CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hùng ngồi trong một chiếc xe Bentley màu đen, ngồi bên cạnh là Nông Tuyền.

Nông Tuyền thấy Triệu Hùng gọi mình đến, cũng không nói làm cái gì, bảo cậu ấy ngồi trong xe. Thực ra không nhịn được hỏi Triệu Hùng: “Cậu chủ, cậu gọi tôi đến đây rốt cuộc để làm cái gì?”

“Đương nhiên là bảo vệ tôi.”

“Cậu có nguy hiểm sao?” Nông Tuyền kinh ngạc.

Triệu Hùng cười, nói: “Có thể vậy đi! Cậu giúp tôi chú ý cửa của khách sạn Bắc Nguyên, đừng để gã Hán Vân Hiển kia chuồn ra.”

“Hán Vân Hiển? Gã ta không phải đi tỉnh Thanh Hóa rồi sao? Còn dám quay lại?”

“Đã về rồi, đúng lúc còn chào hỏi với tôi cơ.”

Nông Tuyền gãi sau gáy, không hiểu lời của Triệu Hùng nói có ý gì.

Triệu Hùng cũng lười giải thích, nói: “Cậu cứ nhìn đi, lần này chúng ta cần phải dọn sạch Hán Vân Hiển tai họa ngầm này.”

Nông Tuyền nhìn rất lâu, mắt không chớp một lúc rồi, cũng không đợi được Hán Vân Hiển từ khách sạn bước ra.

Triệu Hùng gọi điện cho Trọng Ảnh hỏi: “Trọng Ảnh, Hán Vân Hiển bên đó có động tĩnh gì không?”

“Gã ta luôn ở trong phòng không ra ngoài.”

“Ừ, vất vả rồi tiếp tục chú ý. Trước tiên đừng động gã ta, nhớ có việc gì xảy ra kịp thời bảo tôi là được.”

Trọng Ảnh nói một câu với Triệu Hùng: “Tôi không phải là nhân viên của cậu, đã giúp cậu làm nhiều việc riêng trong cuộc sống rồi, cậu tên này định bồi thường tôi như thế nào?”

Triệu Hùng biết Trọng Ảnh đang nói đùa với anh, quay lại nói một câu: “Bù thịt thì thế nào?”

“Cút! Tôi không lạ gì cậu. Lần trước, ở nhà cậu tài nghệ nấu ăn của cậu không tồi, đợi chuyện này xong rồi, ngày nào chúng ta mang chút nguyên liệu nấu ăn đến, lại đến nhà tôi tụ tập.”

“Không vấn đề!” Triệu Hùng vui vẻ trả lời ngay.

Trọng Ảnh lại bổ sung một câu, “Nhưng mà, cậu phải đích thân xuống bếp.”

“Được!” Triệu Hùng cười.

Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hùng cười nhẹ. Trọng Ảnh cái tên này, chính là thừa cơ chọc đòn tre của anh.

Lại đợi nửa tiếng sau, Nông Tuyền chỉ vào người phụ nữ đi vào cửa khách sạn Bắc Nguyên, kinh ngạc nói: “Cậu chủ, người phụ nữ đó không phải Mai Lệ Thủy sao?”

Triệu Hùng nhìn hướng về khách sạn Bắc Nguyên, quả nhiên đúng là Mai Lệ Thủy.

Người phụ nữ này vậy mà lại nhân lúc tiện công việc, lại lén đến gặp Hán Vân Hiển.

Không thể không nói, Mai Lệ Thủy người phụ này quả thật rất lẳng lơ.

Lúc Hồ Dân cho Triệu Hùng xem video giám sát ngôi sao, trên nội dung của hình tượng, để Triệu Hùng phải tặc lưỡi. Nhưng mà, trái lại rất đặc sắc.

Triệu Hùng lập tức gửi tin nhắn cho Trọng Ảnh, đồng thời kèm theo ảnh của Mai Lệ Thủy, nói cho anh ta chú ý người phụ nữ này.

Trọng Ảnh trả lời lại một câu “Được!”

Hơn một tiếng sau, Trọng Ảnh nói Mai Lệ Thủy từ khách sạn rồi. Hai người ngồi ở trong phòng hơn một tiếng rồi, trong đó Hán Vân Hiển vẫn chưa ra ngoài.

Sau khi Mai Lệ Thủy ra khỏi khách sạn, lên một chiếc xe BMW, sau đó lái xe rời đi rồi.

Triệu Hùng lập tức quay số điện thoại của Hồ Dân, đối với ông ta dò hỏi nói: “Hồ Dân, ông bên đó sắp xếp thế nào rồi?”

“Yên tâm đi, cậu chủ! Chỉ đợi cậu bên đó hành động thôi.”

Triệu Hùng lo lắng lại truy hỏi một câu: “Giải tỏa cư dân của khu nhỏ không vấn đề gì chứ?”

“Không vấn đề, chủ khu xã hội giám đốc Lương, đã giúp chúng ta truyền đáp án rồi. Chỉ đợi ông bên này ra tay với Hán Vân Hiển, tôi bên này cùng lúc bắt lấy Mai Lệ Thủy. Hoặc là, nếu Mai Lệ Thủy quyên tặng làm văn chương, tôi có thể cùng lúc đưa ra phản công.”

“Được, vất vả rồi! Vậy thì thuận theo tự nhiên đi. Nếu Mai Lệ Thủy bên đó hành động trước tiên thì ông kịp thời ra tay. Nếu cô ta không ra tay, thì ông đợi tin tức của tôi. Tôi muốn nhìn xem Hán Vân Hiển đến thành phố, ngoài hẹn gặp Mai Lệ Thủy ra, còn gặp những người nào nữa, lại hoặc là gã ta có âm mưa khác nữa.”

“Đã rõ! Cậu chủ, cậu cẩn thận. Hàn Vân Hiểm dám ngầm quay lại tìm cậu, nhất định có chỗ dựa vào.”

“Yên tâm đi, Nông Tuyền đi cùng với tôi mà.”

“Được, tôi cúp máy trước đây.”

Sau khi gọi xong điện thoại, Triệu Hùng ở trong xe ngủ gật, bảo Nông Tuyền chú ý trước.

Khoảng buổi chiều hơn ba giờ, Nông Tuyền nhẹ lay Triệu Hùng.

Triệu Hùng lập tức tỉnh lại, nghe Nông Tuyền nói: “Cậu chủ, cậu xem người vào khách sạn Bắc Nguyên kia, có phải là em gái của Hà Qúy Nam là Hà Thanh Vân không?”

Triệu Hùng nhìn kỹ một lượt, thấy người vào “Khách sạn Bắc Nguyên”, không phải là Hà Thanh Vân thì là ai?

Con nhóc đầu tóc nhuộm màu nâu đỏ, nhìn lên rất giống em gái thái nhỏ vậy.

Đối với gặp phải Hà Thanh Vân, Triệu Hùng vẫn là đối với con nhóc này vô cùng đồng tình. Nhưng mà, Triệu Hùng đã đưa cho Hà Thanh Vân 175 tỷ đồng, hy vọng cô ta có thể sống một cuộc sống mới.

Triệu Hùng thực không hiểu, ở trên nút này, Hà Thanh Vân đến “Khách sạn Bắc Nguyên” làm cái gì.

Triệu Hùng cất trong tấm ảnh của Hà Thanh Vân, lập tức gửi cho Trọng Ảnh, để anh ta chú ý một chút, người phụ nữ này có phải vào trong tìm Hán Vân Hiển rồi không.

Chưa đầy mấy phút, Trọng Ảnh liền gửi thông tin cho Triệu Hùng, nói Hà Thanh Vân đúng là đi tìm Hán Vân Hiển rồi.

Sau mười phút, Trọng Ảnh lại gửi thông tin cho Triệu Hùng, nói Hán Vân Hiển và Hà Thanh Vân hai người đi ra cửa rồi.

Triệu Hùng trả lời lại một câu, “Đã rõ! Đổi tôi theo gã ta trước, lát nữa tôi gửi địa chỉ cho cậu, cậu hãy nhanh đến.”

Trọng Ảnh trả lời lại một câu “Được!”

Sau khi chỉ thấy Hán Vân Hiển và Hà Thanh Vân đi ra, hai người cùng ngồi trên chiếc xe lao đi, rời xa “Khách sạn Bắc Nguyên.”

Triệu Hùng lập tức lái xe đuổi theo.

Dựa vào kỹ thuật trình độ lái xe của anh, tài xế mà Hán Vân Hiển đưa đến căn bản không phát hiện ra anh.

Điều mà Triệu Hùng không ngờ đến là, chiếc xe mà Hán Vân Hiển ngồi đó, cuối cùng dừng ở “KTV Diamond.”

Vừa nhìn thấy “KTV Diamond”, Triệu Hùng liền vui vẻ.

Bởi vì “KTV Diamond” là sản nghiệp của anh, vẫn luôn bị Hoàng Nguyệt Ánh điều khiển.

Triệu Hùng vội vàng gửi địa chỉ cho Trọng Ảnh, để anh ta cứ đi đến đường Phong Dương của “KTV Diamond.” Sau đó, lại gửi thông tin cho Hoàng Ánh Nguyệt, hướng về cô ta hỏi dò đường Phong Dương “KTV Diamond” là ai quản lí.

Hoàng Ánh Nguyệt nói cho Triệu Hùng biết, là một người tên Thẩm Thụy.

Triệu Hùng với Hoàng Ánh Nguyệt chỉ bí mật một lần, Hoàng Ánh Nguyệt trả lời lại nói “Được!”, nói vậy cô ta liền gọi điện cho Thẩm Thụy.

Triệu Hùng và Nông Tuyền lại ngồi một lúc, chỉ thấy từ trong “KTV Diamond”, vội vã đi ra là một thanh niên hơn ba mươi tuổi.

Thanh niên đúng là Thẩm Thụy giám đốc của KTV Diamond đường Phong Dương.

Thẩm Thụy đến trước xe của Triệu Hùng, đem một bộ quần áo làm việc giao vào trong tay của Triệu Hùng. Cung kính nói: “Cậu Triệu, tôi là Thẩm Thụy, là chị Hoàng bảo tôi mang bộ quần áo này đến cho cậu.”

“Ừ! Quán của chúng ta có cửa sau không?”

“Có, từ con đường này luồn qua, trong vườn có một cái cửa sắt nhỏ, chính là cửa sau.”

Triệu Hùng gật đầu nói: “Chúng ta đi từ cửa sau vào, anh ở đó đợi tôi. Đúng rồi, Hán Vân Hiển và Hà Thanh Vân vừa nãy mới vào bọn họ đi đâu rồi?”

“Bọn họ vào phòng thuê chung uất kim cương.”

“phòng thuê chung có giám sát không?”

“Có thể mở giám sát, chỉ là chị Hoàng nói sợ chúng ta xâm phạm quyền riêng tư của khách hàng, không để chúng tôi bắt đầu sử dụng.”

Triệu Hùng phân phó Thẩm Thụy nói: “Sau khi anh quay về, lập tức bắt đầu sử dụng giám sát thuê phòng chung của uất kim cương. Sau đó, đi cửa sau đợi chúng tôi. Đưa chúng tôi đến phòng làm việc của anh.”

“Đã hiểu rồi!” Thẩm Thụy sau khi trả lời một tiếng, quay người vội vã rời đi rồi.

Nông Tuyền chỉ có một bộ quần áo làm việc của quán KTV, Triệu Hùng rõ ràng muốn chơi trò diễn nhân vật. Không hiểu hỏi Triệu Hùng: “Cậu chủ, sao lại chỉ có một bộ quần áo thôi? Của tôi đâu?”

“Cậu đừng mặc nữa. Cơ thể của cậu dễ dàng để lộ mục tiêu.”

Triệu Hùng suýt chút nữa nói với Nông Tuyền, cậu có một khuôn mặt mang tính ký hiệu rất dễ bị người nhận ra. Không đợi Nông Tuyền chơi trò ngụy trang, liền bị người ta nhận ra rồi.

Sau khi hai người xuống xe, dựa theo con đường nhỏ mà Trương Thụy nói, luồn đến cửa sau của KTV...

Trương Thụy sớm đã đợi ở cửa sau của tiệm, tiếp sau là Triệu Hùng và Nông Tuyền, lập tức đem đến trong văn phòng làm việc của anh ta.

Trương Thụy sớm đã mở giám sát hình tượng trên tường ra, ngoài một chút bình thường hình tượng của phạm vi giám sát ra, còn có một cái hình tượng siêu đặc biệt, chính là giám sát thuê phòng chung của “Uất kim cương.”

Chỉ thấy trong phòng thuê chung tổng cộng chỉ có ba người, ngoài Hán Vân Hiển và Hà Thanh Vân ra, còn có một thanh niên người mặc âu phục toàn màu đen. Người đàn ông hai mắt sáng ngời, hai bên thái dương nhẹ lồi lên, rõ ràng là người biết võ.

Nghe hơi mang máng, Hà Thanh Vân nói với Hán Vân Hiển: “Anh Hiển, không phải anh nói anh biết hung thủ giết anh tôi sao? Còn nói tôi theo đến KTV, anh liền nói cho tôi người hành hung.”

Triệu Hùng vừa nghe lời Hà Thanh Vân nói, lông mày không nhịn được nhếch lên.

Cái chết của Hà Qúy Nam, vẫn luôn là án chưa giải quyết, ngay cả Trần Văn Sơn cũng không tra ra hung thủ thật sự. Chỉ từ bã nhờn gạo móng tay của Hà Quý Nam, có thể phán đoán ra một người thân thuộc.

Triệu Hùng đối với cái chết của Hà Qúy Nam vẫn luôn rất hứng thú, không ngờ Hán Vân Hiển lại biết hung thủ.

Thẩm Thụy vừa mới nói, liền bị Triệu Hùng vẫy tay cắt lời rồi. Làm anh ta sợ quy tắc đứng sang một bên, nào dám nói bậy bạ.

Hán Vân Hiển một điếu xì gà, đốt lên hút, híp mắt lại nhìn Hà Thanh Vân cười nói: “Cô ngồi đến bên cạnh tôi, để tôi từ từ nói cho cô biết.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi