CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Tiêu Dương Hàng nghĩ mình tẩu hỏa nhập ma chắc chắn sẽ chết. Không ngờ có thể may mắn sống lại. Chỉ là theo lời Hoa Di nói, ông rất có thể bị tàn phế.

Có điều, đây đã là cái may trong cái rủi rồi.

Hoa Di bốc một ít thuốc cho Tiêu Dương Hàng, bảo ông về từ từ điều chỉnh. Nếu không di chứng của tẩu hỏa nhập ma rất nghiêm trọng.

Ông cụ Khổng giới thiệu Hoa Di cho Tiêu Dương Hàng, nói cô là hậu nhân của nhà họ Hoa mới có y thuật cao như thế. Nếu không Tiêu Dương Hàng rất khó có thể giữ được tính mạng.

Tiêu Dương Hàng lúc này mới biết đã gặp được quý nhân.

Sau khi đưa Tiêu Dương Hàng và Tiêu Yến về nhà, ông cụ Khổng kể lại lần quen biết với Tiêu Dương Hàng. Ông nói lúc ông đến thành phố Vinh công tác, trong một bữa tiệc đã gặp được Tiêu Dương Hàng.

Lúc đó, Tiêu Dương Hàng rất có tiếng ở thành phố Vinh, đang điều hành một công ty đa quốc gia.

Tiêu Dương Hàng là người học võ, vừa nhìn đã biết ngay ông cụ Không cũng một thân võ công. Lúc đó đã đề nghị ông tìm một nơi riêng tư để giao lưu một phen.

Người học võ luôn thích tìm đối thủ để học hỏi. Nếu không một mình luyện tập ở nhà thì giống như chơi game một mình vậy, rất buồn chán.

Tiêu Dương Hàng lúc đó chỉ là một người đứng ngoài top 100 của Địa Bảng, ông làm sao có thể là đối thủ của ông cụ Khổng. Giao thủ mới biết, đối thủ của mình là người đứng đầu Thiên Bảng.

Sau khi biết thân phận của ông cụ Khổng, Tiêu Dương Hàng tận tình khoản đãi ông. Có điều từ sau lần đó, vì hai nơi xa cách mà hai người không còn liên lạc nữa. Không ngờ chớp mắt năm năm, hai người lại gặp nhau ở Hải Phòng.

Ông cụ Khổng hỏi thăm Tiêu Dương Hàng tại sao nhà họ Tiêu lại từ bỏ sự nghiệp ở thành phố Vinh mà đến Hải Phòng này.

Tiêu Dương Hàng biết những người trước mặt này đều không tầm thường nên cũng không giấu diếm, kể lại toàn bộ sự việc. Ông nói ở thành phố Vinh gặp phải kẻ thù truy sát khiến nhà họ Tiêu chết nhiều người. Vì thế không thể không đóng cửa chạy đến Hải Phòng.

Ông cụ Khổng hỏi: “Ông Tiêu, võ công của ông không hề kém, kẻ thù là ai vậy? Thế mà lại có thể ép nhà ông bỏ dở sự nghiệp, còn giết người nhà họ Tiêu.”

“Là một tổ chức rất thần bí, gọi là Thánh đàn.”

Khi hai từ Thánh đàn được thốt ra, sắc mặt mọi người đại biến.

Những người ở đây vừa giao thủ với người của Thánh đàn.

Triệu Hùng hỏi Tiêu Dương Hàng: “Ông Tiêu, là Thánh đàn của thành phố Vinh à?”

“Tôi cũng không biết là người nơi nào, nhưng có rất nhiều cao thủ. Nếu không phải lúc trước tôi từng bỏ tiền thuê vài cao thủ lợi hại giúp chúng tôi chặn lại thì hai ông cháu chúng tôi căn bản không đến được Hải Phòng.”

Ông cụ Khổng chau mày hỏi Tiêu Dương Hàng: “Ông Tiêu, thế sao lúc ông tới Hải Phòng không đi tìm tôi?”

“Tôi sợ liên lụy đến ông.” Tiêu Dương Hàng nói, kéo tay cháu gái bảo: “Nhà họ Tiêu chúng tôi chỉ có một hậu nhân là Tiêu Yến. Tôi không thể để nhà họ Tiêu chúng tôi tuyệt hậu, nên mang Tiêu Yến trốn đến nơi này.”

Ông cụ Khổng kể cho Tiêu Dương Hàng nghe về việc đồ đệ của Triệu Hùng là Thẩm Văn Hải bị người của Thánh đàn bắt đi. Bọn họ vì cứu Thẩm Văn Hải nên đã đánh nhau với người của Thánh đàn. Trận chiến này khiến Thánh đàn tổn thất hai cao thủ Thiên Bảng, một cao thủ Địa Bảng.

Tiêu Dương Hàng nghe xong vui vẻ, suýt nữa quên mất mình vừa bị tẩu hỏa nhập ma.

Mấy người nói chuyện một lúc, ông cụ Khổng thấy đã muộn nên đề nghị về trước, nói hai ngày sau rảnh sẽ đến thăm Tiêu Dương Hàng.

Tiễn nhóm người ông cụ Khổng đi, Tiêu Yến đến bên cạnh ông nội, mặt mày lo lắng hỏi: “Ông ơi, nhỡ mà ông bệnh đến tàn tật rồi, con phải làm sao?”

Tiêu Yến gục trước mặt Tiêu Dương Hàng đau lòng khóc.

Tiêu Dương Hàng vỗ nhẹ đầu Tiêu Yến, an ủi nói: “Ngốc! Cái mạng này của ông mới nhặt được từ quỷ môn quan về. Con người phải biết vừa lòng với thứ mình có chứ.”

“Ông ơi, những người hôm nay là ai vậy? Hình như ai cũng rất mạnh.” Tiêu Yến ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt hỏi.

Tiêu Dương Hàng gật đầu, nói: “Ông thấy thanh niên tên Triệu Hùng đó mới là quan trọng, những người đó hình như đều nghe cậu ta. Đúng rồi, những người này không phải ở trong tiểu khu của chúng ta sao?”

“Vâng, con có tìm hiểu rồi, họ vừa mới chuyển tới. Có một người vợ xinh đẹp và hai đứa trẻ con. Vừa nãy họ nói đi cứu Thẩm Văn Hải, đồ đệ của Triệu Hùng. Đó chắc là con của người tên Thẩm Văn Hải kia, là con nuôi của họ.”

Tiêu Dương Hàng gật đầu nói với Tiêu Yến: “Tiểu Yến, nhà họ Tiêu chúng ta chưa suy vong. Bây giờ trong năm gia tộc lớn lại xuất hiện kẻ phản bội, vẫn phải tiếp tục che giấu, nhất định đừng để lộ thân phận chúng ta là hậu nhân của năm gia tộc lớn.”

“Con biết rồi ông!” Tiêu Yến gật đầu.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng chuông.

Tiêu Dương Hàng đưa mắt nhìn Tiêu Yến, Tiêu Yến nhanh chóng đến bên cửa, nhìn qua camera giám sát, thấy người đến là Triệu Hùng liên mở cửa.

“Anh Triệu!” Tiêu Yến kinh ngạc.

Triêu Hùng gật đầu, nói với Tiêu yến: “Cô Tiêu, tôi có việc quan trọng muốn hỏi ông nội cô.”

“Vâng, anh vào đi.”

Tiêu Yến tiện tay đóng cửa, đưa Tiệu Hùng vào phòng ông nội.

Tiêu Dương Hàng thấy Triệu Hùng liền ngạc nhiên. Không hiểu nửa đêm cậu ta trở lại đây làm gì.

Triệu Hùng mặt mày nghiêm trọng, nhìn chằm chằm Tiêu Dương Hàng hỏi: “Ông Tiêu, tôi với ông có thể nói mấy câu thật lòng không?”

“Lời thật lòng?” Tiêu Dương Hàng chau mày hỏi: “Ý câu là gì?”

“Nghĩa là chúng ta có thể nói thật với nhau không?”

Triệu Hùng cũng được xem là ân nhân cứu mạng, hơn nữa quan hệ giữa cậu ta và ông cụ Khổng rất gần gũi, Tiêu Dương Hàng bèn gật đầu nói: “Được, cậu có chuyện gì cứ nói thẳng.”

“Hai người có phải là hậu nhân của năm gia tộc lớn?” Triệu Hùng hỏi thẳng.

Tiêu Dương Hàng và Tiêu Yến nghe Triệu Hùng nói xong liên kinh ngạc. Vừa mới lúc nãy ông dặn cháu gái đừng để lộ thân phận này.

Tiêu Dương Hàng tỉ mỉ đánh giá Triệu Hùng, trong lòng do dự không biết nên nói ra hay không.

Triệu Hùng vừa nhìn biểu tình Tiêu Dương Hàng đã biết ông e ngại mình, liền nói ra thân phận của mình.

“Ông Tiêu, ông đừng sợ, tôi là hậu nhân của nhà họ Triệu trong năm gia tộc lớn. Ông xem!” Triệu Hùng nói xong xắn tay áo, chỉ thấy trên cánh tay phải của anh có một hình xăm lớn giống chữ Triệu.

Tiêu Dương Hàng sợ không phải là thật, dùng tay sờ thử ấn tích trên cánh tay Triệu Hùng. Nét mặt ông bỗng kích động, kinh ngạc nói: “A! Cậu thật sự là hậu nhân nhà họ Triệu sao?”

“Chính xác!” Triệu Hùng gật đầu.

“Vậy bố cậu là ai? Là chi nào của nhà họ Triệu?”

Triệu Hùng vội giải thích: “Bố tôi là Triệu Khải Thời, nguyên chủ tịch tập đoàn Khải Thời.”

Tiêu Dương Hàng ngạc nhiên nói: “A! Cậu là con trai của Triệu Khải Thời và Tần Uyển?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi