu Hùng cũng không có tâm tình nói chuyện này, đối với cô em vợ có chút không kiên nhẫn mà nói: "Có thời gian sẽ nói cho em biết, hiện tại anh đang cảm thấy rất phiền."
"Phiền phức cái gì. Hừ hừ! Em nghĩ anh chỉ là không muốn nói chuyện với em." Nói xong, liền chu cái miệng nhỏ nhắn đi lên lầu.
Thẩm Văn Hải trở về, người vui vẻ nhất chính là Dao Châu.
Từ khi Thẩm Văn Hải đến, toàn bộ thời gian còn lại đều chơi với Dao Châu ngoại trừ những lúc luyện tập, ăn uống và làm bài tập.
Đương nhiên cô bé cũng coi cậu giống như anh trai của mình.
Khi biết Thẩm Văn Hải mất tích, Dao Châu đã khóc rất nhiều.
Triệu Hùng thấy Thẩm Văn Hải cả người bẩn vô cùng, liền bảo cậu lên lầu tắm rửa thay quần áo sạch sẽ.
Anh cùng với Trọng Ảnh ngồi ở trên sô pha, thấy Triệu Hùng tâm tình không tốt, Trọng Ảnh liền hỏi: "Nhóc Hải đã được cứu rồi, sao còn cau mày?"
Triệu Hùng lập tức giải thích với anh ta: "Tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn."
“Có chuyện gì vậy?” Trọng Ảnh cũng lập tức hỏi lại.
Triệu Hùng nói: "Nếu là người khác đến bắt cóc nhóc Hải, sau đó đòi tôi một khoản tiền chuộc lớn, tôi nhất định sẽ tin. Nhưng người này là Đao Tu La, đã từng đuổi giết tôi, hắn là người của Thánh đàn. Không có khả năng bắt có Thẩm Văn Hải vì tiền."
Trọng Ảnh có chút đăm chiêu gật gật đầu.
Những người trong Bảng Võ thần, tuy đa số đều làm việc vì tiền. Nhưng lần này, không nói đến chuyện Đao Tu La là người đứng thứ năm trong Thiên Bang, lại xuất động hai cao thủ Thiên Bang và Địa Bang. Dùng cách này để bắt cóc một đứa trẻ, rồi tống tiền, quả là không phù hợp với phong cách hành xử của những người trong Bảng Võ Thần.
Hơn nữa, có nhiều tỷ phú ở nơi bọn chúng ở hơn so với Hải Phòng này. Đám người Đao Tu La này như thế nào lại ngàn dặm xa xôi đến thành phố Hải Phòng chỉ để bắt cóc một đứa nhỏ sau đó đòi Triệu Hùng một khoản tiền chuộc khổng lồ..
Hai người họ nói chuyện một lúc, Triệu Hùng liền hỏi hai người họ kết quả như thế nào.
Ngay khi ông cụ Khổng bước vào cửa, Triệu Hùng lập tức hỏi hai thầy trò cuộc chiến diễn ra như thế nào.
Tàn Kiếm Hồ A nói với Triệu Hùng và Trọng Ảnh về trận chiến giữa hai bên.
Khi Triệu Hùng nghe nói không có ai bên mình bị thương, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng. Nhưng khi nghe tin Đao Tu La đã bỏ trốn, trong lòng vẫn có chút tiếc nuối.
Danh tính của Đao Tu La này không rõ ràng, quả thực là họa lớn đối với Triệu Hùng.
Dựa theo cách nói của ông cụ Khổng, Đao Tu La là một kẻ võ thật cao nhưng cũng rất gian xảo, vì vậy hắn ta thực sự là một người phải đề phòng.
Lúc này, Lý Quốc Lâm chống nạng đi xuống cầu thang.
Triệu Hùng thấy thế, vội vàng tiến đến giúp đỡ.
Lý Quốc Lâm chưa bao giờ nhìn thấy Khổng Côn Bằng, nhưng ông biết từ trước đến nay Triệu Hùng theo học người này.
Lý Quốc Lâm thấy trong nhà có mấy người ăn mặc kỳ quái, liền hỏi Triệu Hùng ở bên cạnh: "Triệu Hùng, những người này là ai?"
"Ồ! Họ đều là bạn của con." Triệu Hùng giới thiệu mấy người Khổng Côn Bằng, Trọng Ảnh cùng Tàn Kiếm Hồ A với bố vợ mình Lý Quốc Lâm.
Lý Quốc Lâm nhìn thấy Tàn Kiếm Hồ A cầm một thanh trường kiếm trong tay, ăn mặc như một võ sĩ.
Trước đây ông chưa từng tiếp xúc với những người như vậy, nhìn thấy cũng có chút kinh hãi. Tuy nhiên, sau khi biết rằng những người này đã giúp giải cứu Thẩm Văn Hải, vẫn là nói với bọn họ một tiếng cảm ơn.
Ánh mắt của Lý Quốc Lâm dừng lại trên người Khổng Côn Bằng, nói: "Nhìn ông có chút quen mắt?"
Khổng Côn Bằng cười cười, nói: “Hẳn là ông đã từng nhìn thấy tôi, tôi đã từng lên TV trước đây."
"Ồ, ông là minh tinh sao? Trách không được nhìn có chút quen mắt."
Triệu Hùng thấy Lý Quốc Lâm hiểu lầm, lập tức giải thích nói: "Bố hiểu lầm rồi, ban đầu ông Khổng làm việc trong sở giáo dục, ông ấy đã từng lên TV. Cho nên, bố hẳn là đã từng nhìn thấy."
Lý Quốc Lâm nghe thấy những lời này mới chợt hiểu ra, chỉ tay về phía đối diện nói: "Ồ! Thì ra là vậy, tôi nói sao trông ông nhìn rất quen."
Khổng Côn Bằng đưa tay lên vuốt râu dài cười nói: "Quá lời rồi! Tôi đã sớm về hưu. Hiện tại đều là học trò của tôi làm việc mà thôi.”
"Ông Khổng quả nhiên là người tài. Tôi nghe nói dưới tay ông có rất nhiều học sinh ưu tú."
Triệu Hùng không nghĩ tới Khổng Côn Bằng lại có một lịch sử huy hoàng như vậy.
Đang nói thì thấy cửa mở, Lý Thanh Tịnh từ ngoài cửa xông vào.
Ngay khi cô bước vào đã nhìn thấy ông cụ Khổng, Trọng Ảnh và Tàn Kiếm Hồ A, tất cả đều ở đó, ngoại trừ Thẩm Văn Hải. Cũng không còn tâm trí chào hỏi mọi người, lo lắng hỏi Triệu Hùng: "Triệu Hùng, nhóc Hải đâu?"
"Anh đã bảo nó lên lầu thay quần áo, quần áo trên người nó bẩn hết rồi."
Nghe vậy, Lý Thanh Tịnh vội vàng lên lầu.
Thẩm Văn Hải ở trong phòng đã thay xong quần áo sạch sẽ, đang định đi ra ngoài thì cửa phòng mở ra, Lý Thanh Tịnh liền xông vào.
Nhìn thấy Thẩm Văn Hải đã an toàn, trực tiếp ôm cậu vào trong lòng, vừa khóc vừa nói: "Nhóc Hải, con hù chết cô rồi."
Thẩm Văn Hải cảm nhận được thứ gọi là tình mẫu tử trên người Lý Thanh Tịnh, không khỏi khiến cậu nhớ tới mẹ mình.
Cậu chậm rãi đưa tay ra, do dự hồi lâu, cuối cùng ôm nhẹ thắt lưng Lý Thanh Tịnh, ăn năn nói: "Cô ơi, con xin lỗi! Từ nay về sau con sẽ không bao giờ cứng đầu khiến cô tức giận nữa."
Lý Thanh Tịnh nhẹ nhàng đẩy Thẩm Văn Hải ra, nhìn thấy đứa nhỏ đã lệ rơi đầy mặt. An ủi nói: “Nhóc Hải, đừng khóc! Sau này có chuyện gì, chúng ta ngồi xuống nói chuyện được không, ngàn vạn lần đừng xử trí theo cảm tính. Dù trên đời này có rất nhiều người tốt nhưng vẫn có rất nhiều người xấu. Lần này may mắn có mọi người giúp đỡ cứu con, nếu không con sẽ gặp nguy hiểm."
"Con hiểu rồi!..." Thẩm Văn Hải gật gật đầu.