CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Vào buổi tối, Triệu Hùng và vợ của anh là Lý Thanh Tịnh dẫn theo con gái nhóc Dao Châu lại diễn tập thêm mấy lần ca khúc “Em cười lên thật là xinh đẹp”.

Sau khi trở về phòng ngủ, Triệu Hùng nhớ lại những lời mà vợ anh đã nói, về chuyện hôm nay Nông Tuyền và Tàn Kiếm Hồ A so tài.

Cô nói tuy bản thân không thể sử dụng nội lực nhưng nếu chỉ để đối phó, đi chiến đấu với những cao thủ bình thường khác cũng không thành vấn đề. Chẳng qua nếu như đụng phải những người trên “Bảng Võ Thần” thì cũng là một chuyện phiền phức.

Cô ủng hộ nói với anh: “Đừng có gấp gáp, anh cũng đã nói cao thủ trên thần bảng vốn chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Bây giờ anh có ký thác tinh thần đã là chuyện tốt rồi, còn có thể hỗ trợ cho anh trong việc tự lĩnh ngộ công phu luyện thư pháp. Ở Hải Phòng có ông cụ Khổng bọn họ cũng đang giúp chúng ta, chỉ cần chúng ta trong sinh hoạt ít xuất hiện một chút, em nghĩ với một chút cửa hàng ít ỏi này lũ chó đó cũng không dám bén mảng tìm tới tận cửa đâu. Đúng rồi, không phải anh đã để cho Hồ Dân đi chào mời những cao thủ trên Bảng Võ Thần kia hay sao? Sao rồi, chẳng lẽ vẫn chưa có động tĩnh gì ư?”

Anh lắc đầu nói: “Không riêng gì chúng ta đột nhiên đi chiêu mộ những người trên Bảng Võ Thần mà những... con chó bên cửa hàng kia, còn có những tập đoàn danh tiếng trên toàn thế giới cũng đều đột ngột đi chiêu mộ người. Toàn thế giới này, những người có trên bảng tổng cộng chỉ mới có mấy vạn người, những người được đưa lên đó còn cần phải trãi thêm vài lần thi đấu tuyển chọn, không dễ dàng chiêu mộ được những người thích hợp vào trong tay đâu.”

“Từ từ rồi sẽ tới mà! Tổng hội cũng đã tìm được nhân thủ thích hợp rồi!”

Cô tựa đầu vào vai anh, cảm giác càng ngày càng quý trọng cuộc sống ở hiện tại.

Lúc trước khi Lý Hữu Chiến đồng ý cho Triệu Hùng đến nhà họ Lý ở rể, còn gả cô cho anh làm vợ. Khi ấy trong lòng của cô vô cùng tủi thân, cô và anh vốn không hề có bất cứ nền tảng vững chắc nào trong chuyện tình cảm. Tuy rằng anh lớn lên cũng xem như đẹp trai, có thể là nhân sinh tốt đẹp nhất của bản thân, cô cứ thế mơ mơ hồ hồ cùng anh buộc chặt lại với nhau.

Tuy Triệu Hùng được chia gia tài lên đến 10 tỷ nhưng Lý Thanh Tịnh lại là một người phụ nữ mạnh mẽ trong cửa hàng. Cô cũng không phải loại phụ nữ thích dựa dẫm vào đàn ông, bản thân luôn kiên trì cố gắng hết sức làm việc ở bên ngoài.

Cái chuyện đã xảy ra hơn nửa năm trước này đã làm thay đổi cuộc sóng yên tĩnh trước đây của cô, khiến cho nhân sinh của cô bỗng chốc xảy ra biến hóa đến độ nghiêng trời lệch đất.

Hôm nay cô mới biết được những... con chó cửa hàng đang đuổi giết mình chính là hậu nhân của năm gia tộc lớn kia. Cô và anh ở chung một chỗ cũng đồng nghĩa với việc luôn cận kề với nguy hiểm. Nhưng Lý Thanh Tịnh ở bên cạnh trong lòng cũng đã sớm tiếp nhận Triệu Hùng, cho dù thật sự sẽ gặp phải nguy hiểm thì cô cũng không oán không hối, chẳng qua là cô chỉ không yên tâm về đứa con gái Dao Châu này.

Bầu không khí trong phòng nhất thời trở nên yên ắng, tay của hai người nhanh chóng đan xen, nắm chặt cùng một chỗ.

Cô đột nhiên hỏi anh một câu: “Triệu Hùng, chuyện anh đến nhà họ Lý của em, muốn kết hôn cùng em, có phải đã sớm có mưu tính từ trước rồi hay không?”

Anh nghe vậy hơi xao động, cười nói: “Khi đó anh vừa rời khỏi nhà, cũng không có bất kỳ chỗ nào khác có thể đi. Lúc anh còn nhỏ ông cụ Lý đối xử tốt với anh nhất, cho nên anh lập tức đi tìm ông ấy. Dường như từ cái khoảnh khắc mà anh gặp gỡ em đã bắt đầu, anh đã từng nghĩ Lý Thanh Tịnh em chính là tình cảm chân thành nhất của Triệu Hùng anh, là người phụ nữ mà anh muốn dành trọn một đời một kiếp một đôi người.”

“Được lắm! Tên nhóc nhà anh quả nhiên là thấy sắc nảy lòng tham. Chẳng lẽ anh không biết lúc đó có bao nhiêu người đang theo đuổi em hay sao? Lúc tin tức hai chúng ta kết hôn được truyền ra ngoài, những người kia đều hận anh đến chết đi được đấy!”

Anh cười xấu xa, đắc ý nói: “Cái này nói rõ vợ của anh rất ưu tú!”

“Nhưng mà mấy năm đó anh đúng thật là quá chán mà, một chút cũng không hề tiến tới. Nếu như không phải lần đó chúng ta say rượu ngoài ý muốn có được nhóc Dao Châu, em thậm chí còn nghĩ đến chuyện ly hôn với anh đấy! Anh cũng không biết được em lúc đó đã phải hứng chịu bao nhiêu lời đồn đãi nhảm nhí từ những người khác đâu.”

“Lúc đó anh thực sự không hề có một chút ý chí chiến đấu, thầm nghĩ đời này cứ tiếp tục trôi qua một cách đần độn và u mê như vậy đi. Thanh Tịnh, chính là em đã thức tỉnh được anh.”

“Em muốn hỏi anh một vấn đề nữa.” Cô lén lúc liếc mắt nhìn anh, nhỏ giọng nói.

“Em hỏi đi.”

“Cái lần mà chúng ta say rượu rồi có nhỏ Dao Châu kia... là do anh thật sự đã uống quá nhiều hay sao?”

Anh giải thích nói: “Lần đó anh uống hết một lít rượu đế, em nghĩ là anh có thể say được hay không?”

“Được lắm! Anh quả nhiên đã có mưu đồ từ trước mà!” Cô nhẹ nhàng đánh lên tay anh.

Anh thò tay ra nắm lấy đôi bàn tay trắng mịn như phấn của cô, hai người bốn con mắt đối diện nhau. Anh nhìn cô một cách chăm chú, nói: “Anh biết rõ trước kia em chán ghét anh, nhưng mà lúc ấy anh vẫn muốn có một đứa con chung thuộc về hai chúng ta.”

“Anh...”

Cô bị ánh mắt cực kỳ nóng bỏng của Triệu Hùng nhìn chằm chằm khiến cho nhịp tim bất chợt đập nhanh hơn một chút.

Anh chậm rãi cúi người đặt vợ mình xuống giường, ôm lấy vòng eo cực kỳ mảnh khảnh lại nhỏ nhắn của cô, dịu dàng hôn vào cặp môi đỏ mọng như hai cánh hoa đang khép lại kia.

Cảm giác thật giống như đang ngậm đinh hương, vừa chạm vào làn môi, từ hai cánh hoa lập tức truyền tới cảm xúc nhuyễn mịn thấm vào đến tận tâm can. Hai người ôm hôn nhau thắm thiết, một nụ hôn thật sâu kéo dài... Sáng sớm hôm sau, bởi vì muốn tham gia hội diễn nghỉ đông của con gái nhỏ Dao Châu, Triệu Hùng từ sớm đã rời giường đi chuẩn bị bữa sáng.

Thần kỳ hơn chính là Lý Diệu Linh cũng đã thức dậy từ rất sớm, sáng sớm lập tức chui vào trong phòng bếp.

Lý Diệu Linh dựa vào cửa phòng bếp bên cạnh, đối với Triệu Hùng đang bận rộn trong phòng bếp tán dương: “Anh rể, anh thật đúng là người chồng tốt nha! Sớm như vậy mà đã bắt đầu xuống bếp rồi!”

“Dao Châu hôm nay muốn tham gia hội diễn nghỉ đông. Cho nên phải ăn cơm sớm, chuẩn bị sớm một chút. Tiểu nha đầu em hôm nay sao lại dậy sớm dữ vậy?” Anh ngạc nhiên hỏi.

“Em là vì quá hưng phấn cho nên mới ngủ không được.”

“Hưng phấn sao?” Anh vừa xới cơm trong nồi vừa nói với cô em vợ Lý Diệu Linh:

“Đúng rồi, ngày hôm qua em đi thi kết quả như thế nào?”

“Ai biết được chứ, cái này còn phải xem ý trời như thế nào đã. Ông trời nếu như mở mắt biết đâu sẽ khiến cho kết quả thi của em tốt một chút, đạt được thứ bậc cao, nếu không chỉ sợ là chị của em sẽ tiếp tục lải nhải cho em nghe thêm một hồi đó!”

Anh nghe xong những lời từ cô em vợ kia nói, thật sự giống như bị “giáng một cú sét” trúng người, cố ý bày ra vẻ mặt nghiêm nghị, cứng rắn, biểu tình nghiêm túc nói: “Em nếu như thi không tốt, sau này anh sẽ không cho em tiền tiêu vặt nữa, ngay cả những tiệc tùng gì đó cũng không có.”

Lý Diệu Linh nghe đến anh muốn chặt đứt tiền tiêu vặt của cô ấy, lập tức tiến lên ôm lấy cánh tay anh lắc lắc, năn nỉ nói:

“Anh rể, anh đừng có ngưng tiền tiêu vặt của em mà... Cha mẹ một tháng chỉ cho em có 7 triệu tiền tiêu vặt thôi, chị của em còn quản thúc em cực kỳ nghiêm khắc, anh còn phải ủng hộ em thêm một ít tiền tiêu vặt mới được. Em thật sự nghèo kiết xác luôn đó, ngay cả làn da cũng mua không nổi nữa rồi.”

“Lúc trước chị của em không phải đã mua rất nhiều đồ trang điểm à, bộ cô ấy không có cho em một phần đồ trang điểm hay sao?”

“Ây da! Không phải mỹ phẩm dưỡng da, là làn da của người vinh quang bên trong Vua Trò Chơi ấy!”

Đúng lúc này, từ đầu cầu thang truyền đến giọng nói của Lý Thanh Tịnh:

“Diệu Linh, sao hôm nay em thức sớm như vậy?”

Cô đi về phía phòng bếp.

Lý Diệu Linh nháy mắt với Triệu Hùng một cái, quay người ngoái đầu nhìn lại, cười nói:

“Chị! Các chuyên gia không phải đã đề xuất ngủ sớm dậy sớm rất tốt cho thân thể hay sao?”

Cô nghi ngờ nhìn sang em gái của mình, nói với Triệu Hùng:

“Triệu Hùng, Diệu Linh có ở đây quậy phá gì anh hay không?”

“Em nên dẫn Diệu Linh đi đâu đi! Anh thấy hình như em ấy lại đau đầu nữa rồi!”

“Anh rể, anh...”

Lý Thanh Tịnh không nói thêm gì, lập tức kéo tay em gái của mình dắt ra khỏi phòng bếp. Cái này làm cho Lý Diệu Linh tức giận đến mức nhanh chóng giở thói đại tiểu thư của mình ra. Cô ấy nói bản thân còn chưa tỉnh ngủ, giãy giụa thoát khỏi cánh tay của Lý Thanh Tịnh, quay người đi lên lầu ngủ tiếp.

Lý Thanh Tịnh thấy em gái của mình tùy hứng như thế, lập tức thở dài một hơi. Cô cũng không biết nên dùng tới biện pháp gì để đối phó với cô em gái này nữa. Nếu như cứ tiếp tục để Diệu Linh tùy hứng xuống dưới như vậy, sớm muộn gì cũng phải ăn thiệt thòi.

Cô lại đi tới phòng bếp hỏi thăm anh: “Triệu Hùng, con nhóc Diệu Linh kia đi tìm anh rốt cuộc là muốn làm cái gì vậy?”

“À, không có gì, em ấy vừa kết thúc đợt thi thử, tối hôm qua còn hưng phấn đến mức cả đêm ngủ không ngon giấc. Sao vậy? Em ấy lại giở tính tình nghịch ngợm lên rồi à?”

Cô “Ừ!” một tiếng, thở dài nói: “Lúc cha mẹ ở chung suốt ngày chỉ biết cãi nhau không lúc nào yên, làm gì có hơi sức dư thừa mà đi quản chuyện của Diệu Linh. Em làm chị cũng chỉ muốn uốn nắn em gái mình lại, vậy mà em ấy lại sinh lòng mâu thuẫn. Em thật lo lắng nếu cứ để em ấy tiếp tục tùy hứng như vậy, về sau nhất định sẽ xảy ra chuyện!”

“Diệu Linh chỉ là hơi tùy hứng một chút thôi nhưng bản tính của em ấy vẫn rất lương thiện. Em cứ sốt ruột muốn biến em gái thành phượng hoàng, sao không thử để cho em ấy thêm một chút thời gian đi đã!”

Anh nhanh chóng đổi đề tài, nói: “Đúng rồi, Thanh Tịnh này! Tụi nhỏ cũng sắp nghỉ đông rồi, không phải chúng ta muốn đi du lịch hay sao? Ngược lại lúc đó không có ai ở trong nhà chăm sóc cho cha vợ thì phải làm sao bây giờ, có phải nên mời bảo mẫu tới chăm sóc cho ông ấy một lần nữa hay không?”

Cô cũng đã cân nhắc qua chuyện này, nói với anh: “Vài ngày nữa công việc bên công ty nhiều lên, em cũng không có thời gian. Nếu như anh muốn, mấy ngày nữa bên công ty của em có mở một hội tuyển dụng, anh đi theo qua đó một lúc, xem có thể chiêu mộ được bảo mẫu nào phù hợp hay không.”

“Vẫn là nên kết nối trực tiếp với công ty Gia Chánh đi! Anh có thể phỏng vấn bọn họ.”

“Vậy thì đi! Hôm nay em sẽ gọi điện cho tổng giám đốc Lữ của công ty Gia Chánh, để cho cô ấy giúp đỡ liên hệ một chút. Anh nấu cơm nhanh đi, em đi gọi Dao Châu và nhóc Hải rời giường.”

Cô vừa muốn rời đi, bỗng nhiên quay người hỏi anh một câu: “Đúng rồi, hội phụ huynh của nhóc Hải vào ngày mai là do anh đại diện đi à?”

“Đúng vậy, anh đi!”

“Đi đi! Chúng ta không thể vắng mặt trong buổi họp hội phụ huynh của đứa nhỏ này được. Lần sau nếu như lại có cuộc họp phụ huynh, em có rảnh sẽ đi cùng với anh.”

Nhìn bóng lưng yểu điệu của vợ mình, khóe miệng Triệu Hùng phác họa lên một vòng cung, anh mỉm cười, trong miệng cứ lẩm bẩm câu: “Người phụ nữ có tấm lòng lương thiện chính là người phụ nữ đẹp nhất!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi