CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Lưu Hoàng Anh nhìn thấy Văn Báo thay cho nhóc Hải xuất đầu, tuy rằng không biết thân phận thật sự của Triệu Hùng nhưng hẳn là có rất nhiều lai lịch.

Anh ta lập tức nở một nụ cười vừa lòng nói với Triệu Hùng: "Đại ca, tôi không biết Thẩm Văn Hải là em trai của anh?"

Triệu Hùng cũng lười giải thích quan hệ của mình và Thẩm Văn Hải với đối phương, đối với Thẩm Văn Hải nói: "Nhóc Hải, anh ta đã đánh con như thế nào, con liền đánh lại cho thầy! Này Hỏa Sơn Ca, đi theo học trò của tôi đánh một trận."

Lưu Hoàng Anh cho rằng tai mình đã nghe nhầm!

Nếu Triệu Hùng yêu cầu Thẩm Văn Hải đánh mình vài cái lại có Văn Báo ở trong trấn, bản thân sẽ không đánh lại. Nhưng mà Triệu Hùng lại để cho anh ta và Thẩm Văn Hải đánh với nhau một trận, rốt cuộc là có ý tứ gì?

Lưu Hoàng Anh đã biết Thẩm Văn Hải là học trò của Triệu Hùng. Đối với Triệu Hùng cung kính nói: "Đại ca, anh đừng có nói đùa. Tôi đã xúc phạm học trò của anh, anh đánh tôi mắng tôi, tôi cũng không đánh lại, cũng sẽ không mắng trả."

“Tôi để cho anh và học trò của tôi đánh với nhau, anh không có nghe thấy sao?” Triệu Hùng cao giọng nói.

Lưu Hoàng Anh ngẩn ra, ngây ngốc gật đầu nói: "Tôi biết, đã biết!"

Triệu Hùng nói với Thẩm Văn Hải: "Nhóc Hải, đi thôi!"

Thẩm Văn Hải đáp lại một tiếng, đi đầu đến trước sân.

Dù cao gần 1m65 nhưng mặc dù đã mười ba tuổi nhưng trông cậu vẫn rất gầy.

Lưu Hoàng Anh này cao khoảng 1m75, cao hơn Thẩm Văn Hải nửa cái đầu. Còn Văn Báo đứng bên cạnh, làm sao anh ta dám dùng hết sức chiến đấu với Thẩm Văn Hải.

Hôm qua Thẩm Văn Hải bị Lưu Hoàng Anh đánh cho mặt mũi bầm dập, đứa nhỏ này càng trở nên trầm tư. Có chuyện gì cũng giữ ở trong lòng, không muốn nói với người khác. Cách duy nhất để trút giận là tập trung sức lực vào nắm đấm, đánh người khác để giúp bản thân phát ti3t tất cả những tức giận trong lòng.

Sau khi Lưu Hoàng Anh đứng dậy, Thẩm Văn Hải tức giận mở to hai mắt, hét lên một tiếng "A!", nắm chặt quả đấm nhỏ tấn công Lưu Hoàng Anh.

Thẩm Văn Hải vẫn đang trong giai đoạn luyện võ cơ bản, nhưng sức mạnh hơn hẳn những đứa trẻ cùng tuổi hơn nữa biết một số kỹ năng chiến đấu. Nhưng so với người lớn, cậu vẫn còn là một đứa nhỏ.

Lưu Hoàng Anh tuy không hiểu cái gì là võ công nhưng ngày thường anh ta vẫn thường xuyên đánh đấm, kinh nghiệm thực chiến phong phú. Ngay khi thân hình lóe lên, anh ta đã tránh được công kích của Thẩm Văn Hải.

Trong lòng anh ta vẫn còn đang do dự có nên thực sự ra tay với Thẩm Văn Hải.

Văn Báo và Thầy Thẩm Văn Hải đang đứng bên cạnh, mặc dù người tự xưng là Thầy Thẩm Văn Hải đã cho phép anh ta có đánh một trận với Thẩm Văn Hải. Nhưng Lưu Hoàng Anh đương nhiên sẽ không tin, nếu khiến Thẩm Văn Hải bị thương, thì nhất định hôm nay sân bóng rổ anh ta không thoát ra được.

Sau khi do dự một lúc, phản ứng đã chậm hơn nhiều. Ngoài ra, thân thể  Thẩm Văn Hải linh hoạt hơn, cậu xông lên đấm đá Lưu Hoàng Anh.

Lưu Hoàng Anh một mặt không ngừng trốn tránh, nhưng trên người cũng trúng không ít cú đánh của Thẩm Văn Hải. Điều mà anh ta không ngờ là sức mạnh của Thẩm Văn Hải lại lớn như vậy, từ chỗ bị đánh truyền đến từng trận đau đớn.

Triệu Hùng sau khi nhìn thấy những chiêu thức của Thẩm Văn Hải không khỏi nhíu mày. Chiến thuật chiến đấu của Thẩm Văn Hải hoàn toàn không có bất cứ nguyên tắc nào. Về sức mạnh và tốc độ, thực sự có quá nhiều chênh lệch.

Mấy ngày nay bản thân quá bận,  xem ra có rất nhiều điều phải chỉ dạy cho tên nhóc này thật tốt.

Tuổi học võ tốt nhất là sáu bảy tuổi, giai đoạn hai là mười hai, mười ba tuổi. Đây là độ tuổi tốt nhất để học võ. Tất nhiên, cũng có một số người tài năng có thể vượt qua giới hạn tuổi tác, những người như vậy thường hiểu biết cũng như tính kiềm chế tốt hơn so với những người khác.

Sau khi Lưu Hoàng Anh nhường nhịn một lát, anh ta  thấy Thẩm Văn Hải đang không ngừng đuổi đánh mình. Nếu như không đánh trả thì không bị tên nhóc này đánh chết mới là chuyện lạ.

Sau khi ngăn cản vài cái, anh ta định đập mạnh tay vào đầu Thẩm Văn Hải. Khi nắm đấm cách đầu Thẩm Văn Hải chưa đầy mười cm lại đột ngột dừng lại.

Lưu Hoàng Anh thật sự không dám đánh tiếp, nếu như lại đả thương Thẩm Văn Hải. Phỏng chừng mọi chuyện sẽ  không dừng lại đơn giản như vậy có thể anh ta sẽ bị Văn Báo bị ném xuống sông làm mồi cho cá.

Ngay lúc Lưu Hoàng Anh đang kinh ngạc, Thẩm Văn Hải đã đấm vào mặt Lưu Hoàng Anh.

Cú đấm này khiến Lưu Hoàng Anh nhất thời hoa mắt, bị Thẩm Văn Hải đạp ngã xuống đất.

Thẩm Văn Hải đang định tiếp tục đánh Lưu Hoàng Anh, Triệu Hùng lại lên tiếng: "Được rồi, đừng đánh nữa!"

Thẩm Văn Hải không dám không nghe  lời của Triệu Hùng, liền dừng tay lại.

Mục đích của Triệu Hùng khi đưa Thẩm Văn Hải đến đây, chính là muốn Thẩm Văn Hải một chọi một với Lưu Hoàng Anh. Để cậu có thể chinh phục nỗi sợ hãi trong lòng, nhưng không ngờ Văn Báo lại làm hỏng việc tốt của mình. Nhưng mà Văn Báo cũng có lòng tốt, Thẩm Văn Hải đã trả thù việc bị đánh hôm qua rồi, Triệu Hùng sẽ không theo chuyện của Lưu Hoàng Anh này đến cùng.

Chỉ cần bọn họ không phải là người xấu xa, Triệu Hùng rất sẵn lòng cho bọn họ cơ hội ăn năn.

Đời người không ai không phạm sai lầm. Vì vậy, nếu có cơ hội sửa sai, Triệu Hùng sẽ cho bọn họ một cơ hội. Nhưng những Am Cẩu này thì khác, nhiệm vụ của những người này là giết hết con cháu của “ngũ đại gia tộc”. Vì vậy, trong suy nghĩ của Triệu Hùng, những Am Cẩu này không phục vụ như những tay đao phủ.

Triệu Hùng nói với Văn Báo: "Văn Báo, sai người theo dõi Lưu Hoàng Anh. Nếu anh ta còn làm chuyện ác, nhìn thấy một lần liền đánh một lần. Nhưng nếu như biết sai mà sửa, một lần nữa quay lại làm người, không cần làm khó hắn.”

"Đã rõ!"

Lưu Hoàng Anh cúi xuống trước mặt Triệu Hùng, cung kính nói: "Tôi nhất định sẽ sửa sai để hối lỗi, một lần nữa làm người tốt!"

Khi Lưu Hoàng Anh ngẩng đầu, liền thấy Triệu Hùng  cùng đám người Thẩm Văn Hải, Văn Báo rời đi.

Sau khi chia tay Văn Báo, Triệu Hùng lái xe đưa Thẩm Văn Hải về nhà.

Trên đường về nhà, Triệu Hùng răn dạy Thẩm Văn Hải một trận đồng thời yêu cầu cậu dành thời gian khác cho các bài tập ngoại trừ bài tập ở trường. Bằng không, theo phương pháp luyện công hiện tại, cho dù cậu có hai mươi tuổi cũng không luyện thành được.

Thẩm Văn Hải vừa nghe thấy năm hai mươi tuổi cũng không luyện thành được, nhất thời có chút ủ rũ.

“Thầy, khi nào con mới có thể lợi hại như thầy?” Thẩm Văn Hải hâm mộ nói.

"Con vẫn nên đặt nền móng trước đã rồi nói sau." Triệu Hùng thấy Thẩm Văn Hải tâm trạng có chút phiền muộn, một tay cầm vô lăng, một tay sờ sờ đầu Thẩm Văn Hải, cười nói: "Thầy sẽ cho con một ít quà, đảm bảo con sẽ thích."

Thẩm Văn Hải chưa từng nhận quà của Triệu Hùng, nghe nói Triệu Hùng đã mua quà cho mình. Vui mừng hỏi: "Quà gì ạ?"

Triệu Hùng cười nói: "Con về nhà sẽ biết!"

Trước đó anh đã gọi cho Hồ Dân, ông ta nói đã làm xong chuyện này. Mục đích là tạo cho Thẩm Văn Hải một bất ngờ.

Sau khi trở về Ngã Nguyệt Đàm, Thẩm Văn Hải vừa vào nhà đã lo lắng hỏi Triệu Hùng: "Thầy, quà của thầy cho con là gì?"

"Trên lầu! Đi, thầy cho con xem."

Nhìn thấy Triệu Hùng đã trở lại, Triệu Dao Châu chạy đến bên cạnh Triệu Hùng, vui vẻ gọi: "Bố, bố về rồi!"

“Ừ, bố về rồi!” Triệu Hùng bế Triệu Dao Châu lên, hỏi Tần Tần Linh đang đi ngang qua: “Tần Linh, Dao Châu không gây chuyện đúng không?”

“Không quấy, Dao Châu thực sự rất ngoan.” Tần Tần Linh cười nói.

Khi Triệu Hùng nhìn thấy nụ cười của Tần Tần Linh, nhất thời giật mình. Từ sau khi Tần tam gia gặp chuyện không may, anh chưa từng nhìn thấy cô nhóc này cười.

Không nghĩ tới khi cô nhóc này cười rộ lên thực sự rất đẹp!

Triệu Hùng đưa Thẩm Văn Hải đến một nơi được dán nhãn "Phòng luyện công!"

Khi Thẩm Văn Hải nhìn thấy "phòng luyện công", sắc mặt không khỏi có chút biến sắc. Có khá nhiều phòng ở nhà, trước đây không hề có căn phòng này?

Triệu Dao Châu nói với Thẩm Văn Hải: "Anh Văn Hải, bố mua cho anh rất nhiều dụng cụ tập thể dục. Sau này anh hãy tập luyện thật tốt nhé!"

Triệu Hùng thấy Thẩm Văn Hải đứng ngây ngốc, đối với cậu nói: "Nhóc Hải sao vẫn còn đứng ngây ra đó làm gì? Mở ra xem một chút."

Lúc này Thẩm Văn Hải mới có phản ứng lại, mở cửa phòng luyện công ra, thấy trong phòng treo một bao cát to vô cùng bắt mắt. Ngoài ra, dao và gậy treo tường, rìu và móc, nia, roi,... đều có sẵn.

Ngoài ra còn có một loạt các làng tập thể dục, bao cát chịu trọng lượng, găng tay đấm bốc và quần áo tập thể dục.

Nhìn đến đây, Thẩm Văn Hải bất ngờ bật khóc.

Đây đều là những điều mà cậu mơ ước, nhưng không ngờ Triệu Hùng lại có thể giúp cậu hiện thực hóa giấc mơ này.

Thẩm Văn Hải cúi đầu thật sâu xuống trước mặt Triệu Hùng nói: "Cảm ơn Thầy!"

"Ngốc, con với thầy còn khách sáo cái gì, luyện công cho tốt! Vừa lúc  Dao Châu cũng nghỉ, về sau thầy cũng có thời gian ở nhà dạy cho con."

Dao Châu vừa nghe thấy Triệu Hùng khẳng định sẽ dạy võ cho Thẩm Văn Hải, liền vui vẻ vỗ tay nói: "Sau này con muốn trở thành một nữ cảnh sát, con cũng muốn học!"

Tần Tần Linh cũng rất cao hứng, cô nhóc cũng muốn học võ để phòng thân, nhưng bản thân mình có thể kiếm được một người thầy chân chính.

Khi biết được Triệu Hùng sẽ dạy võ cho Thẩm Văn Hải, trong lòng Tần Tần Linh hâm mộ không thôi, không ngờ Triệu Hùng lại có thể dạy võ cho cô.

"Anh họ, cám ơn anh!"

“Đừng khách sáo!”  Sắc mặt của Triệu Hùng trở nên nghiêm túc nói: “Anh sẽ dạy vô cùng nghiêm khắc. Nếu như lười biếng, xem anh có đánh em hay không!"

"Nhất định sẽ không lười biếng, nhất định phải học được!"

Thẩm Văn Hải, Tần Tần Linh và Triệu Dao Châu đồng thanh nói.

Triệu Hùng mỉm cười gật đầu với ba người, lúc này điện thoại di động đột nhiên vang lên. Nhìn màn hình điện thoại là ông cụ Khổng gọi tới, liền nhấc máy.

“Cuối cùng ông cũng gọi điện thoại tới. Chuyện bên kia thế nào rồi?” Triệu Hùng quan tâm mà hỏi Khổng Côn Bằng.

Ông cụ Khổng bật cười nói: "Đã xong xuôi rồi, ông và Tần tam gia đang trên đường trở về. Thằng nhóc con buổi tối chuẩn bị đồ ăn và rượu cho chúng ta đi."

“Không thành vấn đề, con với Trần Thiên Trung sẽ ở đây chờ hai người.” Triệu Hùng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi