Lục Trường Thành vừa dứt lời, chợt nghe thấy: “Chát!...” Ông Vĩnh An đập tay xuống bàn, lạnh lùng nói: “Lục Trường Thành, Trần Thiên Trung và anh Hùng là khách quý mà tôi mời đến, không đến lượt anh khua tay múa chân ở đây.”
“Bố vợ, thương hội Thành phố Vinh của chúng ta đoàn kết dựng lên, mới không để người khác ức hiếp. Người họ Triệu này nói xằng bậy thì sao được?”
“Không phải anh ta nói bậy, chuyện đã rõ ràng như vậy rồi.” Ông Vĩnh An nói với người thư ký bên cạnh: “Thư ký Đàm, phát ổ USB này lên.”
Người được gọi là thư ký Đàm đáp lại, cầm USB tới máy tính rồi mở lên. Sau đó ở chiếc máy chiều lớn lên, trên màn hình nhanh chóng xuất hiện Lục Trường Thành và nữ thư ký đang ở phòng làm việc, làm chuyện xấu hổ.
Mọi người sợ ngây người ra.
Danh tiếng của Lục Trường Thành từ trước đều tốt, còn được coi là “con rể chuẩn mực của Thành phố Vinh”.
Anh ta còn có một biệt danh là “khi lấy chồng hãy lấy Lục Trường Thành!” Ý là người đó không chỉ hiếu thuận mà còn nổi tiếng về sự hòa thuận trong gia đình. Thậm chí anh ta đi đâu cũng đưa vợ đi cùng.
Ông Vĩnh An xem xong, bệnh tim suýt nữa tái phát.
Ông chỉ tay vào Lục Trường Thành, nghiến răng nghiến lợi, nói: “Anh được lắm Lục Trường Thành, đúng là đồ cặn bã. Ngoài mặt thì thế, sau lưng thì khác rồi, anh luôn nói yêu Tiểu Mai, anh yêu nó sao?”
“Bố vợ, bố nghe con giải thích, chuyện này nhất định là nhà họ Triệu cố ý hãm hại con. Đoạn băng ghi hình này nhất định đã được chỉnh sửa rồi.”
“Anh coi tôi bị mù sao? Có cắt ghép chỉnh sửa hay không chẳng lẽ tôi lại không thấy Thật ra tôi đã sớm nghe được chuyện anh với cô thư ký đó có quan hệ tốt. Thế nhưng không có chứng cứ thôi! Anh còn muốn nói cái gì?”
Lục Trường Thành không thể nói lại được, liền quỳ gối trước mặt ông Vĩnh An, nhẹ nhàng cầu xin: “Bố vợ, con cầu xin bố đừng nói chuyện này với Mai. Cô ấy đang mang thai đứa con của chúng con, bố nể mặt đứa trẻ hãy bỏ qua cho con, sau này con nhất định đối tốt với cô ấy.”
“Chuyện của anh, tôi sẽ tính sổ với anh sau!” Ông Vĩnh An cố gắng bình tĩnh lại.
Ông Vĩnh An hỏi mọi người trong hội Thành phố Vinh: “Ai trong các anh được Lục Trường Thành vận động bỏ phiếu cho Phan Hải.”
Cả thương hội gần như một phần ba người, là con của đối tác cũ của ông Vĩnh An. Họ có mối quan hệ tốt với nhà họ Thạch. Sở dĩ bỏ phiếu bầu cho Phan Hải là nể mặt ông Vĩnh An.
Mới đầu chỉ có hai người giơ tay, sau đó lại có thêm vài người giơ tay, vậy mà không dưới mười người.
Ông Vĩnh An không trách những người nay, xét cho cùng, đều là con dể Lục Trường Thành làm khó dễ cho bọn họ.
“Tôi tuyên bố, những phiếu bầu vừa rồi không hợp lệ! Cuộc bầu cử của hội thương mại sẽ được quyết định vào ngày khác.” Ông Vĩnh An tức giận nói.
Lúc này, Triệu Hùng đứng lên.
“Ông Vĩnh An, tôi xin phép nói vài câu.” Triệu Hùng dùng giọng điệu kính cẩn nói với ông Vĩnh An.
Ông Vĩnh An mới biết, Trần Thiên Trung đưa Triệu Hùng đến không phải để quan sát học hỏi, mà đến để gây chuyện. Chỉ có điều, Triệu Hùng còn nhỏ tuổi, đã có lòng dạ như vậy, đúng là không nên coi thường chàng trai này.
Ông Vĩnh An gật đầu, nói: “Được, cậu nói đi!”
Triệu Hùng chậm rãi đi về phía sau Trương Tử Thạch, nói: “Mọi người! Tôi tin rằng Hội trưởng Thạch Tử Thạch, ông ấy đã làm như thế, mọi người trong hội ai cũng biết rõ. Nhưng thật ra tôi cảm thấy được hội trưởng của thương hội Thành phố Vinh, Ông Tử Thạch Tử Thạch là người tốt nhất mà mọi người đã bầu chọn. Để một công ty lớn hơn, mạnh hơn thì yếu tố thiên thời, địa lợi, nhân hòa là không thể thiếu. Việc thành lập thương hội cũng vậy, thương hội Thành phố Vinh dậm chân tại chỗ cũng bởi vì thứ nhất là lòng người khó đoán, cản trở sự phát triển của thương hội; thứ hai là vì tự làm theo ý của mình mà thành lập bè phái; thứ ba là vì thương hội Thành phố Vinh thiếu doanh nghiệp hàng đầu lãnh đạo; thứ tư là vì không có đồng minh, không thể đối phó với làn sóng cải cách kinh doanh và tình hình chung của thế giới.
Triệu Hùng chỉ ra những khiếm khuyết của thương hội Thành phố Vinh.
Trương Tử Thạch cũng đồng ý gật gật đầu, biết bản thân chưa làm được.
Triệu Hùng nói: “Không ai là hoàn hảo! Vốn dĩ tôi đề của Ông Tử Thạch Tử Thành tiếp tục là hội trưởng thương hội Thành phố Vinh là bởi vì tôi muốn liên minh cho hội thương mại Hải Phòng và hội thương mại Thành phố Vinh. Ngoại trừ bầu Ông Tử Thạch Tử Thành làm hội trưởng thì hội thương mại Hải Phòng chúng tôi không đề cử ai cả.
“Liên minh sao?”
Vừa nghe Triệu Hùng nói thương hội Hải Phòng và thương hội Thành phố Vinh liên minh, mọi người nói thì thầm với nhau.
Nếu như thương hội liên minh, có thể sẽ mạnh gấp đôi. Sau này nếu xảy ra chuyện gì hoặc làm ăn không ổn thì có thể giúp đỡ lẫn nhau. Thương hội không giải quyết được thì đã có đồng minh giúp. Có thể nói con đường làm ăn mở rộng vô hạn.
Không phải Trương Tử Thạch không nghĩ đến chuyện liên minh. Rất khó để tìm được đồng minh xứng tầm. Nếu gặp phải đồng minh mạnh hơn thì họ sẽ coi thường thương hội của mình, còn nếu gặp phải đồng minh yếu hơn thì thương hội khó có thể tập trung vào chuyện làm ăn.
Tới giờ phút này, cuối cùng ông Vĩnh An cũng biết tại sao Trần Thiên Trung lại để Triệu Hùng làm chủ tịch thương hội Hải Phòng.
Người con trai này làm việc gọn gàng ngăn nắp, biết dùng sức như thế nào và dùng thế nào cho hợp lý.
Ông Vĩnh An nhìn chằm chằm Triệu Hùng nói: “Cậu có thật sự muốn liên minh với thương hội Thành phố Vinh chúng tôi hay không?”
Triệu Hùng gật đầu nói: “Ông Vĩnh An, ông Thiên Trung đang ngồi đây, nếu ông không tin tôi thì có thể hỏi ông Thiên Trung.”
Lúc này Trần Thiên Trung mới lên tiếng: “Triệu Hùng nói đúng ý của tôi rồi. Anh ta là chủ tịch thương hội Hải Phòng, cũng có quyền đại diện cho thương hội.”
“Được! Vậy Ông Tử Thạch Tử Thạch tiếp tục đảm nhiệm chức chủ tịch thương hội Thành phố Vinh. Lục Trường Thành và Phan Hải từ nay trở đi bãi nhiệm chức vị chủ tịch, nhà họ Phan cũng bị khai trừ khỏi thương hội Thành phố Vinh. Tử Thạch, sau khi kế nhiệm chức chủ tịch, tôi hy vọng anh sẽ thực hiện cuộc cải cách kinh tế với thương hội, tôi sẽ ủng hộ quyết định của anh.”
Trương Tử Thạch không ngờ mọi việc xoay chuyển, ông đã được ông Vĩnh An bổ nhiệm làm chủ tịch thương hội Thành phố Vinh
Tuy rằng ông không muốn làm chủ tịch nhưng càng không muốn Phan Hải quản lý thương hội.
Trương Tử Thạch nghe Triệu Hùng phân tích xong, cũng biết được mình khó có thể làm được, chưa lên kế hoạch cho thương hội. Ông ta lập tức nói: “Ông Vĩnh An, tôi nhất định sẽ không phụ lòng tin của ông.”
“Bây giờ đã phải đi ngay à?” Triệu Hùng nhìn chằm chằm Phan Hải cười, nói.
Phan Hải không chút sợ hãi hỏi Triệu Hùng: “Họ Triệu kia, anh còn muốn thế nào?”
Triệu Hùng cười cười nói: “Phan Hải, anh đã vào phòng giam trên núi Tiêu Dương. Chuyện này tôi muốn báo gấp với cảnh sát Thành phố Vinh. Cho nên những gì đang đợi anh chính là thảm họa trong tù.” Nói xong, nói với Diệp Trát: “Anh Trát, phiền anh để cảnh sát vào đi!”
Diệp Trát đi ra ngoài rồi quay lại với một đội cảnh sát.
Sắc mặt Phan Hải tái đi, thế mới biết Triệu Hùng đã tính kế với anh ta.
Một cảnh sát đi tới chỗ Phan Hải, sau khi xuất trình giấy tờ, nói với Phan Hải: “Phan Hải, anh là người tình nghi bắt cóc người khác, đây là lệnh bắt giữ, anh đã bị bắt! Đưa đi.”
Bốn người cảnh sát đi tới, một trong số đó lấy còng tay, còng tay Phan Hải lại, kéo anh ta đi.
Phan Hải lại quay lại nhìn Triệu Hùng.
“Họ Triệu kia, nhà họ Phan tôi sẽ không để yên cho anh đâu.” Phan Hải nói với một câu tàn nhẫn Triệu Hùng.
Triệu Hùng cười lạnh, nói: “Phan Hải, anh ở trong tù mà tu tâm đi. Nếu không, đừng trách bản thân chết lúc nào không biết.”
Uy hiếp! Đây đích thị là uy hiếp.
Con trai họ Phan nói với bố của anh ta: “Bố, bố yên tâm đi, con nhất định tìm luật sư giỏi để biện hộ cho bố.”
“Tử Mặc, hãy bảo vệ nhà họ Phan!” Phan Hải dặn dò đứa con, sau đó ông ta bị cảnh sát đưa đi.
Thương hội Thành phố Vinh, những thành viên của nhà họ Phan thấy Phan Hải bị cảnh sát đưa đi, ai cũng run rẩy. Biết rằng không có Phan Hải làm chỗ dựa của bọn họ, Trương Tử Thạch sẽ ra tay với bọn họ, trong lòng ai nấy đều có sự lo lắng.
Phan Tử Mặc chỉ tay vào Triệu Hùng, nói: “Họ Triệu này, tôi chắc chắn sẽ cho anh biết thế nào là nhà họ Phan.
Triệu Hùng thản nhiên nói: “Tôi sẽ bên cạnh anh bất cứ khi nào, mong rằng anh đừng như bố của anh.”