CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Hai anh em Tả Giang và Tả Hà cầm gậy lao thẳng vào Phan Tử Mặc.

Chỉ thấy Phan Tử Mặc nhanh nhẹn lắc mình, tránh được đòn tấn công của hai người, quay người đá một cước lên lưng Tả Hà.

Vận tốc chân của Phan Tử Mặc rất nhanh, may là hai anh em Tả Giang và Tả Hà thường xuyên luyện tập võ thuật cùng nhau, đã sớm luyện ra thần giao cách cảm.

Tả Giang dùng gậy đập vào chân Phan Tử Mặc đang đá tới.

Phan Tử Mặc nhanh chóng thu chân lại, cơ thể nhanh chóng lao thẳng về phía Tả Giang, giơ nắm đấm, liên tục tấn công Tả Giang.

Tả Giang vừa đỡ đòn vừa rút lui, sức lực của anh ta khó có thể chống lại Phan Tử Mặc, nhận vài cú đấm của Phan Tử Mặc đã khiến lồ ng ngực của anh ta quay cuồng, vô cùng khó chịu.

Tả Hà đúng lúc đánh tới, hai người hợp lực mới thành công đẩy lùi Phan Tử Mặc.

Ba người đánh nhau thành một đoàn, quyền tới cước đi, bóng người tung bay, dây dưa với nhau.

Triệu Hùng quan sát kỹ trận chiến, thấp giọng hỏi Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, cậu thấy thế nào?”

Trần Văn Sơn nói: “Phan Tử Mặc đang giấu diếm thực lực, hai anh em nhà họ Tả thua trận là chuyện sớm muộn thôi.”

Sau khi Triệu Hùng nghe xong liền không nhịn được nhíu mày.

Phương pháp dùng gậy của hai anh em nhà họ Tả không hề đại chúng. Vì thuận tay trái nên đường ra chiêu cũng khác so với người thường.

Sở dĩ Phan Tử Mặc che giấu sức mạnh của mình là vì anh ta cũng là một tên mê võ nghệ, muốn lợi dụng cơ hội này để quan sát kỹ năng dùng gậy của anh em nhà họ Tả.

Sau khi làm quen lối đánh của hai người liền bắt đầu phản công. Chỉ thấy Phan Tử Mặc nhanh như chớp lắc người, tấn công Tả Hà.

Tả Hà dùng cây gậy ngắn trên tay chặn lại, Phan Tử Mặc nhanh chóng quay lưng lại, cùi chỏ hung hăng đánh vào lồ ng ngực Tả Hà.

Cú đánh này trực tiếp đẩy lùi Tả Hà về sau năm hoặc sáu bước, trong miệng “Oa!” một tiếng, phun ra một ngụm máu lớn.

Trương Tử Thạch cũng là một võ sĩ tay ngang, ông ta vốn nghĩ hai anh em nhà họ Tả sẽ dư sức đánh thắng Phan Tử Mặc, lại không nghĩ đến Phan Tử Mặc lại mạnh đến như thế, đánh Tả Hà bị thương.

Tả Giang cầm gậy đánh về phía sau đầu Phan Tử Mặc.

Gậy sắt gào thét nhanh như chớp đánh xuống.

Phan Tử Mặc nhảy một cái, tránh được đòn tấn công của Tả Giang. Ngay khi Tả Giang địnhvung gậy tấn công lần nữa, Phan Tử Mặc bất ngờ lao tới tay không nhặt dao găm trên mặt đất, chống lại cây gậy của Tả Giang.

Cây gậy này làm bằng gang, khi anh em họ Tả dùng để đánh thì cảm thấy trọng lượng vừa phải. Khiến mọi người giật mình là cánh tay của Phan Tử Mặc lại rất khỏe, gậy sắt trong tay Tả Giang thế mà lại uốn cong thành hình chữ L.

Sau đó, Phan Tử Mặc tung một cú đá thẳng vào ngực Tả Giang, đá anh ta bay ra ngoài. Cây gậy sắt trên tay anh ta cũngrơi vào tay Phan Tử Mặc.

Tả Giang giãy dụa trên mặt đất cố gắng đứng dậy, Phan Tử Mặc đã tiến lên một bước, cơ thể nhảy lên cao, chỉ thấy anh ta cầm gậy sắt trong tay hung ác đập xuống người Tả Giang.

Lấy sức lực của Phan Tử Mặc, cây gậy sắt này đủ sức lấy mạng Tả Giang.

Đang tình hống ngàn cân treo sợi tóc, phi tiêu lá liễu trong tay Trần Văn Sơn lóe lên.

Phan Tử Mặc nghe thấy âm thanh xuyên thủng không khí từ phía sau, sợ hãi lăn một vòng trong không khí, cơ thể nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Anh ta sờ nẹ vào d ái tai của mình, chảy máu.

Phan Tử Mặc không nghĩ đến trong nhà họ Trương thế mà còn ẩn giấu một cao thủ, cao giọng hét lên với mấy người nhà họ Trương: “Ai, ai ở trong bóng tối phóng phi tiêu? Mau cút ra đây cho tao, đại chiến ba trăm hiệp với ông nội Phan của mày!”

Trần Văn Sơn chậm rãi bước ra, nhìn chằm chằm vào Phan Tử Mặc nói: “Anh đã thắng, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt?”

Trương Tử Thạch lúc này mới biết là Trần Văn Sơn rat ay cứu hai anh em họ Tả.

Anh em họ Tả bị đánh bại và lủi thủi trở về phía bên phe cánh nhà họ Trương.

Vào lúc này, bên tai Phan Hải truyền đến giọng nói của Dương Hưng: “Phan Hải, để bọn họ đi! Các người không phải là đối thủ của anh ta. Người này là Trần Văn Sơn, đứng thứ chín trên Thiên Bảng, một tay phi tiêu lá liễu vô hình vô ảnh. Nếu không muốn con trai mình chết thì làm theo lời tôi ngay lập tức. Có thể nói là làm. “Dương Hưng dùng công phu truyền âm vào đầu nói với Phan Hải.

Phan Hải vô cùng sửng sốt, không ngờ người thanh niên trước mặt thế mà lại là cao thủ đứng thứ chín trong “Võ Thần Bảng”.

Phan Hải lập tức bước tới trước mặt Trần Văn Sơn nói: “Em trai, hôm nay là ân oán giữa nhà họ Phan và nhà họ Trương, hi vọng cậu đừng xen vào.”

Trần Văn Sơn nói: “Tôi không muốn can thiệp vào chuyện này. Nhưng con trai ông nhất định muốn đuổi tận giết tuyệt, chuyện này không thể chấp nhận được. Anh ta không phải ỷ vào nhà họ Phan của mình giàu có mà muốn ầm ĩ ra mạng người chứ?”

“Là tôi không dạy con đúng đắn, cậu đừng tức giận nhé em trai.” Phan Hải quát cậu con trai út Phan Tử Mặc một tiếng: “Tử Mặc, không được phép thô lỗ, mau quay lại!”

“Bố! Để con đánh một trận với anh ta, người này vừa mới dùng ám tiễn tổn thương người khác, con nhất định phải dạy dỗ anh ta một bài học.”

“Ngu ngốc! Ngay cả lời bố mày nói mà mày cũng dám không nghe à?” Phan Hải nâng giọng quát Phan Tử Mặc.

Phan Tử Mặc trở về bên phía nhà họ Phan, hung ác buông lời đe dọa Trần Văn Sơn: “Thằng nhóc kia, trước tha mày một mạng, đừng để tao gặp lại mày, nếu không, tao sẽ khiến mày đẹp mặt.”

“Câm miệng!” Phan Hải dạy bảo con trai nhỏ của mình.

Sau khi Phan Hải thành công trấn an cậu con trai út Phan Tử Mặc, ông ta chắp tay nói với Trần Văn Sơn: “Em trai nhỏ, chuyện này hãy để tôi và Trương Tử Thạch tự giải quyết. Cậu là người ngoài cuộc, hi vọng cậu đừng can thiệp vào chuyện này.”

Phan Hải nói chuyện vô cùng khách khí khiến Trần Văn Sơn không có lý do gì để nổi điên.

Triệu Hùng đứng một bên nhìn trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ.

Phan Hải là một kẻ kiêu ngạo, con trai của ông ta là Phan Tử Mặc vừa thắng được anh em họ Tả, vậy tại sao bây giờ ông ta lại lễ phép với Trần Văn Sơn?

Trần Văn Sơn nói “Được rồi!”, lần nữa về lại bên cạnh Triệu Hùng.

Phan Hải tiến lại gần Trương Tử Thạch cười nói: “Anh trai Tử Thạch, anh và em cũng được xem như là những người có địa vị lớn ở Thành phố Vinh. Nếu sự việc ngày hôm nay bị lan truyền, điều đó chắc chắn sẽ gây ra ảnh hưởng xấu cho danh tiếng của cả anh và em. Anh cũng không muốn thấy kết quả này đúng không?”

Trương Tử Thạch lạnh lùng hừ một tiếng, rõ ràng là không muốn chịu thua Phan Hải.

Phan Hải cười nói: “Liên quan đến chuyện của Xảo Tuệ, em thực sự cảm thấy rất có lỗi. Như vậy đi, chờ em trở về sẽ tra khảo Tử Mặc thật kỹ lưỡng, nếu đây thực sự là lỗi của nó, em nhất định sẽ kêu Tử Mặc đích thân xin lỗi nhà họ Trương của anh. Anh cũng biết, mấy chuyện tình cảm nam nữ này không để quản lý, mấy ông già chúng ta cũng vì mấy đứa nhỏ mà lo lắng nát óc. Đối với Xảo Tuệ, em dám cam đoan, Tử Mặc không hề làm chuyện dơ bẩn đối với trong sạch của con bé.”

“Tốt nhất như thế, nếu không, nhà họ Trương của tôi và nhà họ Phan cỉa ông sẽ không bao giờ kết thúc đơn giản vậy đâu.” Trương Tử Thạch cũng thuận thế theo bậc thang bước xuống.

Hai vị cao thủ mạnh nhất của nhà họ Trương, ngay cả Phan Tử Mặc cũng không đánh lại được, làm sao có thể đánh tiếp? Cũng không thể kêu một người đứng ngoài như Trần Văn Sơn đánh giúp nhà họ Trương đúng không?

Trên thực tế, chẳng qua là hai bên không chịu buông xuống thể diện! Kể từ khi Phan Hải chịu cúi đầu, vấn đề này có thể được xem như đã có một lời giải thích.

Trương Tử Thạch nói với Phan Hải: “Phan Hải, trong vòng ba ngày, nếu ông không cho chúng tôi một lời giải thích chính đáng, đừng trách sao nhà họ Trương tôi không khách khí.”

Đến lúc này, Trương Tử Thạch không thèm quan tâm đ ến cái gì nữa, trực tiếp xé rách mặt với Phan Hải.

“Anh Tử Thạch, anh đừng lo, em nhất định sẽ cho anh một lời giải thích.” Phan Hải tỏ vẻ khiêm tốn.

Trương Tử Thạch luôn cảm thấy hôm nay Phan Hải hơi kỳ lạ.

Vấn đề này đã đến lúc kết thúc, Trương Tử Thạch không muốn tiếp tục ở lại nhà họ Phan liền quay đầu nói với mấy người nhà họ Trương: “Tất cả trở về thôi!”

Sau đó nhà họ Trương mới lên xe, hơn mười chiếc xe ô tô lần lượt rời khỏi nhà họ Phan.

Sau khi mấy người nhà họ Trương đều rời đi, Phan Tử Mặc bất bình phàn nàn với Phan Hải: “Bố, tại sao bố không để con và người nhà họ Trương đánh nhau? Ngay cả anh em họ Tả cũng bị con đánh bại, đúng lúc dập tắt bớt nhuệ khí của bọn họ.”

Phan Hải trừng mắt nhìn con trai Phan Tử Mặc nói: “Thằng nhóc như mày thì biết cái gì, mày có biết cái người thanh niên vừa rồi định đánh nhau với mày là ai không?”

“Ai?” Phan Tử Mặc hỏi.

Phan Hải thở phì phì: “Cậu ta chính là Trần Văn Sơn, xếp thứ chín trên Thiên Bảng, một tay phi tiêu lá liễu vô hình vô ảnh. Mày nghĩ mình có thể đánh bại cậu ta sao?”

“Cái gì!”

Phan Tử Mặc nghe thế liền cực kỳ hoảng sợ, không nghĩ đến lại là Trần Văn Sơn xếp thứ chín trên Thiên Bảng.

Nếu đó thực sự là Trần Văn Sơn, xếp thứ chín trong “Thiên Bảng”, làm sao anh ta có thể đánh lại được.

Phan Tử Mặc bước đến chỗ anh ta bị rơi xuống, nhặt một phi tiêu mỏng như lá liễu trên mặt đất, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi: “Thật sự là anh ta!”

Phan Hải dạy bảo con trai Phan Tử Mặc của mình: “Tử Mặc, con phải biết rằng người giỏi còn có người giỏi hơn, bên ngoài người tài khắp nơi. Đừng nghĩ rằng học được mấy năm công phu liền vô địch thiên hạ.” Nói xong liền quay người bước vào nhà họ Phan.

Sau khi trở lại nhà họ Phan, Phan Hải vội vã đi đến phòng chính thì thấy Dương Hưng đang ngồi trên ghế uống trà.

Phan Hải cung kính nói với Dương Hưng: “Cậu chủ, cám ơn đã nhắc nhở! Nếu không, hôm nay sợ rằng sẽ gây ra tai họa lớn.”

Dương Hưng nói: “Tôi cũng không ngờ Trần Văn Sơn lại đến đây. Trước tiên đừng trêu chọc cái người Triệu Hùng đó, tôi có cách riêng để đối phó với anh ta. Ông đi giải quyết chuyện của Thương hội trước đã.”

Trên đường trở về nhà họ Trương, bên tai Trần Văn Sơn đột nhiên truyền đến giọng nói của Đao Tu La. Sau khi nghe xong, anh ấy không nhịn được sửng sốt, quay qua nói nhỏ với Triệu Hùng: “Cậu chủ, máy nghe lén có động tĩnh, Đao Tu La đang ở nhà họ Phan!...”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi