CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hùng cảm thấy những lời của ông cụ Khổng rất có lý, vì vậy gật đầu rồi nói rằng chính mình sẽ cảnh giác với hai người này.

Anh nói với ông cụ: “Ông Khổng, mọi người cứ tiếp tục trò chuyện nhé, con đi nấu cơm đây.”

“Ừ, ừ.” Ông cụ Khổng gật đầu sau đó bỗng nhiên hỏi anh một câu: “Triệu Hùng trong nhà cậu còn có rượu ngon hay không?”

“Có ạ, nhiều là đằng khác.” Triệu Hùng mỉm cười rồi chậm rãi đi vào trong bếp.

Anh bắt đầu bận rộn với công việc bếp núc.

Mười phút sau, Trần Văn Sơn dẫn theo Nông Tuyền đã trở lại, sau đó nói với ông cụ Khổng rằng đã giải quyết xong xuôi hậu sự của “Tiểu Xú” rồi.

Sau khi cảnh sát điều tra ra chân tướng thì Tiểu Xú này chính là một tên tội phạm bị truy nã có tiếng ở mấy năm trước đây. Không nghĩ tới gã ta đã hủy hoại khuôn mặt của mình còn tham gia vào “Thánh đàn."

Triệu Hùng thấy mấy người Trần Văn Sơn không phát hiện được manh mối gì khác, vì vậy lại quay trở lại nhà bếp tiếp tục nấu ăn.

Lý Thanh Tịnh và Đặng Gia Hân vẫn luôn trò chuyện cùng với đám người ông cụ Khổng.

Ban đầu Lý Diệu Linh thấy có rất nhiều người đột nhiên tới nhà chơi cũng muốn xuống dưới góp vui, nhưng lại bị Lý Quốc Lâm ngăn lại.

Ông đã biết về thân phận của con rể Triệu Hùng, nếu những người này đã ở cùng với anh thì chắc chắn đang bàn chuyện đại sự.

Lý Diệu Linh vẫn là một học sinh còn chưa tốt nghiệp cấp ba, vì vậy Lý Quốc Lâm không muốn cô con gái nhỏ của mình bị cuốn vào trong đó.

Một tiếng sau, Triệu Hùng đã làm xong một bàn tiệc thịnh soạn từ những thức ăn mà Đặng Gia Hân đi mua về, tổng cộng có mười sáu món.

Triệu Hùng cởi bỏ tạp dề quanh eo rồi gọi mọi người đến ăn cơm.

Lý Thanh Tịnh lên lầu gọi bố mình và em gái còn có cô con gái nhỏ Dao Châu, Thẩm Văn Hải cùng nhau xuống lầu dùng bữa.

Hôm nay Lý Thanh Tịnh tỏ ra vô cùng vui vẻ.

Cô và Triệu Hùng kết hôn đã nhiều năm từ khi còn chưa biết thân phận thật sự của anh, lúc đó bên cạnh anh ngoài Nông Tuyền ra không có một người bạn bè nào khác. Không ngờ chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, anh đã có nhiều người bạn thân thiết đáng tin như vậy.

Ngoài ra còn một chuyện nữa là đã cứu được Thẩm Văn Hải trở về, cho nên sau khi mọi người đều vào chỗ ngồi của mình, Lý Thanh Tịnh đứng lên đầu tiên rồi nhẹ nhàng nâng cốc mở miệng nói: “Cám ơn tất cả mọi người đã đến nhà tôi làm khách, hôm nay tôi xin mời mọi người một ly.”

Triệu Hùng chưa bao giờ nhìn thấy vợ mình vui vẻ như vậy, nên tặng cô một ánh mắt đầy khích lệ. Muốn nghe xem cô sẽ nói điều gì.

Lý Thanh Tịnh thường xuyên bận rộn với những buổi tiệc tùng trong giới làm ăn, vì vậy tất nhiên sẽ không e ngại những dịp như thế này. Cô nâng ly lên rồi trêu chọc nói: “Tuy rằng Văn Hải không phải là con ruột của tôi và Triệu Hùng, nhưng từ sau khi biết được quá khứ của cậu bé chúng tôi vẫn luôn coi cậu bé như chính con đẻ của mình. Vì vậy trong lòng tôi Văn Hải và Dao Châu đều quan trọng như nhau.”

Đôi mắt của Thẩm Văn Hải đã nhòe đi bởi nước mắt khi nghe cô nói ra những lời này, cậu bé thật sự rất cảm động trước những lời nói chân thành của cô.

Lý Thanh Tịnh liếc nhìn cậu bé một chút sau đó xúc động nói: “Sau khi Văn Hải bị bắt đi, tôi và Triệu Hùng đều vô cùng lo lắng cho sự an toàn của cậu bé. Hôm nay may mà có mọi người sẵn sàng giúp đỡ, Lý Thanh Tịnh tôi rất biết ơn tất cả mọi người ở đây, cúi đầu tạ lễ các vị.”

Cô khom người cám ơn bọn họ với vẻ chân thành.

Sau khi cúi đầu, Triệu Hùng nhìn thấy một vài giọt lệ còn vương trên khóe mắt của vợ mình, anh đưa cho cô hai chiếc giấy ăn, sau đó nắm lấy bàn tay mềm mại của cô rồi mở miệng an ủi: “Thanh Tịnh, Văn Hải đã bình an trở về rồi nên em đừng buồn nữa.”

“Ừ, em không buồn mà là rất vui.” Lý Thanh Tịnh lấy giấy ăn lau nước mắt.

Triệu Hùng nâng ly lên rồi nói với mọi người: “Mọi người có mặt ở đây ngày hôm nay ngoại trừ người nhà của tôi thì tất cả đều là bạn bè thân thiết cả. Điều khiến tôi cảm thấy hạnh phúc nhất trong cả cuộc đời này của mình đó chính là lấy được một người vợ xinh như hoa như ngọc, và những người bạn tốt như các vị. Nào, tôi cũng mời mọi người một ly.”

Mọi người sôi nổi nâng cốc, uống cạn rượu bên trong đó một cách vui vẻ.

Những người có mặt ở bàn ăn, ngoại trừ phụ nữ uống bia ra thì những người khác đều uống rượu trắng, mỗi người đều nhấp một ngụm nhỏ.

Triệu Hùng lấy rượu Ngũ Lương ra chiêu đãi mọi người, bình thường mọi người cũng không hay uống loại rượu này, bởi vì giá cả đắt đỏ nhưng khi uống vào hương vị quả thật không tồi.

“Đừng có chỉ lo uống như thế chứ, mau dùng món đi! Nếm thử tay nghề nấu nướng của tôi nào.” Triệu Hùng nói với bọn họ.

Ông cụ Khổng gắp một miếng món hạt điều xào cần tây, rồi gật đầu cười tủm tỉm khen ngợi: “Không tồi, tay nghề thật sự rất được. Mọi người cũng mau nếm thử đi.”

Trong số họ Nông Tuyền là người được nếm thử Triệu Húc làm cơm nhiều lần nhất.

Cậu ấy vươn đũa trực tiếp gắp một miếng thịt kho tàu rồi tươi cười nói: “Mọi người ăn thử món thịt kho tàu này đi, đây là món tủ của cậu chủ nhà chúng tôi đấy. Đúng rồi còn có trứng thịt viên, phật nhảy tường, các món nhắm cũng đều rất ngon đấy.”

Vì thế mọi người bắt đầu động đũa nếm thử các món ăn.

Họ vừa thưởng thức vừa khen ngợi tay nghề nấu nướng của Triệu Hùng, những món ăn mà anh làm đều không thua kém gì đầu bếp chính trong nhà hàng.

Tại Thánh đàn ở Thanh Hóa.

Dương Hưng đang quỳ gối trước một người đàn ông mặc đồ đen và đeo mặt nạ, kính cẩn lên tiếng: “Am chủ, là do lỗi của tôi, xin ngài cứ trừng phạt tôi đi.”

“Bốp!...”Người mặc đồ đen tát thẳng lên mặt của anh ta.

Cái tát này trực tiếp khiến cho khóe miệng của Dương Hưng trào ra máu tươi.

Người mặc đồ đen chỉ vào anh ta rồi mắng: “Ai cho phép cậu đụng vào tên nhóc Triệu Hùng kia chứ?”

Dương Hưng trả lời: “Am chủ, ngài cũng biết đấy tôi chỉ thích một người phụ nữ là Dương Lam. Nhưng cô ấy lại thích tên Triệu Hùng kia nếu như tôi không gi3t chết anh ta thì cô ấy sớm muộn gì cũng sẽ nhào vào vòng tay ôm ấp của tên đó. Vì thế tôi mới dẫn người đến Hải Phòng.”

“Đồ khốn khiếp! Người đàn ông chỉ cần có địa vị và thực lực thì sẽ có tất cả. Cậu lại khiến cho thánh đàn của chúng ta tổn thất biết bao nhiêu cao thủ chỉ vì một người phụ nữ, cậu đáng tội gì đây?”

Dương Hưng dập đầu trên nền đất không dám ngẩng lên, mở miệng đầy ăn năn: “Là do Dương Hưng tôi làm sai rồi, tùy am chủ trách phạt.”

“Hừ! Cậu thật sự cho rằng tôi không dám trừng phạt cậu có đúng không?” Người đàn ông mặc đồ đen hừ lạnh một tiếng rồi nói với anh ta: “Là tôi dạy võ cho cậu nên lúc nào cũng có thể phế bỏ võ công của cậu được.”

Dương Hưng vừa nghe thấy điều đó sợ tới mức cả người run lẩy bẩy.

Nếu như nói Đao Tu La Dương Hưng sợ người nào trên đời này nhất thì đó chính là vị mặc đen đang đứng trước mặt này đây.

“Am chủ, tôi đã biết sai rồi, sau này sẽ không dám lại tự làm theo ý mình nữa.”

Sát ý chợt hiện lên trong mắt của người mặc áo đen, sau đó ông ta lạnh lùng lên tiếng: “Tội chết có thể tha nhưng tội sống khó tránh!” Vừa nói ông ta vừa đạp một cước lên trên người của Dương Hưng.

Cơ thể của anh ta bị đá hất văng lên không trung rồi bay ra ngoài.

Anh ta vận dụng nội lực trong cơ thể để chống lại nhưng không thể ngăn cản được một đòn này của người kia. Có thể dễ dàng nhận ra nội lực của người áo đen này thâm hậu đến mức nào.

Dương Hưng là cao thủ được xếp top năm trên Thiên bảng, như vậy thì tu vi của người đó không cần nói cũng biết, chắc chắn là bậc thầy trong “Thần bảng".

Sau khi bò dậy khỏi mặt đất, Dương Hưng bò về phía người áo đen, trong miệng không ngừng trào ra máu tươi rõ ràng đã bị thương.

“Xin am chủ bớt giận, Đao Tu La tôi sẽ không bao giờ lại dám tự làm theo ý mình nữa.” Anh ta lại mở miệng cầu xin người kia một lần nữa.

Người đàn ông mặc áo đen khẽ hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Trước tiên không cần lại động đến tên nhóc Triệu Hùng kia, tôi giữ anh ta lại là vì còn có mục đích khác, ngoài ra tôi kêu cậu điều tra người nhà họ Tiêu cậu đã có tin tức gì chưa?”

Trên trán Dương Hưng không ngừng toát ra từng hạt mồ hôi lạnh, hoảng hốt nói: “Người của chúng tôi đã làm mất dấu họ rồi. Nhưng có manh mối cho thấy họ đã đến Hải Phòng rồi.”

“Hải Phòng?” Người đàn ông mặc đồ đen nhíu chặt mày lại khi nghe thấy điều này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi