CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Dương Hưng dẫn theo người câm điếc đón xe rời đi, hai người tới Thánh đàn ở tỉnh Thanh Hóa!

Vào bên trong Thánh đàn, Dương Hưng cùng người câm điếc quỳ gối trước mặt một người đàn ông mặc đồ đen đeo mặt nạ.

Dương Hưng kể cho người đàn ông mặc đồ đen nghe về những chuyện xảy ra ở thành phố Hải Phòng.

Người đàn ông mặc đồ đen nghe thấy nhiệm vụ lần này lại thất bại, quay đầu lại rồi tát cho Dương Hưng cùng người câm điếc mỗi người một cái.

"Phế vật! Hai người các người đúng là vô tích sự, bảo các người làm có chút chuyện nhỏ này mà cũng không làm xong."

"Am chủ, đây là lỗi của chúng tôi!" Dương Hưng cung kính nhận lỗi.

Người đàn ông mặc đồ đen hừ lạnh một tiếng, nói: "Nói cách khác, các người cũng không biết rốt cuộc là Tần Cửu gia chết thật hay chết giả đúng không?"

Dương Hưng nói mơ hồ với thái độ không quá chắc chắn: "Có lẽ là ông ta đã thực sự chết rồi! Nếu không, công ty Cửu Đường sẽ không huy động nhân lực rầm rộ như vậy để tổ chức tang lễ cho Cửu gia. Nếu như Cửu gia chết giả, về sau làm sao ông ta có thể giải thích với những người khác ở thành phố Hải Phòng."

Người đàn ông mặc đồ đen trừng mắt lườm Dương Hưng, cả giận nói: "Cái gì gọi là có lẽ đã chết rồi hả? Nếu như các người không thấy tận mắt, đừng báo cáo với tôi bằng hai chữ "Có lẽ" này. Nếu như không phải lần trước cậu quá tùy hứng không ra tay với Tần Cửu gia thì sao có thể xảy ra nhiều chuyện như thế này chứ hả."

Dương Hưng nghe vậy, trên mặt hiện lên sự sợ hãi, cung kính dập đầu mấy cái trước người đàn ông mặc đồ đen, nói: "Am chủ, Dương Hưng tôi đây đáng chết!"

"Đương nhiên là đáng chết! Nếu không phải cậu còn có chỗ hữu dụng, tôi đã giết cậu từ lâu rồi."

Dương Hưng bị dọa sợ tới mức trên người rịn ra một tầng mồ hôi lạnh dày đặc.

Từ khi hắn ta bắt đầu học võ công cùng với người đàn ông mặc đồ đen này, hắn ta không biết mình đã bị người đàn ông mặc đồ đen này đánh đập dã man bao nhiêu lần. Mỗi lần học đều kết thúc bằng việc trên người xuất hiện vết thương chồng chất, đau đến mức hắn ta đứng cũng đứng không nổi, nằm cũng nằm không xong.

Người đàn ông mặc đồ đen nói với Dương Hưng: "Lập tức tìm một chỗ mới ở tỉnh Thanh Hóa, một lần nữa xây dựng lại Thánh đàn! Không thể ở lại đây nữa, thằng nhãi ranh Triệu Hùng kia sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới đây."

"Am chủ, nếu như Triệu Hùng tìm đến đây, không phải là chúng ta nên bao vây tiêu diệt bọn họ sao?"

Người đàn ông mặc đồ đen trừng mắt lườm Dương Hưng, nói: "Thế nào? Bây giờ tôi muốn làm chuyện gì, chẳng lẽ còn cần phải giải thích rõ cho cậu sao? Tôi đã nói qua với cậu rồi, bây giờ không phải là lúc nên động tới thằng nhãi ranh Triệu Hùng kia. Cậu nhớ kỹ cho tôi, trước khi chưa thu thập đủ năm chiếc nhẫn hộ mệnh của năm gia tộc lớn, không nên động vào Triệu Hùng."

"Am chủ, ý của ngài là cái tên Triệu Hùng kia có thể thu thập đủ năm chiếc nhẫn hộ mệnh của năm gia tộc lớn sao?" Dương Hưng kinh ngạc hỏi.

Người đàn ông mặc đồ đen khẽ gật đầu, nói: "Trước kia dã từng có một vị Thần Bói Toán nói với tôi như vậy. Nói bên trong năm gia tộc lớn, chỉ có con cháu nhà họ Triệu gia mới có khả năng thu thập đủ năm chiếc nhẫn hộ mệnh, mà con cháu của nhà họ Triệu gia này lại là một đứa con trai bị bỏ rơi! Tình trạng hiện tại của Triệu Hùng hoàn toàn phù hợp với tất cả những gì Thần Bói Toán nói. Đồng thời, Hơn nữa, nhẫn của nhà họ Triệu cùng nhà họ Tần đều đang nằm trong tay cậu ta."

"Am chủ, ý của ngài là trong tay Triệu Hùng đã có hai chiếc nhẫn hộ mệnh rồi sao?"

"Không sai!" Người đàn ông mặc đồ đen khẽ gật đầu, nói: "Cho nên, Triệu Hùng là người có khả năng thu thập đủ năm chiếc nhẫn hộ mệnh của năm gia tộc lớn nhất. Về sau không cho phép cậu động vào cậu ta nữa!"

"Vâng, thuộc hạ tuân lệnh!"

"Dẫn theo người câm điếc đi xuống đi!"

Dương Hưng đang muốn rời đi, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lập tức bẩm báo với người đàn ông mặc đồ đen: "Am chủ, Tần Tam gia đã xuất hiện."

"Tôi đã biết rồi! Người nhà của Tần Tam gia đã bị người của Tây Giao diệt sạch." Người đàn ông mặc đồ đen bất mãn hừ lạnh, nói: "Tôi không hy vọng Hoàng Long chúng ta biết chuyện chậm hơn Tây Giao, cậu tiến hành điều tra tung tích của một số nhà khác ngay lập tức cho tôi."

"Rõ!"

Dương Hưng nói xong, dẫn theo người câm điếc rời khỏi Thánh đàn.

Tại thành phố Hải Phòng, bên trong sơn trang Dưỡng Niên Các!

Sau khi Lan Ngọc Tâm đưa toàn bộ danh sách đã được tổng hợp xong cho Trần Văn Sơn, Triệu Hùng nói với Lan Ngọc Tâm: "Đường chủ Lan, bà theo tôi ra ngoài một chuyến."

Hiện tại toàn bộ công ty Cửu Đường đều coi sự an toàn của Triệu Hùng là trên hết.

Mặc dù Lan Ngọc Tâm không biết Triệu Hùng muốn dẫn mình đi làm gì, nhưng bà ta vẫn cung kính nói câu: "Được!".

Triệu Hùng dẫn theo Trần Văn Sơn cùng Lan Ngọc Tâm lên xe, anh tự mình lái xe chạy tới "Lâm Uyển" của Trần Thiên Trung.

Chuyện của Cửu gia đã xong, đã đến lúc nên để Lan Ngọc Tâm biết chân tướng.

Lan Ngọc Tâm biết "Lâm Uyển" là nơi ở của Trần Thiên Trung, người giàu có nhất thành phố Hải Phòng. Đợi đến khi Triệu Hùng lái xe tới "Lâm Uyển", trong lòng bà ta nảy sinh chút nghi hoặc, Triệu Hùng đưa mình tới nơi ở của Trần Thiên Trung để làm gì? Sau khi suy nghĩ lại, Trần Thiên Trung là người quen của Triệu Hùng, Triệu Hùng đưa bà ta đến nơi này đến cũng không có gì quá kỳ lạ.

Trần Thiên Trung thấy Triệu Hùng tới, cười ha hả, nói: "Nhóc con thúi, cuối cùng cậu cũng đến rồi!"

Triệu Hùng mỉm cười, hỏi Trần Thiên Trung: "Bác Trần, người đó ở đâu ạ?"

"Ở trên lầu! Đang nói chuyện với cô nhóc Tần Linh nhà Tam gia đó."

Trần Thiên Trung thực sự rất vui khi được gặp lại Triệu Hùng, điều này nói rõ Triệu Hùng đã xử lý cuộc khủng hoảng lần này một cách hoàn hảo.

Trần Thiên Trung thấy Lan Ngọc Tâm bên Cửu đường đang đi bên cạnh Triệu Hùng, khẽ gật đầu với bà ta.

Lan Ngọc Tâm lên tiếng chào hỏi với Trần Thiên Trung: "Ông Trần, chào ông!"

"Xin chào, đường chủ Lan!"

Trần Thiên Trung và Lan Ngọc Tâm đã biết nhau từ lâu, hai người cũng được coi như là người quen, tất nhiên không cảm thấy xa lạ gì với đối phương.

"Văn Sơn, giúp tôi nói chuyện với bác ấy." Trần Thiên Trung gọi Trần Văn Sơn.

Trần Văn Sơn khẽ gật đầu, chậm rãi đi về phía Trần Thiên Trung. Anh ta biết Trần Thiên Trung muốn hỏi anh ta về những chuyện xảy ra trong hôm nay.

Triệu Hùng dẫn theo Lan Ngọc Tâm đi lên lầu, anh nói với Lan Ngọc Tâm: "Đường chủ Lan, hiện tại tôi đã có thể cho bà một câu trả lời thỏa đáng về cái chết của Cửu gia."

"Ý của cậu là gì?" Lan Ngọc Tâm cảm thấy không hiểu ra sao, không rõ lời này của Triệu Hùng có ý gì.

Triệu Hùng nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng của Cửu gia, nói: "Bà sẽ hiểu tất cả mọi thứ khi bà nhìn thấy ông ấy!"

Trong phòng, Cửu gia đang ngồi trò chuyện cùng với cô gái tên Tần Linh.

Khi cửa phòng được đẩy ra, dường như cơ thể Lan Ngọc Tâm bị đông cứng lại, hai mắt khóa chặt trên người Cửu gia.

Bà ta không tin rằng cảnh tượng trước mắt là thật, dùng hai tay dụi dụi con mắt, thì thào nói: "Không phải tôi đang nằm mơ chứ."

Triệu Hùng mỉm cười nói câu: "Không phải dì đang nằm mơ đâu, Cửu gia không chết, đi vào đi! Cửu gia đang chờ dì đó."

"Cửu gia!" Lan Ngọc Tâm, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, không thèm quan tâm đến những chuyện khác, lao thẳng tới chỗ Cửu gia.

Cửu gia bị Lan Ngọc Tâm ôm chặt, cảm nhận được từng giọt nước mắt của bà ta đang làm ướt vạt áo của mình. Ông ta vỗ nhẹ vào lưng của Lan Ngọc Tâm, khuyên nhủ bà ta: "Được rồi, Lan Ngọc Tâm! Tôi có chết đâu, bà khóc cái gì?"

Lan Ngọc Tâm vươn tay lau nước mắt trên má, khó hiểu hỏi: "Cửu gia, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?"

Cửu gia mỉm cười, nói: "Đây đều là kế hoạch của thằng nhãi ranh Triệu Hùng này, thật ra ngay cả tôi cũng bị thằng bé lừa gạt, cứ thế mơ mơ màng màng bị đưa đến chỗ này trốn mọi người."

Sau đó, Cửu gia giải thích cho Lan Ngọc Tâm nghe về những chuyện đã xảy ra.

Triệu Hùng thấy Cửu gia đang thì thầm nói chuyện cùng với Lan Ngọc Tâm, vẫy vẫy tay ra hiệu với Tần Linh đang ngồi ở bên trong.

Tần Linh cực kỳ thức thời chạy ra ngoài, Triệu Hùng nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Anh nắm tay Tần Linh, đi xuống dưới lầu.

Tần Linh đã là một thiếu nữ mười lăm tuổi với chiều cao khoảng một mét sáu lăm, có thể coi là một người đã trưởng thành. Chỉ là cơ thể của cô gái vẫn chưa hoàn toàn dậy thì thành công, cho nên trông cô gái khá trẻ con.

Triệu Hùng hỏi Tần Linh: "Tên em là gì?"

"Tần Tần Linh!" Tần Linh trả lời.

Triệu Hùng mỉm cười, nói: "Vậy em có biết tên anh là gì không?"

"Triệu Hùng!"

Triệu Hùng nói với Tần Tần Linh: "Mẹ anh cũng có họ Tần! Tên bà ấy là Tần Uyển."

"Tần Uyển sao?" Nghe xong lời nói của Triệu Hùng, trên mặt Tần Tần Linh hiện lên biểu cảm kinh ngạc, hoảng sợ bật thốt lên: "Em nghe bố em nói rằng em có một người cô tên là Tần Uyển, là người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới."

"Đó chính là mẹ của anh!" Triệu Hùng hơi rơm rớm nước mắt nói.

Nghe xong lời này, Tần Tần Linh choáng váng sững sờ đứng im tại chỗ, chỉ vào Triệu Hùng, hoảng sợ nói: "Vậy anh... Anh là anh họ của em sao?" 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi