CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hùng vốn dĩ là muốn về nhà ngay, nhưng không kìm chế được tâm trạng kích động, trực tiếp lái xe đến công ty của Lý Thanh Tịnh, 

Đặng Gia Hân thấy Triệu Hùng đã về, muốn đi thông báo cho Lý Thanh Tịnh.

Triệu Hùng tay làm một động tác "xuỵt", nói muốn cho vợ mình một bất ngờ.

Triệu Hùng gõ vài cái lên cửa, Lý Thanh Tịnh nói: "Vào đi!"

Cô nghĩ là thư ký Đặng Gia Hân, nên vẫn cúi đầu làm việc.

"Gia Hân, có chuyện gì không?"

Lý Thanh Tịnh thấy Đặng Gia Hân từ lúc vào phòng đến giờ không nói tiếng nào, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Triệu Hùng cười haha đứng bên cạnh cô.

"Triệu Hùng, anh về rồi à?" Lý Thanh Tịnh bỏ tài liệu trong tay xuống, cười với anh.

Triệu Hùng kéo cô một cái, hôn "chóc" lên mặt cô.

Lý Thanh Tịnh trừng mắt nhìn anh, tức giận nói: "Anh muốn chết à! Đây là phòng làm việc, nếu có người nhìn thấy, sẽ không tốt đâu." Nói xong, cô đứng dậy kéo rèm cửa lại. 

Triệu Hùng không đồng ý, mặt dày nói: "Thanh Tịnh, em sợ cái gì. Công ty này là của em, hơn nữa chúng ta là vợ chồng hợp pháp, lẽ nào còn sợ người ta nhìn thấy?" 

"Em là bà chủ, nếu không lấy mình làm gương, thì sau này nhân viên ai sẽ chịu em quản lí đây. Cho nên muốn quản lí tốt công ty, nhất định phải bắt đầu từ bản thân."

Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng cười không ngừng, giống như nhặt được tiền vậy, cô hỏi anh: "Hôm nay anh sao vậy? Sao lại vui như thế."

"Có chuyện tốt thôi."

Triệu Hùng ngồi lên ghế của Lý Thanh Tịnh, vốn dĩ muốn ôm lấy cô, lại bị cô né tránh.

“Hừ! Anh đừng nghĩ là em kéo rèm cửa để anh chiếm tiện nghi. Nói xem, rốt cuộc là có chuyện gì tốt?"

"Không nói, trừ khi em hôn anh một cái." Triệu Hùng giở trò vô lại nói.

Lý Thanh Tịnh cau mày: "Anh lớn như vậy rồi, sao vẫn giống như con nít vậy?" Lý Thanh Tịnh ngoài miệng thì nói vậy, nhưng vẫn đi về phía Triệu Hùng.

Triệu Hùng thấy thời cơ đến rồi, lập tức đứng dậy, đè vợ mình lên trên bàn.

"Triệu Hùng, anh!..."

Lý Thanh Tịnh còn chưa nói hết, đôi môi dày dày của Triệu Hùng đã chặn lên đôi môi anh đào hồng nhuận của cô.

Triệu Hùng bá đạo hôn cô, ban đầu Lý Thanh Tịnh còn phản kháng, sau cùng thì ôm lấy cổ Triệu Hùng, để mặc cho anh hôn.

Lúc trước cô cũng từng nhìn thấy có người bị hôn trong phòng làm việc, nhưng không bao giờ ngờ tới chuyện này sẽ xảy ra trên người mình.

Ngay lúc Triệu Hùng đưa tay vén váy của cô lên, Lý Thanh Tịnh liền đẩy Triệu Hùng một cái.

Cô đứng dậy, chỉnh sửa quần áo của mình, đỏ mặt xấu hổ nói: "Được rồi, tên tiểu tử anh đã đỡ thèm rồi,  đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu. Nói mau, sao hôm nay anh vui như vậy?"

Đầu tiên Triệu Hùng kể cô nghe anh chọn được một bảo mẫu rất giỏi, tuy bảo mẫu này không có kinh nghiệm làm bảo mẫu, nhưng nhờ vào sự kiểm tra của mình, anh chắc chắn cô ấy có thể làm tốt công việc bảo mẫu này.

Lý Thanh Tịnh không tin, anh chỉ vì chuyện chọn được bảo mẫu giỏi mà vui vẻ như vậy.

"Vậy cô bảo mẫu đó rất xinh đẹp hả?"

"Không hề! Làm sao xinh đẹp như vợ anh được." Triệu Hùng ngồi xuống, cầm bình trà hoa trên bàn, tìm một cái cốc giấy, rót trà vào trong.

Lý Thanh Tịnh nhìn chằm chằm Triệu Hùng: "Nói mau, chuyện gì khiến anh vui như vậy?"

"Anh biết ngay mà, vợ anh rất thông minh! "Triệu Hùng cười với cô.

Cho nên, anh kể chuyện đến chỗ Trần Thiên Trung, đem chuyện mình sử dụng kiếm pháp học được trong sách, kể cô nghe. Ông cụ Khổng xem xong, không chỉ đặt tên cho kiếm pháp của mình, mà còn đặt tên cho bộ pháp. Lại cò phân tích từng chiêu thức, đối với anh luyện võ là một lợi ích, ông cụ Khổng nói muốn nghiên cứu nó, anh phải đột phá tu vi "Thiên Bảng" trở thành tu vi "Thần Bảng”.

Lý Thanh Tịnh nghe xong kinh ngạc.

Tuy cô không phải người của võ lâm, nhưng Triệu Hùng thường hay kể cô nghe chuyện về " bảng Thần Võ". Có thể nói là mưa dầm thấm lâu, kể cô nghe một số chuyện và một số người của "bảng Thần Võ", thuộc như lòng bàn tay, ví dụ như ông cụ Khổng đột phá tu vi Thiên bảng, đạt được tui vi Thần bảng, có thể giúp anh trị thương.

Đây đúng thật là một chuyện khiến người khác vừa vui vừa phấn khích.

Thảo nào, nhóc Triệu Hùng không về nhà mà lại chạy đến công ty.

Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng: "Quyển thư pháp này chẳng phải anh nghiên cứu khá kỹ rồi sao? Anh mau đem đi cho ông cụ Khổng xem thử. Nếu ông ấy có tên trong Thần bảng, thì có thể chữa khỏi nội thương của anh."

"Ừm, không vội. Ăn xong bữa tối, anh sẽ đem qua cho ông ấy xem. Đúng rồi, Thanh Tịnh, kế hoạch du lịch của có thể trễ vài ngày, vài ngày tới anh phải đưa Tiêu Yến đến L Tỉnh Dương thị một chuyến."

Ánh mắt Lý Thanh Tịnh hiện lên vẻ kinh ngạc hỏi Triệu Hùng:

"Anh đến Dương thị làm gì?"

Cho nên, anh kể chuyện mình đến nhà họ Tiêu. Nói là Tiêu Dương Hàng nhận được thư viết tay của em trai ruột Tiêu Dương Sơn, bảo bọn họ đến Dương thị đoàn tụ. Nhưng Tiêu Dương Sơn bặt vô âm tín lâu như vậy, sợ là bên trong có âm mưu.

Lý Thanh Tịnh nghe Triệu Hùng giải thích, cau mày hỏi anh: "Anh muốn thay Tiêu Dương Hàng đến Dương thị tìm Tiêu Dương Sơn."

Triệu Hùng gật gật đầu: "Nhẫn bảo vệ của nhà họ Tiêu ở trên người Tiêu Dương Sơn, anh nhất định phải đi!"

"Đây rõ ràng là một cái bẫy?"Lý Thanh Tịnh lo lắng cho Triệu Hùng nói: "Hay là anh đừng đi nữa!"

Lý Thanh Tịnh đi đến bên cạnh Triệu Hùng, ôm lấy anh, cô ôm anh thật chặt, nói: " Triệu Hùng, chúng ta mới sống vui vẻ mấy ngày. Lỡ anh gặp nguy hiểm, em và Dao Châu phải làm sao? Anh từng nói, sẽ chăm sóc mẹ con em suốt đời suốt kiếp. Anh đừng đi nữa." 

Triệu Hùng nhẹ nhàng đẩy vợ mình ra, hôn lên trán cô một cái,  cưới nói: "Thanh Tịnh, em yên tâm, anh sẽ không xảy ra chuyện đâu! Chuyện của nhà họ Tiêu, ngoại trừ anh ra, em cho rằng sẽ có người tốt hơn để chọn sao? Hơn nữa, Tiêu Dương Hàng đã hứa với anh, nếu anh tìm được em trai ông ta Tiêu Dương Sơn, ông ta sẽ giúp anh mở kho báu của Thẩm Công. Chuyện này đối với anh mà nói, quá quan trọng!"

"Nhưng mà..."

Triệu Hùng biết vợ mình đang lo lắng chuyện gì, hai người ôm nhau thật chặt.

Anh đánh gãy lời nói của Lý Thanh Tịnh, nói nhỏ vào tai cô: "Yên tâm đi Thanh Tịnh, Triệu Hùng anh từng nói sẽ để em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới. Anh là vì muốn em và Dao Châu sau này có thể bình bình an an mà sống, không cần phải chịu sự uy hiếp của Am Cẩu. Vậy nên nhất định phải làm chuyện này. Nếu không thể để hậu nhân của năm gia tộc đoàn kết một lòng, năm gia tộc chúng ta sẽ bị đám Am Cẩu diệt sạch. Tin anh, Anh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, đợi nội thương của anh khỏi rồi, chúng ta chuẩn bị sinh đôi thôi."

"Cái đầu anh, ai muốn sinh đôi cho anh?"

Lý Thanh Tịnh lau đi nước mắt ở phía dưới khóe mắt.

Triệu Hùng chế nhạo nhìn Lý Thanh Tịnh: "Tóm lại anh nghe ai đó nói muốn có song sinh, đã nói rất nhiều lần rồi. Nếu ai đó không muốn có song sinh nữa, vậy anh sẽ tiếp tục sống cuộc đời cô đơn vậy." 

"Được thôi! Vậy anh cứ tiếp tục sống cuộc đời cô đơn đi." Lý Thanh Tịnh cười nói.

Triệu Hùng thấy Lý Thanh Tịnh cười, nói: "Có bà xã như hoa như ngọc giống em, anh không thèm tiếp tục sống cuộc đời cô đơn đâu. Thanh Tịnh, em đồng ý để anh đi nha!"

"Nếu em không đồng ý để anh đi, anh có nghe lời em mà ở nhà không?" Lý Thanh Tịnh hỏi ngược lại.

"Chuyện này..."

Triệu Hùng tạm thời á khẩu, không biết nên nói gì cho hay.

Lý Thanh Tịnh nhẹ nhàng ôm Triệu Hùng, nhỏ giọng nói: "Bất luận anh đi đâu, phải nhớ em và Dao Châu sẽ mãi ở nhà đợi anh về!..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi