CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Trước đây bởi vì một vụ án mà Trần Văn Sơn và Lục Tiểu Xuyên từng đánh nhau. Vì vậy, hai người rất hiểu rõ đối phương.

Thân phận bề nổi của Lục Tiểu Xuyên chính là ông chủ của một công ty giải trí. Bề ngoài vừa đẹp trai lại vừa nhiều tiền, luôn là một Vương lão ngũ độc thân đắt giá, những người phụ nữ từng nảy sinh mối quan hệ với anh ta nhiều vô số kể. Nếu như bàn về việc Lục Tiểu Xuyên có sở thích gì đặc biệt không, thì đó chính là hai chữ "gái đẹp!"

Trần Văn Sơn cố ý nói: "Giám đốc Xuyên, cậu không lo đi chăm sóc tốt cho công ty của mình mà đến đây đục nước béo cò làm gì?"

"Ha ha ha! Vậy còn cậu, một nhà tư nhân nổi tiếng số một toàn quốc, thì cớ làm sao phải cùng đi chung với Triệu Hùng, một tên vô dụng bỏ đi chứ?"

Nông Tuyền vừa nghe Lục Tiểu Xuyên gọi Triệu Hùng là "tên vô dụng bỏ đi!" liền lớn giọng gầm lên: "Không cho phép anh gọi cậu chủ của chúng tôi là tên bỏ đi!"

"Ồ! Khẩu khí khá đấy, mắng nhiếc cũng hơi lớn tiếng đấy. Cậu chính là Nông Tuyền, một trong bảy mươi mốt vị cao thủ nổi tiếng của Thiên Bảng à? Bộ dạng so với những người khác thì không tồi, nhưng cậu trong mắt Lục Tiểu Xuyên tôi đây thì cũng chẳng đáng một xu!"

Nông Tuyền nghe thế bèn nói kháy: "Bản lĩnh của anh chẳng qua cũng chỉ có thế, có giỏi thì đến đây đấu tay đôi xem xem?"

Triệu Hùng nghe xong liền phải nhìn Nông Tuyền bằng một con mắt khác, vì anh biết cậu ta là đang cố tình kéo dài thời gian để chờ cứu viện đến.

Lục Tiểu Xuyên nhếch miệng khinh thường, rồi nói: "Cậu không phải là đối thủ của tôi, tôi cũng không có hứng thú đối với cậu!" 

Lục Tiểu Xuyên nói xong liền nhìn sang phía Trần Văn Sơn rồi nói tiếp: "Anh Văn Sơn, biết thời thế thì mau đem hai người Triệu Hùng và Thẩm Văn Hải giao lại cho tôi, Lục Tiểu Xuyên tôi sẽ tha cho các người một con đường sống. Còn không, e là một đời quang minh lỗi lạc của anh phải rơi vào tay của tôi rồi!"

Lời vừa dứt xong, liền nghe thấy giọng nói tỏ vẻ không phục của Đoan Mộc Lê ở phía bên cạnh vang lên: "Dựa vào cái gì mà phải giao cho cậu? Trước đó chúng ta không phải đã giao ước rồi sao, ai bắt được tên tiểu tử Thẩm Văn Hải thì là của người đó!"

Ông Lai cũng thấp giọng nói: "Anh Đoan Mộc nói quả không sai. Anh Xuyên à, bây giờ chúng ta nên thống nhất cả chuyện trong ngoài luôn đi, phải giải quyết tốt tranh chấp nội bộ đã."

Lục Tiểu Xuyên không ngờ rằng Đoan Mộc Lê lại đi sửa mặt cho mình ngay trước mắt của nhiều người như vậy. Anh ta liền không nhịn được mà nói ra một câu: "Nếu đã như thế thì các người lên trước đi!"

Lúc này, Trần Văn Sơn và Nông Tuyền đã đứng ở phía đầu hàng, bốn anh em nhà họ Mã thì đã lùi về phía sau bọc hậu.

Giữa muôn trùng kẻ địch vây quanh, Trần Văn Sơn với khuôn mặt lạnh lùng của một giang hồ từng trải không hề e sợ, một tay rút dao ra, chém một nhát vào không trung.

Đoan Mộc Lê chỉ xếp thứ mười lăm trong Thiên Bảng, Ông Lai cũng chỉ xếp thứ hai mươi chín trong Thiên Bảng. Còn phía bên kia thì lại có một Nông Tuyền sức mạnh khủng khiếp đang nhìn chằm chằm như hổ đói.

Đoan Mộc Lê và Ông Lai đều biết rằng, ai không kìm chế được mà lên đánh trước thì chắc chắn sẽ phải chịu cảnh lành ít dữ nhiều trong tay của Trần Văn Sơn. Một khi đã bị thương thì đồng nghĩa với việc phải giương mắt nhìn Thẩm Văn Hải rơi vào tay kẻ khác.

Lục Tiểu Xuyên, Đoan Mộc Lê và Ông Lai rất giảo hoạt nên đã không hẹn mà gặp, đều cùng lúc lùi về phía sau.

Ba người đồng loạt khua tay, ra lệnh: "Lên!"

Ngay lập tức, mười mấy người liền xông lên bao vây xung quanh Triệu Hùng và những người khác.

Trước đó, ba người Lục Tiểu Xuyên, Đoan Mộc Lê và Ông Lai đã căn dặn, không được làm Thẩm Văn Hải bị thương. Còn những người không quan trọng khác thì giết hết không tha.

Trên tay của đám người đang bao vây cầm hai loại vũ khí, một loại là rìu hai lưỡi, cái còn lại là kiếm dài bình thường.

Sử dụng kiếm dài đa phần là người của Tây Giao, còn người của Liệp Hộ Môn và Tập đoàn Thiên Vương chủ yếu sử dụng rìu hai lưỡi. Còn loại vũ khí cổ xưa tương tự như Tây Giao, Liệp Hộ Môn và Tập đoàn Thiên Vương sử dụng là cây côn dài thì chỉ có người bình thường mới dùng đến. Còn người đã trải qua một chút huấn luyện thì đa phần đều dùng rìu hai lưỡi và kiếm dài.

Trong nháy mắt, Triệu Hùng và những người khác đã bị dồn vào giữa vòng vây. Đối mặt với sự bao vây của mười mấy tên địch, "Bùi Mân kiếm pháp" và "Cuồng Vân bộ pháp" của Triệu Hùng không thể phát huy được sở trường.

Bây giờ khung cảnh rất hỗn loạn, Trần Văn Sơn, Nông Tuyền và bốn anh em nhà họ Mã đang hợp thành vòng tròn để bảo vệ Triệu Hùng và Thẩm Văn Hải ở bên trong. Mấy người cùng nhau hợp sức đánh phá kẻ địch, nhưng phía địch thì quá đông, mà sức người lại có hạn, nên không ít lần rơi vào tình thế nguy hiểm.

Chính vào lúc này thì phía sau bỗng vô cùng hỗn loạn, không ngừng truyền tới những âm thanh bi thảm. 

Lục Tiểu Xuyên, Đoan Mộc Lê và Ông Lai quay đầu lại xem xét, không biết là đã xảy ra chuyện gì rồi. 

Chỉ nhìn thấy một màn đêm u tối, không rõ là người hay vật gì, chỉ nghe thấy âm thanh kêu cứu thảm thiết vang vọng đến mà thôi.

Một tên sát thủ của Tây Giao đang vội vội vàng vàng chạy đến, Lục Tiểu Xuyên liền nhanh chóng hỏi: "Phía sau đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Giám đốc Xuyên, không hay rồi, phía sau có một nhóm người chạy đến. Hơn nữa, những người này đều có Huyết Trích Tử."

Lục Tiểu Xuyên, Đoan Mộc Lê và Ông Lai sau khi nghe tin xong đều bị dọa cho sợ khiếp vía.

Vào thời nhà Minh Thanh, một số người quyền quý cao sang vì để mua vui mà đã cho người nghiên cứu chế tạo ra một loại vũ khí mới, gọi là "Huyết Trích Tử".

Loại vũ khí này chính là một sợi dây xích bằng sắt dài, có nối với một vật có hình chiếc mũ dạng quả chuông. Vành của chiếc mũ gắn các lưỡi dao xoay. Khi sát thủ ném chiếc mũ về phía đối phương, nó sẽ bay như một chiếc cưa xoay tròn trong không khí và có tính sát thương lớn, có thể cắt đứt đầu của đối thủ.

Những kẻ quan lại quý tộc thời nhà Thanh vốn dĩ chỉ dùng Huyết Trích Tử vào mục đích mua vui là chính, sau lại trở thành một hình phạt dành cho các tù nhân.

Bây giờ đã là thời hiện đại rồi, thật không ngờ rằng vẫn còn có loại vũ khí Huyết Trích Tử.

Rất nhanh, nhóm người của Tây Giao, Cẩm Y Vệ và Bàn Thiệu Môn đã bị tách ra. Một người đàn ông thân thể rắn rỏi đang dẫn đầu một nhóm người lạ tiến đến.

Người đàn ông đang đến chính là Lãnh Ngạo của Liêu Minh.

Trần Văn Sơn đã từng nói qua với Triệu Hùng, Lãnh Ngạo có thực lực tương đương xếp hạng thứ hai mươi trong Thiên Bảng, chỉ có điều cậu ấy không tham gia kỳ thi xét tuyển của Võ Thần Bảng nên không có tên trong Võ Thần Bảng.

Ông Lai nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi, dẫn một nhóm cả người lẫn ngựa đang đấu đá hỗn loạn, giống như là đang đến chỗ không người vậy, thế là Ông Lai liền kiễng người lên, chen ra khỏi đám đông để nhìn thử người đàn ông đang đến là ai.

Lục Tiểu Xuyên và Đoan Mộc Lê vừa nhìn thấy Ông Lai rời khỏi hàng, liền không hẹn mà gặp cùng tấn công về phía Trần Văn Sơn. Mục tiêu của hai người giống nhau, đều muốn dành được Thẩm Văn Hải vào tay mình, không để cho kẻ khác có cơ hội.

Trần Văn Sơn luôn trong tư thế đề phòng ba người Lục Tiểu Xuyên, Đoan Mộc Lê và Ông Lai. Vừa nhìn thấy Lục Tiểu Xuyên và Đoan Mộc Lê xoay người về phía mình, liền trực tiếp dùng tay của mình phóng hai mũi dao về phía của Lục Tiểu Xuyên và Đoan Mộc Lê.

Hai người bị bất ngờ trước mũi dao vô cùng nguy hiểm của Trần Văn Sơn nhưng vẫn có thể nhanh chóng né được, dù vậy vẫn vô cùng hoảng sợ, mồ hôi không ngừng ứa ra trên khắp cơ thể. Nếu như đơn thân độc mã đánh nhau thì tin chắc rằng ai cũng không phải là đối thủ của Trần Văn Sơn.

Trần Văn Sơn nghênh chiến với Lục Tiểu Xuyên, rồi hô lên một câu: "Nông Tuyền, ngăn cản Đoan Mộc Lê!"

Nông Tuyền liền lập tức trực tiếp vung nắm đấm về phía Đoan Mộc Lê.

Bốn anh em nhà họ Mã một lần nữa thu hẹp phạm vi canh giữ để bảo vệ chặt chẽ ba người là Triệu Hùng, Thẩm Văn Hải và Thẩm Tấn Phát, một bước cũng không nhượng bộ.

Mã Tứ Tráng bị trúng một nhát kiếm, tình trạng vết thương vẫn có thể cầm cự được, Mã Nhị Trực thì trúng hai nhát rìu, máu tươi như chuỗi hạt châu bị đứt, cứ không ngừng tuôn ra như suối.

Bốn người cứ như đánh đến mức không cần mạng sống vậy, trong khoảng thời gian này Nông Tuyền với những người khác đã thân như anh em. Vả lại, Triệu Hùng đối với họ cũng vô cùng tốt. Vì vậy, bốn người quyết định dù có phải mất mạng cũng quyết bảo vệ  được Triệu Hùng.

Thẩm Tấn Phát sớm đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ, cơ thể không khống chế được mà run bần bật cả lên.

Còn Thẩm Văn Hải thì rất kiên cường, luôn áp sát bên cạnh Triệu Hùng, đối diện với các đòn tấn công dũng mãnh của kẻ địch cũng không hề có một chút xíu sợ hãi.

Vào lúc này, nhóm người do Lãnh Ngạo dẫn đầu đã tiến đến gần kề ngay trước mắt. Những người này đa phần đều là chủ quản của các võ quán ở tỉnh Nghệ An.

Những chủ quản của võ quán này, đã từng vượt qua cuộc xét tuyển của Võ Thần Bảng, có người không được vượt qua được nhưng mà võ công không hề tầm thường, đã giúp dẹp bớt rất nhiều áp lực cho bốn anh em nhà họ Mã.

Ông Lai sau khi đánh nhau với Lãnh Ngạo, hai người đều bị trúng quyền của đối phương. Ông Lai đã bị đẩy lùi ra phía sau năm bước, còn Lãnh Ngạo cũng bị đẩy lùi ba bước.

Một quyền này, hai bên đều hầu như đã sử dụng hết chín phần nội công.

Phát hiện ra điều này khiến cho Ông Lai vô cùng ngạc nhiên. Anh ta trừng mắt nhìn Lãnh Ngạo và hỏi: "Nhãi ranh, cậu là ai?"

"Lãnh Ngạo!"

Ông Lai liền ráng nhớ lại một cách chi tiết bảng xếp hạng của Võ Thần Bảng, nghĩ ngợi một hồi, vẫn không nhớ ra được thứ hạng của người đối diện.

"Cậu là vị cao nhân nào trên bảng xếp hạng của Võ Thần Bảng?" Ông Lai hỏi Lãnh Ngạo.

Lãnh Ngạo lạnh lùng đáp lời: "Không cần phải vắt óc suy đoán, tôi không phải là người của Võ Thần Bảng."

Ông Lai nghe xong thì lại càng ngạc nhiên hơn nữa, công lực của vị thiếu niên trẻ tuổi này còn hơn cả bản thân mình. Sức chiến đấu của cậu ấy e là cũng rất khủng khiếp!

Lãnh Ngạo nóng lòng cứu người nên một lần nữa tiến lên đánh tiếp.

Trong lúc Ông Lai và Lãnh Ngạo đang đánh nhau thì đã thoáng nhìn thấy Lục Tiểu Xuyên và Đoan Mộc Lê đã tấn công về phía của Thẩm Văn Hải. Trong lòng anh ta rất lo lắng! Lo rằng Thẩm Văn Hải sẽ rơi vào tay của hai người này.

Trần Văn Sơn nhìn thấy người Liêu Minh đã đuổi đến gần kề thì giống như cảm thấy đã trút được nỗi lo, bèn nói với Lục Tiểu Xuyên: "Lục Tiểu Xuyên, đã đến lúc tôi với cậu giải quyết chuyện ân oán cá nhân rồi!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi