CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Nhìn thấy Kiều Tiên ôm đùi Mã Thành Quân khóc lớn: “Con muốn mẹ, con muốn mẹ...” mà tất cả những người có mặt tại hiện trường đều rơi nước mắt.

Mã Thành Quân ngồi xổm xuống, ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của con gái và nói: “Kiều Tiên, mẹ con đã đi rồi. Bà ấy đang từ trên nhìn trời xuống chúng ta. Con đừng khóc, hãy mạnh mẽ lên. Không phải mẹ con đã từng nói với con phải mạnh mẽ lên sao? Nhất định phải kiên cường lên.”

“Bố, nhưng sao bố cũng khóc vậy?”

Mã Thành Quân không chịu đựng được nữa liền ôm chặt con gái và nước mắt chảy dài trên mặt như nước lũ tràn về.

Tang lễ của Khương Minh Vân được tổ chức theo lịch trình tại nhà tang lễ ở Đà Lạt.

Hôm đó có rất nhiều người đến, sau bài học kinh nghiệm lần trước thì lần này những người đến viếng đều là những người nhà họ Mã biết rõ.

Khi Lý Thanh Tịnh nhìn thấy đứa trẻ Kiều Tiên ở hiện trường đã khóc rất thê thảm thì cô đã lặng lẽ rơi rất nhiều nước mắt.

Triệu Hùng an ủi vợ Lý Thanh Tịnh vài câu, anh không thể chịu được bầu không khí đầy áp lực này nên chạy sang một bên cạnh hút điếu thuốc một mình.

Lúc này, một nhân viên của nhà tang lễ đi về phía Triệu Hùng và hỏi: “Anh có phải là Triệu Hùng không?”

Triệu Hùng nghe xong vô cùng kinh ngạc, sau khi đánh giá người trước mặt là người lương thiện thì anh mới gật đầu và nói: “Chính là tôi.”

“Có người nhờ tôi đưa cái này cho anh.”

Triệu Hùng cầm tờ giấy do người đàn ông đưa cho thì nhìn thấy nó có nội dung như sau: “Hãy nhìn chiếc xe màu đen bên phải của anh.”

Triệu Hùng quay đầu nhìn sang bên phải thì thấy một người đội mũ lưỡi trai đang vẫy tay chào anh trong một chiếc xe hơi màu đen có rèm che ở bên đường.

Người này chính xác là người phụ nữ mà Lưu Hải Yến đã hóa trang thành người đàn ông trong bữa tiệc sinh nhật của ông cụ Mã.

Triệu Hùng đã nghi ngờ rằng Lưu Hải Yến có quan hệ với người của Tây Giao. Nhưng ông cụ Mã vừa nhờ người điều tra, nói rằng cô ta chính là cháu gái của Lưu Hoàng Khánh, ông chủ của tập đoàn Hoàng Khánh ở Nha Trang. Cô ta mới trở về nước được khoảng một hai năm.

Lưu Hải Yến ra hiệu cho Triệu Hùng đi theo cô ta và sau đó lái xe chậm rãi rời khỏi nhà tang lễ Thành Long.

Triệu Hùng rất tò mò về danh tính của người phụ nữ này, anh bước lại chỗ vợ mình là Lý Thanh Tịnh và nói: “Thanh Tịnh, anh dẫn Văn Sơn đi làm việc.”

“Sao anh lại đi?” Lý Thanh Tịnh ngạc nhiên hỏi.

Triệu Hùng cũng không giấu giếm, nói rằng khi đang hút thuốc thì anh đã phát hiện ra một chiếc xe khả nghi nên chuẩn bị đuổi theo để điều tra. Anh lo lắng Lý Thanh Tịnh sẽ ghen tuông nên không dám nói là đuổi theo phụ nữ.

Lý Thanh Tịnh không nghi ngờ Triệu Hùng nói dối, hơn nữa còn là việc chính đáng nên nói: “Một mình anh đi em lo lắng lắm, anh vẫn nên dẫn Văn Sơn theo.”

Triệu Hùng nói: “Được rồi.” Sau đó gọi điện cho Trần Văn Sơn và đưa anh ta đi theo.

Sau khi lên xe, Trần Văn Sơn hỏi Triệu Hùng: “Cậu chủ, chúng ta đi đâu vậy?”

“Anh có nhớ người phụ nữ đã hóa trang thành đàn ông trong bữa tiệc sinh nhật của ông cụ Mã không?”

“Nhớ rõ, sao vậy?”

“Vừa rồi người phụ nữ kia gọi cho tôi, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nên dự định đuổi theo xem sao.” Triệu Hùng giải thích.

Trần Văn Sơn nói: “Ồ.”

Sau khi Triệu Hùng điều khiển xe đi được một ki lô mét thì nhìn thấy chiếc ô tô màu đen do Lưu Hải Yến điều khiển liền nhấn ga đuổi theo.

Anh theo Lưu Hải Yến đến tận một quán trà tên là Mưa Bụi Xanh.

Hai chiếc xe lần lượt dừng lại ở quán trà Mưa Bụi Xanh. Lưu Hải Yến liếc nhìn Trần Văn Sơn, cười chế nhạo nói với Triệu Hùng: “Sao hả, anh là một tên đàn ông con trai mà lại sợ một cô gái yếu đuối như tôi lập kế tính toán gì ư?”

Triệu Hùng thấy Lưu Hải Yến chỉ đi có một mình nên nói với Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, anh ở trên xe chờ tôi.”

Trần Văn Sơn cau mày lo lắng nói: “Cậu chủ, tôi vẫn nên đi vào trong theo cậu. Tôi sẽ chờ cậu ở lầu một.”

“Được.”

Triệu Hùng biết Trần Văn Sơn không yên lòng nên anh cũng không phản đối.

Lưu Hải Yến nhìn Triệu Hùng và Trần Văn Sơn rồi nói bằng giọng mỉa mai: “Giữa thanh thiên bạch nhật mà hai người đàn ông cao lớn lại đi sợ một cô gái nhỏ bé. Nếu để người khác biết được Trần Văn Sơn, người xếp hạng thứ chín trên Thiên Bảng lại hành sự như vậy thì họ sẽ cười rụng răng mất.”

Căn cứ vào nguyên tắc nếu là người đàn ông tốt thì không chấp phụ nữ nênTrần Văn Sơn không thèm để ý đến Lưu Hải Yến.

Sau khi vào quán trà, Trần Văn Sơn gọi một bình trà cho anh ta rồi quan sát xung quanh thì thấy quán trà rất vắng vẻ không có người khách nào.

Anh ta cảm thấy hơi kỳ lạ, sao một quán trà rộng lớn như vậy mà ngay cả một bàn khách cũng không có.

Anh ta chỉ nhìn thấy một cô gái xinh đẹp và quyến rũ đi ra, mỉm cười với Lưu Hải Yến và hỏi: “Em gái, đây có phải là bạn của em không?”

Lưu Hải Yến thờ ơ đáp: “Bây giờ vẫn chưa phải. Chị Thanh, đừng để người khác lên lầu quấy rầy chúng tôi.”

“Hiểu rồi, em cứ yên tâm trên lầu đi. Chị đã kêu người nấu một ấm trà Long Tĩnh rất ngon cho em rồi.”

Người phụ nữ tên Hoài Thanh mỉm cười nói với Lưu Hải Yến.

Trần Văn Sơn lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người và sau đó anh ta biết tại sao quán trà to rộng như vậy lại vắng khách. Hóa ra bà chủ không mở cửa kinh doanh mà chỉ phục vụ cho bàn của Lưu Hải Yến.

Có vẻ như người phụ nữ này có những mối quan hệ sâu rộng, ít nhất là bối cảnh của cô ta không tầm thường.

Sau khi Triệu Hùng đi theo Lưu Hải Yến vào căn phòng được bao trọn gói thì Triệu Hùng cẩn thận quan sát đánh giá căn phòng, sau đó anh mới ngồi xuống đối diện với Lưu Hải Yến.

Nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của Triệu Hùng thì Lưu Hải Yến không khỏi cười nói: “Lá gan của anh cũng nhỏ quá rồi đó.”

Triệu Hùng ngồi xuống, nhìn Lưu Hải Yến hỏi: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”

Lưu Hải Yến nhìn khác với Lý Thanh Tịnh, Vân Nhã và Dương Lam. Đôi mắt của cô ta sâu thăm thẳm và đen bóng, với khuôn mặt chuẩn quả trứng vịt và các đường nét ngũ quan rõ ràng. Cô ta là một người đẹp đạt chuẩn, có thể đạt ít nhất là chín mươi sáu điểm.

Lưu Hải Yến hỏi Triệu Hùng: “Anh có quan hệ gì với nhà họ Mã? Tại sao phải giúp đỡ nhà họ Mã vậy?”

“Cô nói vậy là có ý gì?” Triệu Hùng nhíu mày khi nghe điều này.

“Tôi chỉ có lòng tốt muốn nhắc nhở anh rằng hãy tránh xa nhà họ Mã một chút.”

Triệu Hùng nhìn thẳng vào Lưu Hải Yến, anh luôn cảm thấy người phụ nữ này rất thần bí. Anh hỏi cô ta: “Có phải cô đã biết được chuyện gì đó phải không?”

“Đúng vậy, chính xác là tôi có biết một vài chuyện cho nên tôi tới để nhắc nhở anh. Nếu không phải vì để ý đến chuyện ngày đó anh cứu tôi thì tôi cũng sẽ mặc kệ anh rồi. Có điều chuyện ngày đó anh xé rách quần áo của tôi thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ tính sổ với anh.”

“Tôi vì cứu cô nên mới không cẩn thận làm rách quần áo của cô thôi. Tại sao cô không phân biệt được đúng sai như vậy hả?”

Lưu Hải Yến nói một cách tự mãn: “Tôi không thích phân biệt đúng sai đó, thì sao hả? Tôi luôn hành động theo ý mình cho nên tôi bảo anh cách xa nhà họ Mã một chút là muốn tốt cho anh mà thôi.”

“Vì muốn tốt cho tôi sao?” Triệu Hùng cười lạnh lùng nói: “Cảm ơn. Tôi và cô đều giống nhau, đó là tôi thích giao du với ai thì đây là quyền tự do cá nhân của tôi. Tôi không muốn người khác xen vào cuộc sống của mình.”

“Anh...”

Lưu Hải Yến không ngờ rằng Triệu Hùng sẽ không nghe theo lời khuyên của cô ta, đúng thật là tảng đá trong nhà vệ sinh vừa hôi và cứng.

“Hừ hừ, anh sẽ hối hận nếu không nghe lời tôi.”

“Chuyện đó liên quan gì đến cô chứ?” Triệu Hùng nói bằng vẻ thờ ơ.

Sắc mặt của Lưu Hải Yến trở nên lạnh lùng, cô ta nói: “Anh thật là ngang như cua. Tôi có lòng tốt muốn giúp anh, anh không cảm kích thì thôi lại còn nói với tôi bằng cái giọng đó sao?”

Triệu Hùng nhìn chằm chằm vào Lưu Hải Yến và lớn tiếng hỏi: “Cô Lưu Hải Yến, tôi chỉ muốn biết cô là ai và tại sao cô lại xuất hiện ở nhà họ Mã? Rồi tại sao cô lại bảo tôi tránh xa nhà họ Mã ra?”

“Sao anh biết tên của tôi là Lưu Hải Yến? Anh phái người đi điều tra tôi à?”

“Đúng vậy.” Triệu Hùng gật đầu.

Lưu Hải Yến lạnh lùng nói: “Xin lỗi vì anh đã không tra được gì. Thật ra tôi có thể giải thích với anh là tôi tới bữa tiệc sinh nhật của nhà họ Mã thay cho tập đoàn Hoàng Khánh. Về phần tại sao tôi khuyên anh hãy tránh xa nhà họ Mã cũng bởi vì xuất phát từ tấm chân tình mà thôi. Ngoài ra, tôi nghe nói rằng anh là một người rất dũng cảm. Anh ở huyện Quan đã đồng thời khiêu khích bọn sát thủ, đảng Hắc Vũ và tập đoàn Thiên Vương. Tôi khuyên anh không nên đùa với lửa vì anh đã bị trục xuất khỏi nhà họ Triệu. Tốt hơn là có một số việc anh đừng can thiệp vào. Những thế lực này rất mạnh, họ không phải là người mà anh có thể trêu chọc được đâu.”

Nghe vậy, Triệu Hùng nhìn chằm chằm vào Lưu Hải Yến bằng một ánh mắt khó tin. Anh không ngờ rằng cô ta lại biết nhiều điều về bản thân anh như vậy, trong khi anh lại không biết gì về cô ta.

“Cô là ai, tại sao cô lại biết được thế lực của bọn sát thủ, đảng Hắc Vũ và tập đoàn Thiên Vương?” Triệu Hùng nắm lấy cổ tay của Lưu Hải Yến.

“Ái ui, anh làm tôi đau này.” Lưu Hải Yến liếc nhìn Triệu Hùng nói: “Cái tên oan gia này, còn không mau thả tay tôi ra.”

Triệu Hùng thấy rằng Lưu Hải Yến rõ ràng không biết võ công và không thể phản kháng, còn anh lại là một người đàn ông to lớn nên không thể ra tay với một người phụ nữ yếu đuối bởi vậy anh buông cổ tay Lưu Hải Yến ra.

Lưu Hải Yến nhìn Triệu Hùng rồi cười với vẻ quyến rũ nói: “Nhìn dáng vẻ lương thiện thật thà của anh mà không ngờ anh lại thích lợi dụng người khác như vậy. Đầu tiên là xé quần áo của tôi, sau đó nắm lấy tay tôi. Anh không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi