CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Lúc này Triệu Hùng không quan tâm có gặp được bà Trương hay không, dưới sự dẫn đầu của Trương Tử Thạch, đi thẳng tới nhà của “Thiết Sơn”.

Sau khi đến nhà của “Thiết Sơn”, chỉ thấy trong nhà tường gạch đổ lung tung, rõ ràng đã từng bị người ta phá hủy.

Trần Văn Sơn cẩn thận đi lên thăm dò hiện, trừ trong nhà đến ngoài nhà, rồi từ trước nhà đến sau nhà, lục soát vô cùng cẩn thận.

Triệu Hùng cũng cẩn thận kiểm tra, hy vọng có thể tìm ra đầu mối gì đó.

Trương Tử Thạch và Diệp Trát cũng rất là tò mò, nhìn thấy Triệu Hùng cùng Trần Văn Sơn cẩn thận kiểm tra, thậm chí đến cả một mảnh ngói vụn cũng không bỏ qua.

Không biết là bọn họ đang tìm kiếm cái gì.

Triệu Hùng và Trần Văn Sơn tìm tận hai tiếng, đột nhiên nghe thấy Trần Văn Sơn hét lên với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, anh mau tới đây!”

Triệu Hùng nghe vậy thì vội vàng chạy về phía Trần Văn Sơn.

Chỉ thấy Trần Văn Sơn đang đứng ở chỗ một tấm bia đá ở sau nhà, thỉnh thoảng còn dùng tay vuốt v e tấm bia đá bị nứt vỡ.

Diệp Trát và Trương Tử Thạch cũng đi theo tới, trong lòng bọn họ vô cùng kinh ngạc, không biết vì sao Trần Văn Sơn lại nhìn chằm chằm tấm bia đá bị nứt vỏ kia, giống như là đang nghiên cứu cái gì đó.

Sau đó bọn họ nghe thấy Trần Văn Sơn nói: “Tấm bia đá này vừ mới bị vowc, do một loại nội lực vô cùng bá đạo gây nên, hơn nwuax thời gian chưa quá bốn mươi tám tiếng.”

Triệu Hùng nghe vật cũng sợ hãi, trong lòng anh mơ hồ cảm thấy không tốt.

Tiêu Yến vừa mới bị bắt, bia đá nhà họ Tiêu lập tức bị phá, chẳng nhẽ mấy con chó trong nhà máy đó đã dùng Tiêu Yến để uy hiếp Tiêu Dương Sơn, lấy được thủ hộ nhẫn của nhà họ Tô.

Triệu Hùng không khỏi bị phỏng đoán táo bạo của mình làm cho giật mình, nếu như đám chó trong nhà máy kia đã nhanh chân hơn một bước cướp được nhẫn của nhà họ Tiêu, như vậy thì Tiêu Dương Sơn và Tiêu Yến sẽ gặp nguy hiểm.

Triệu Hùng nói với Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, còn manh mối gì không?”

Trần Văn Sơn gật đầu, nói: “Căn nhà này ít nhất đã bị tìm đi tìm lại hơn chục lần, nếu như không ngoài dự đoán thì chỗ này chính là nơi ở của Tiêu Dương Sơn.

Sau khi Triệu Hùng nghe xong thì quay đầu lại hỏi Trương Tử Thạch: “Hội trưởng Thạch, căn phòng này đã bị tổn hại như vậy, tại sao lại không có người tới khai phát xây dựng lại một ngôi nhà ở đây?”

“Ồ! Tôi nghe nói chỗ này đã bị nhà họ Phan mua lại. Về phần tại sao nhà họ Phan không lợp nhà hay khai phát thì tôi không biết.”

Vẻ mặt Trấn Thiên Vương vô cùng nghi hoặc, hỏi Triệu Hùng: “Ngài Hùng, cái người tên Thiết Sơn này chính là của Tiêu Dương Sơn sao?”

“Đúng! Tên thật của ông ta Tiêu Dương Sơn, lần này tôi đến thành phố Vinh là thay em gái tìm thân thích.”

“Nhưng mà, cái người tên Thiết Sơn này đã bặt vô âm bảy, tám năm nay rồi.”

“Không! Nhất định ông ta còn ở thành phố Vinh, chỉ là đang bị giam cầm bí mật ở chỗ nào đó thôi.” Nói đến chỗ này, hai mắt Triệu Hùng lập tức phát sáng, cùng Trần Văn Sơn trăm miệng một lời: “Nhà họ Phan!”

Triệu Hùng lập tức nói với Trương Tử Thạch: “Hội trưởng Thạch, ông có thể dẫn tôi đến nhà họ Trương một chuyến không, tôi muốn đến nhà họ Pha quan sát một phen.”

Vẻ mặt Trương Tử Thạch lộ ra vẻ khó xử, nói: “Thực không dám giấu diếm gì, gia chủ của nhà họ Phan là Phan Hải luôn có thành kiến đối với tôi, tôi với ông ta có thể nói là nước lửa không thể dung hòa, rất bất mãn với cái chức hội trưởng thương hội này của tôi, còn từng nhiều lần tố cáo tôi, nếu tôi dẫn cậu đi, chưa chắc ông ta đã gặp cậu.”

Diệp Trát giải thích nói: “Tôi cũng không được! Vừa nhìn thấy cái tên Phan Hải kia là tôi lại thấy tức điên.”

Triệu Hùng biết Diệp Trát và Trương Tử Thạch là người trên cùng một chiến tuyến, gật đầu nói: “Như vầy đi! Các người nói cho tôi biết địa chỉ của nhà họ Phan, tôi với Văn Sơn đến nhà họ Pha trước một chuyến, rồi sẽ về lại nhà họ Trương của các người.”

Trương Tử Thạch gật đầu, nói: “Cũng được!”

Ông ta nói địa chỉ nhà họ Phan cho Triệu Hùng, sau đó dẫn Diệp Trát rời đi.

Triệu Hùng nói với Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, cậu thấy chuyện này như thế nào?”

Trần Văn Sơn nói: “Nhà họ Đao có hiềm nghi rất lớn, chúng ta cần phải đến nhà họ Phan một chuyến, bởi vì có cái gọi là, không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con.”

Triệu Hùng khẽ gật đầu, nói với Trần Văn Sơn: “Lên xe!”

Sau khi hai người lên xe xong thì lái xe thẳng đến nhà họ Phan.

Nhà họ Phan là một gia tộc tiếng tăm lừng lẫy, khi Phan Hải nghe nói ngoài cổng có người tên là Triệu Hùng muốn gặp ông ta, ông ta không khỏi giật nảy cả mình, bởi vì ông ta không ngờ Triệu Hùng lại tìm đến của nhanh như vậy.

Nhưng mà Dương Hưng đã dặn qua với Phan Hải cách để đối phó với Triệu Hùng như thế nào, cho nên tự nhiên là ông ta không sợ hãi.

Phan Hải là một lão cáo già, có sóng gió lớn gì àm ông ta chưa từng trải qua, tất nhiên là ông ta sẽ không đặt một cái Triệu Hùng vào mắt.

Phan Hải nói với quản gia: “Để cho bọn họ vào đi!”

Không lâu sau, Triệu Hùng dẫn theo Trần Văn Sơn đi vào trong phòng khách.

Quan gia giới thiệu với Triệu Hùng: “Ngài Hùng, vị này chính là gia chủ của nhà họ Phan chúng tôi.”

Triệu Hùng cẩn thận quan sát tỉ mỉ Phan Hải, thấy Phan Hải khoảng sáu mươi tuổi bộ dạng mũi rộng miệng vương, khuôn mặt phúc hậu, tướng mạo nhìn qua nhìn lại không giống người âm hiểm xảo trá.

Triệu Hùng len tiếng chào hỏi Phan Hải: “Ngài Hải, hy vọng ông tha thứ cho Triệu Hùng tôi đột ngột quấy rầy.”

Phan Hải lộ một nụ cười hiền hòa, nhìn Triệu Hùng hỏi: “Ngài Hùng nói quá lời, chỉ là họ Phan tôi không biết ngài Hùng đến nhà họ Phan tôi có việc gì chỉ giáo?”

“Chỉ giáo thì không dám, chỉ là tôi muốn hỏi ngài Hải một vài vấn đề.” Triệu Hùng nói, lấy điện thoại từ trong túi áo ra, tìm đến ảnh chụp của Tiêu Dương Sơn, hỏi: “Ngài Hải, ông biết người này không?”

“Biết chứ! Ông ta tên là Thiết Sơn, mấy năm trước có quan hệ không tệ với tôi. Chỉ là không biết về sau ông ta đi chỗ nào, đến cả tôi cũng không biết nữa. Cái người tên Thiết Sơn này là gì của câu?” Phan Hải hỏi ngược lại Triệu Hùng.

Triệu Hùng giải thích nói: “Ông ấy là thân thích của một người em họ của tôi, nhưng khi chúng tôi tìm được chỗ ở của ông ấy thì phát hiện trong nhà ông ấy đã bị phá hoại.”

“Đúng vậy! Liên quan tới chuyện này thì tôi cũng rất là đau đầu nhức óc. Sau đó, tôi đã phái người đi điều tra qua nhưng lại không tra được nguyên nhân.”

Trần Văn Sơn vẫn đang quan sát vẻ mặt của Phan Hải.

Anh ấy đã phát hiện ra lão già này đang nói láo, đừng thấy Phan Hải đối đáp tôi chảy, nhưng mỗi khi ông ta nói chuyện, ông ta đều theo bản năng nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng.

Cái chi tiết này, đối với người ngày ngày phá án như Trần Văn Sơn mà nói, liếc một cái là có thể nhìn thấu.

Phan Hải và Triệu Hùng vừa mới quen, nếu như chỉ là những câu trả lời bình thường thì ông ta không nên chăm chú như thế, ông ta chăm chú nhìn chằm chằm vẻ mặt của Triệu Hùng, chính là muốn xem xem Triệu Hùng có vẻ mặt như thế nào trước câu trả lời của ông ta.

Sau khi phá hiện ra chi tiết này xong, Trần Văn Sơn bắt đầu quan sát gian phòng của Phan Hải. Anh ấy thấy mỗi vật trang trí trong phòng của nhà họ Phan đều vô cùng quý giá, cho dù là nội thất bằng gỗ Trinh Nam hai là ranh thư pháp nổi tiếng, bao gồm cả gạch men và đèn chiếu sáng cũng đều là sản phẩm của nhãn hiệu quốc tế lớn, dùng hai chữ xa hoa để hình dung nhà họ Phan cũng không có gì là ngoa cả.

Triệu Hùng khẽ gật đầum nói với Phan Hải: “ngài Hải, nghe nói căn nhà của Thiết Sơn được ông mua lại, đúng không?’

“Đúng vậy! Căn nhà kia cũng là để không, tôi thấy vị trí tốt cho nên mua lại.” Phan Hải giải thích nói.

Triệu Hùng nói: “Thiết Sơn là thân thích của em họ tôi, tôi không muốn căn nhà này rơi vào tay người khác, ngài Hải, không biết ông có thể nhịn đau, bán lại căn nhà này cho toi không?”

Đây là kế sách mà Triệu Hùng và Trần Văn Sơn đã bàn bạc trước, Triệu Hùng kéo dài thời gian, còn Trần Văn Sơn quan sát tình huống.

Phan Hải mỉm cười, nói: “Ngài Hùng, thứ nhà họ Phan tôi không thiếu nhất chính là tiền. Mặc dù Thiết Sơn là thân thích của cậu, nhưng chỗ bất động sản này lại là của nhà họ Phan chúng tôi, trước mắt, tôi không có ý định khai phát, nhưng cũng không có ý định chắp tay nhường cho người khác. Cho nên, tôi không có ý định bán chỗ bất động sản này, khiến cho ngài Hùng phải thất vọng rồi.”

“Không sao, mua bán không xả thân nghĩ tại, ngài Hải, đã quấy rầy rồi!”

“Không có việc gì!” Phan Hải nói với Triệu Hùng: “Nghe giọng nói, có vẻ ngài Hùng không phải người địa phương sao?”

“Ồ! Quê quán của tôi ở Hải Nam, hiện tại đang sống ở Hải Phòng, tỉnh Hà Nam.”

“Khó trách!” Phan Hải khẽ gật đầu.

Triệu Hùng chắp tay nói: “ngài Hải, nếu ngài đã không định bán chỗ bất động sản này thì chúng tôi xon tạm biệt!”

“Đi thong thả, không tiễn!” Phan Hải cười nói.

Ngay khi Triệu Hùng và Trần Văn Sơn rời đi, Phan Hải vội vàng đi tới một căn phòng bí mật khác, chắp tay nói với Dương Hưng: “Cậu chủ, vừa này Triệu Hùng đã tới.”

“Nhanh như vậy đã tìm tới, cái tên Triệu Hùng này thực sự có chút bản lĩnh, anh ta nói cái gì?”

Phan Hải trả lời: “Triệu Hùng nói muốn mua chỗ bất động sản của Tiêu Dương Sơn, nhưng mà đã bị tôi từ chối rồi.”

“Anh ta tới để thăm dò ông, ông không để lộ ra cái gì đó chứ?” Dương Hưng nhíu mày lo lắng hỏi.

“Cậu chủ, xin cậu cứ yên tâm! Tôi biểu hiện rất là bình thường.”

Dương Hưng khẽ gật đầu, nói: “Ừm! Ông đi ra ngoài trước đi, tôi đi luyện công, lần này nhất định phải kéo Trương Tử Thạch khỏi vị trí hội trưởng thương hội. Sau khi tôi giúp đơ kéo ông lên vị trí đó xong sẽ phải về tỉnh thành, hy vọng về sau ông sẽ tận tâm tận lực làm việc!”

“Cậu chủ cứ yên tâm! Phan Hải tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực, đến chết mới dừng.” Phan Hải cung kính nói.

“Ừm, ông đi ra ngoài trước đi, không có chuyện gì quan trọng thì đừng quấy rầy tôi luyện công!”

“Dạ!” Phan Hải nói xong thì lặng lẽ lui ra khỏi căn phòng bí mật.

Sau khi Triệu Hùng và Trần Văn Sơn đi ra khỏi nhà họ phan, Triệu Hùng nói với Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, thế nào?”

“Phan Hải đang nói phét.”

“Đã bỏ đồ vật vào chứ?” Triệu Hùng hỏi.

Trần Văn Sơn khẽ gật đầu, nói: “Đã bỏ vào, hy vọng có thể kiếm được từ nhà họ PHồ Dânh mối mà chúng ta mong muốn.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi