CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hùng nghe thấy cô em vợ Lý Diệu Linh gõ cửa phòng là việc gọi anh, anh lập tức bước tới cửa, mở ra cửa phòng làm việc.

Sau khi đi vào, Lý Diệu Linh nhìn quanh mọi thứ trong phòng làm việc một vòng. Cô ấy nghĩ rằng Triệu Hùng đang làm điều gì đó đáng xấu hổ nên mới phải khóa kỹ của phòng, thế nhưng cô ấy ngó xung quanh một hồi lâu cũng không nhìn ra manh mối gì.

"Anh rể, anh đang làm gì trong phòng làm việc vậy? Làm gì mà phải khóa trái cửa?" Trên mặt Lý Diệu Linh thoáng hiện lên sự nghi hoặc.

"Anh đang luyện tập thư pháp!"

"Luyện thư pháp á?"

Lý Diệu Linh giống như một con hồ ly nhỏ, bên trong ánh mắt hiện lên sự tinh ranh. Cô ấy nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Anh luyện thư pháp thì cần gì phải khóa trái cửa phòng chứ?"

Khi bước đến trước bàn sách, Lý Diệu Linh nhìn thấy vết mực trên giấy Tuyên vẫn chưa khô, xem ra quả thật là mới viết chữ không lâu.

Nét chữ mạnh mẽ hữu lực nhưng vẫn giữ được nét mềm mại, trông giống như rồng bay phượng múa.

Mặc dù Lý Diệu Linh không hiểu về thư pháp, nhưng cô ấy vẫn có thể nhìn ra nét chữ của anh rể khá đẹp.

"Anh rể, anh được đó nha! Chữ viết của anh đẹp lắm luôn." Lý Diệu Linh khen ngợi Triệu Hùng từ tận đáy lòng.

Triệu Hùng gõ nhẹ một cái lên đầu cô em vợ Lý Diệu Linh, cười nói: "Hiện tại đã biết chăm chỉ học tập có ích như thế nào chưa?"

"Luyện tập thư pháp và cố gắng học tập có quan hệ gì?" Lý Diệu Linh phản bác lại một câu.

Triệu Hùng hùng hồn đầy lý lẽ nói: "Chí ít đây là một môn năng khiếu. Vậy anh hỏi em, em có năng khiếu gì?"

"Cái này..."

Lý Diệu Linh trong lúc nhất thời không nói nên lời.

Cô ấy đã học múa, thế nhưng tập luyện được nửa đường thì cô đã ngừng rồi, xem như bỏ dở giữa chừng. Nếu xét trên phương diện hát ca, mặc dù ngũ âm của cô ấy đều đủ nhưng âm sắc lại quá phổ thông, không thể trở thành ca sĩ nổi tiếng. Trên phương diện học tập thì lại càng rối tinh rối mù.

Lý Diệu Linh nghĩ tới nghĩ lui, thật sự không nghĩ ra mình có năng khiếu gì. Kìm nén hồi lâu, cô ấy cười hì hì hỏi Triệu Hùng: "Anh rể, chơi game có tính là năng khiếu không?"

"Em chơi tướng hỗ trợ trong game King of Glory cực kỳ lợi hại! Chẳng lẽ anh chưa nghe nói bây giờ thể thao điện tử được đưa vào các hạng mục thi đấu thể thao của đất nước sao?" Lý Diệu Linh đắc ý nói.

Triệu Hùng cố ý cho cô em vợ Lý Diệu Linh này một đòn trúng tim, hỏi: "Vậy với trình độ của em có thể tham gia vào cuộc thi đấu thể thao điện tử đó không?"

Lý Diệu Linh nghe thấy lời nói này của Triệu Hùng, trong lòng cảm thấy nhụt chí, chu miệng nhỏ bất mãn nói: "Anh đúng là! Anh có thể đừng nói những lời thế kia được không vậy. Em sắp bị lời của anh thôi miên tự cho rằng bản thân không biết gì hết đó!"

Triệu Hùng muốn với cô em vợ Lý Diệu Linh này rằng vốn dĩ em thật sự "Không biết gì hết!" mà, nhưng cuối cùng anh vẫn không nói câu này ra ngoài miệng.

Anh ân cần dạy bảo cô em vợ Lý Diệu Linh: "Em đó! Bây giờ em nên học tập cho giỏi đi, sang năm sau là em phải tham gia kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông rồi. Người trong nhà cũng không đặt niềm tin vào việc em có thể thi đậu trường Đại học Bách khoa Hà Nội hay trường Đại học Quốc gia Hà Nội, em có thể thi đậu vào một trường đại học hạng hai cũng được. Vì chuyện của em, chị của em lo lắng sắp mệt chết rồi."

"Được rồi mà! Em biết rồi."

Lý Diệu Linh bị Triệu Hùng dạy dỗ một trận, cho nên tâm trạng có chút sa sút.

Người trong nhà chỉ cần chờ đến lúc có cơ hội là mỗi người đều sẽ răn dạy mình vài câu. Điều này khiến Lý Diệu Linh càng ngày càng cảm thấy mâu thuẫn trong lòng.

Cô ấy biết người trong nhà nói vậy là vì suy nghĩ cho tương lai của mình, thế nhưng chuyện học tập không thể hoàn thành trong một sớm một chiều.

Hầy!

Không biết có phải mình trời sinh là khắc tinh với học tập hay không, tại sao vừa mới mở sách ra đã mệt rã rời vậy.

Triệu Hùng thấy cô em vợ Lý Diệu Linh đang ngẩn người ngơ ngác, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của cô ấy.

"Diệu Linh, em tìm anh có chuyện gì không?" Triệu Hùng hỏi cô em vợ Lý Diệu Linh.

Lúc này Lý Diệu Linh mới lấy lại tinh thần, nói với Triệu Hùng: "Đúng rồi, anh rể! Vừa rồi bà ngoại gọi điện thoại tới bảo nếu hiện tại anh có thời gian thì đến nhà họ Đào một chuyến, nói là tìm anh có việc."

"Bà cụ Đào tìm anh sao?" Triệu Hùng nghe vậy, nhíu mày.

Anh lấy điện thoại di động từ trong túi áo ra, vừa bật lên đã nhìn thấy phía trên thông báo có hai cuộc gọi nhỡ. Một cuộc gọi nhỡ là bà cụ Đào gọi tới, một cuộc gọi nhỡ khác là bà xã Lý Thanh Tịnh gọi tới. Hóa ra vừa rồi mình say đắm trong việc luyện tập thư pháp, tiện tay chuyển điện thoại di động sang chế độ yên lặng.

Triệu Hùng lập tức gọi điện thoại lại cho bà xã Lý Thanh Tịnh, hỏi vừa rồi cô gọi điện thoại cho mình là có chuyện gì.

Lý Thanh Tịnh nói rằng mẹ Đào Yên Hoa của cô đang bị bệnh, tiếp đó nói hiện tại công việc trên công ty của cô nhiều quá, không có thời gian đi thăm, bảo Triệu Hùng đi thăm một chuyến hộ cô.

Nghe được tin tức Đào Yên Hoa bị bệnh, Triệu Hùng cũng không có cảm giác gì quá lớn. Dù sao từ khi anh đến ở rể nhà họ Lý, Đào Yên Hoa vẫn luôn bày tỏ thái độ khinh thường với anh. Nhưng vì bà xã Lý Thanh Tịnh, Triệu Hùng vẫn quyết định nên qua nhà họ Đào xem bà ta thế nào, huống chi bà cụ Đào vừa gọi điệu thoại tới gọi mình đến nhà họ Đào một chuyến.

Triệu Hùng cầm lấy áo ngoài mặc lên người, nói với cô em vợ Lý Diệu Linh: "Diệu Linh, trong tủ lạnh có đồ ăn thừa tối hôm qua, giữa trưa em nhớ kỹ phải hâm nóng đồ ăn đấy. Anh phải đến nhà họ Đào, buổi trưa không ăn cơm ở trong nhà!" Nói xong, anh sải bước nhanh chân rời khỏi phòng làm việc.

Lý Diệu Linh không theo chân anh rời khỏi phòng làm việc ngay lập tức, cô ấy cảm thấy có chút kỳ lạ.

Đêm qua, không biết nguyên nhân vì sao đột nhiên hai chiếc bình sứ lớn trong phòng làm việc đều bị vỡ nát.

Lý Diệu Linh nhìn thấy mối quan hệ giữa chị gái Lý Thanh Tịnh và anh rể Triệu Hùng rất hài hòa, dáng vẻ của hai người họ trông không giống vừa có một cuộc cãi vã. Trong lòng nghĩ thầm chuyện này đáng ngờ thật đấy, rốt cuộc đêm qua trong phòng làm việc đã xảy ra chuyện gì?

Cô ấy nhìn bên trái một lát rồi lại nhìn bên phải một hồi, thấy trong thùng rác có một đống lớn bức thư pháp bị vứt. Cô ấy nhặt chúng lên, đếm một lượt, không ngờ lại có tận hơn ba mươi bức.

Lý Diệu Linh nhớ kỹ hôm qua mình học tập ở trong phòng làm việc, rõ ràng lúc đó không hề nhìn thấy những bức thư pháp bị vứt bỏ này.

Chẳng lẽ chỉ trong một đêm mà Triệu Hùng đã viết được nhiều kiệt tác thư pháp như vậy sao?

Nhìn số lượng thư pháp bị vứt trong thùng rác, trong lòng Lý Diệu Linh cảm thấy cực kỳ bội phục Triệu Hùng. Quả nhiên đằng sau nhưng bức thư pháp tuyệt đẹp đều là mồ hôi công sức của người viết nên chúng, đúng là thành quả thật sự phụ thuộc vào sự chăm chỉ.

Xem ra, không ai có thể thành công mà không phải trả giá bằng sự nỗ lực!

Lý Diệu Linh vừa đi vòng quanh phòng làm việc vừa nhìn khắp nơi, đột nhiên nhìn thấy trên vách tường có một cái lỗ to bằng ngón tay cái.

Hử?

Lý Diệu Linh hoảng sợ kêu lên một tiếng, sau đó đi đến trước vách tường. Cô ấy dùng ngón út nhỏ nhất thọc vào trong cái lỗ để đo chiều sâu, không ngờ nó lại sâu ước chừng ba centimet.

Kỳ lạ thật, trước đây làm gì có cái lỗ nào như thế này? Tại sao ở trên tường lại đột nhiên có thêm một cái lỗ.

Ngày nào Lý Diệu Linh cũng phải học tập cùng với gia sư Phùng Anh Nam ở trong phòng làm việc, vì vậy cho nên cô ấy nhớ rất kỹ càng tất cả các đồ vật trang trí trong phòng làm việc này.

Cô ấy chắc chắn 100% là cái lỗ nhỏ trên tường này mới được tạo ra gần đây.

Lý Diệu Linh dùng tay sờ lung tung một chút, thấy bề mặt tường bốn phía xung quanh cái lỗ nhỏ này nhẵn bóng, trông không giống bị đục khoét ra, cũng không giống bị đào móc ra. Tại sao lại vô duyên vô cớ xuất hiện một cái lỗ nhỏ nhỉ? Đúng là khó hiểu thật đấy.

Sau khi đến nhà họ Đào, Triệu Hùng còn tưởng rằng Đào Yên Hoa bị bệnh gì nặng lắm, hóa ra chỉ là cảm lạnh thông thường. Nghe thấy Đào Yên Hoa chỉ bị cảm lạnh thông thường, trong lòng anh cảm thấy rất tức giận!

Bị cảm lạnh mà thôi, chẳng phải chỉ cần uống thuốc là khỏe ngay sao, việc gì phải gọi điện thoại cho Lý Thanh Tịnh chứ? Làm hại bà xã Lý Thanh Tịnh của anh đang có công việc nhiều ngập đầu mà vẫn phải lo lắng cho bệnh tình của người mẹ Đào Yên Hoa.

Sau khi bắt chuyện hỏi thăm Đào Yên Hoa xong, Triệu Hùng lập tức đi tới phòng của bà cụ Đào.

"Bà ngoại!" Triệu Hùng lên tiếng chào hỏi với bà cụ Đào.

"Triệu Hùng, cháu đã đến rồi à! Mau ngồi xuống." Bà cụ Đào nở nụ cười nhân hậu bên khóe môi, nói với Triệu Hùng.

Từ khi bà cụ Đào bị bệnh nặng, về sau công việc kinh doanh của nhà họ Đào được giao cho Lý Thanh Tịnh quản lý. Bà ta thực sự giống như đã biến thành người khác, trở nên hòa ái dễ gần hơn rất nhiều.

Đương nhiên, Triệu Hùng sẽ không chấp nhặt với người cao tuổi như bà cụ Đào. Sau khi thay đổi, không ngờ bà cụ Đào lại biến thành hình tượng bà ngoại hoàn mỹ trong suy nghĩ của Triệu Hùng. Vì vậy, Triệu Hùng bỏ qua tất cả những hiềm khích lúc trước, nói chuyện hòa thuận với bà cụ Đào như lúc ban đầu.

Tuy nhiên, đối với mẹ vợ Đào Yên Hoa, trong lòng Triệu Hùng vẫn còn cảm thấy có chút khúc mắc không vui.

Đợi sau khi Triệu Hùng ngồi xuống, bà cụ Đào cười ha hả nói: "Triệu Hùng à! Thật ra bà tìm cháu đến cũng không có việc lớn gì, chỉ là bà muốn tâm sự với cháu về chuyện liên quan tới bố vợ của cháu và mẹ vợ của cháu."

Triệu Hùng khẽ gật đầu, anh cũng biết mâu thuẫn giữa bố vợ và mẹ vợ rất khó giải quyết. Nếu cứ tiếp tục giằng co trong tình trạng bế tắc này trong một thời gian dài nữa, mọi chuyện sẽ trở nên càng ngày càng tệ hơn. Đúng là cần có một biện pháp để xử lý vấn đề này.

Bà cụ Đào nói: "Ông cha ta có câu "Gia hòa vạn sự hưng"*. Hiện giờ cuộc sống của các con trôi qua càng ngày càng sung túc. Công việc kinh doanh của nhà họ Đào cũng đang đi đúng quỹ đạo dưới sự quản lý của Thanh Tịnh. Vì vậy, bà nghĩ cháu nên khuyên nhủ bố vợ cháu, để tâm bố vợ cháu thư giãn đầu óc đừng cãi nhau với mẹ vợ cháu nữa. Bọn họ đã là vợ chồng của nhau mấy chục năm rồi, còn muốn cãi nhau ầm ĩ đến bao giờ nữa đây!"

(*Gia hòa vạn sự hưng: Gia là gia đình, hòa là hòa thuận, vạn sự là mọi việc xảy ra, hưng là hưng thịnh. Gia hòa vạn sự hưng được hiểu là gia đình có hòa thuận thì mọi hành động, việc làm, sự việc diễn ra sẽ đều thuận buồm xuôi gió và tất nhiên kết quả tất yếu thu được sẽ là sự thịnh vượng.)

"Bà ngoại, thật ra cháu cũng chỉ biết một chút về việc này. Có câu nói là một bàn tay chẳng thể vỗ thành tiếng*. Nếu như mẹ vợ cháu không làm gì sai, làm sao hai người có thể vừa thấy mặt đã cãi lộn như nước với lửa."

(*Một bàn tay chẳng thể vỗ thành tiếng: Ai cũng biết phải có hai bàn tay đập vào nhau mới tạo ra tiếng vỗ. Câu này có ý là mẫu thuẫn và tranh chấp thường xuất phát từ hai phía, nếu chỉ có người một bên thì không thể tạo ra mẫu thuẫn được.)

Bà cụ Đào gật đầu, nói: "Bà sẽ nhắc nhở chuyện này với Yên Hoa. Chỉ là mặc dù Lý Quốc Lâm là một người trung thực nhưng tính cách lại quá quật cường, ngay cả bà cũng không khuyên bảo được bố vợ cháu. Bà nghe Thanh Tịnh nói là bố vợ cháu có quan hệ rất tốt với cháu, thế nên cháu có thể xoa dịu tình trạng căng thẳng giúp hai người bọn họ được không?"

Triệu Hùng không lập tức đồng ý, trực tiếp trầm giọng nói với Bà cụ Đào: "Cháu không muốn chen chân vào chuyện này. Hai người có thể bắt đầu từ việc kết hôn đi đến cuối cùng của cuộc đời hay không đều phải phụ thuộc vào cả hai người đó, chứ không phải dựa vào việc một bên thỏa hiệp còn một bên không thèm sửa lỗi sai. Vậy nên trong chuyện tình cảm này, nên để bố vợ cháu cùng mẹ vợ cháu tự xử lý đi!" Nói xong, anh đứng dậy rời đi.

Khi đi ra ngoài cửa, lúc này anh mới phát hiện Đào Yên Hoa đang ghé sát vào cửa nghe lén.

Triệu Hùng liếc nhìn mẹ vợ Đào Yên Hoa một cái, ngay cả chào hỏi cũng không chào đã xoay người rời đi! 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi